Một loạt hộp được bày ra. Nội thị tổng quản theo thứ tự mà mở từng nắp hộp một. Ngay trong khoảnh khắc nắp được mở ra, một màn khiến cho da đầu người ta tê dại liền xuất hiện! Trong tất cả các hộp, đều là nguyên thạch, cùng một con rối! Oanh!
Đám người giống như nổ tung.
Chu Hoài Sơn lập tức hô to: "Mẹ ơi, xem ra muốn nguyền rủa Thái Hậu nương nương, còn có Trấn Quốc Công Phủ a, vụ án hôm nay, phải cẩn thận điều tra thêm rồi, thực sự là biết người biết mặt mà không biết lòng!"
Chữ cuối cùng bị hắn cố ý kéo ra thật dài.
Vừa nói, Chu Hoài Sơn vừa nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân. Ta hỏi ngươi, ngươi có kinh hỉ hay không, có ngoài ý muốn hay không!
Hôm nay người của Trấn Quốc Công Phủ chỉ có một mình Trấn Quốc Công phu nhân tới, thế tử Tô Hành chẳng biết tại sao lại vắng mặt.
Chu Hoài Sơn quét mắt liếc Trấn Quốc Công phu nhân, nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh của bà ta, mới hài lòng thu mắt, tiếp đó quay sang nói với hoàng hậu: "Vừa rồi trong hộp thọ lễ của nhà thảo dân phát hiện ra con rối, nương nương phát hỏa thế nào? Cùng là triều thần, Thẩm Lệ làm không ít hơn so với Trấn Quốc Công Phủ, nương nương phải đối xử như nhau mới phải chứ?"
Hoàng hậu chỉ cảm thấy bản thân đứng không vững, lung lay sắp đổ. Minh Hòa quay đầu nhìn Chu Thanh một cái, phát hiện Chu Thanh đang nhìn hoàng hậu chằm chằm không chớp mắt. Minh Hòa nắm chặt bàn tay, đầu vai khẽ suy sụp, sau đó xoay đầu qua chỗ khác, mí mắt buông xuống.
Trong tràng cảnh căng thẳng đáng sợ thế này, không có ai chú ý đến phản ứng kì lạ của nàng ta. Ánh mắt mọi người, đều đang khóa chặt ở trong mấy cái hộp.
Thái hậu rõ ràng cũng bị tràng diện này làm cho rung động, từ lúc hộp bị mở ra đến bây giờ bà ta cũng không hề nói một lời nào.
Hoàng thượng vung mạnh bàn tay đang cầm chuỗi hạt châu, xanh mặt, cả giận nói: "Người tới, bắt tất cả cho trẫm! Ngày mừng thọ của Thái Hậu nương nương, mà lại dám làm ra chuyện tày đình như vậy tới, trẫm thực sự là quá phóng túng các ngươi! Toàn bộ đưa đến ảnh vệ đi!"
Lời này vừa ra, mấy người bị Chu Hoài Sơn chọn trúng lập tức tiếng kêu la thảm thiết một mảnh. Tất cả gia chủ cùng người nhà đều đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống giữa đại điện.
"Bệ hạ anh minh, thần oan uổng, lễ vật thần tặng không phải là nguyên thạch! Nhất định là có người hại thần!"
Trấn Quốc Công phu nhân ỷ vào mình có thân phận khác mọi người, không quỳ, cũng không đứng dậy, vẫn ngồi vững vàng như cũ, nhưng sắc mặt rất kém.
"Bệ hạ anh minh? Trấn Quốc Công Phủ sao có thể nguyền rủa Thái Hậu nương nương!"
Chu Hoài Sơn lập tức chen lời: "Đúng vậy! Các ngươi làm sao lại nguyền rủa Thái Hậu nương nương chứ? Các ngươi muốn nguyền rủa thì cũng là nguyền rủa.."
Chu Hoài Sơn cố ý kéo dài giọng, hắn chưa nói xong, nhưng ý tứ trong đó, ngay cả kẻ ngốc cũng đều hiểu.
Người của phái bảo hoàng lập tức kích động. Trong đó lấy Binh Bộ Thượng Thư Hồ Vi Nhạc làm đại biểu. Hồ Vi Nhạc đứng dậy, đi ra khỏi bàn, đến bên cạnh mấy hộp thọ lễ, ngay trước mặt mọi người đưa tay cầm hình nhân trong hộp gỗ Kê Sí lên. Sau đó, ông ta lớn tiếng đọc to ngày sinh tháng đẻ ghi trên thân con rối. Hoàng thượng!
Lần này, Trấn Quốc Công phu nhân đã triệt để ngồi không yên. Không chỉ Trấn Quốc Công phu nhân ngồi không yên, Thái hậu cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Kế hoạch của Thái hậu rất đơn giản. Bà ta cho người động tay động chân trong hạ lễ của Chu gia. Tiếp đó lợi dụng chuyện này, không chế Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn. Nắm được hai người kia trong lòng bàn tay, bà ta liền có thể kiềm chế được ảnh vệ ở kinh thành.
Ngoài cung bà ta cũng đã sắp xếp xong xuôi. Phàm là ảnh vệ đi đến chỗ đặt hỏa dược, coi như không thể toàn bộ nổ chết bọn chúng, thì bọn chúng cũng khó trốn khỏi tội danh mưu phản tư tàng hỏa dược. Thẩm Lệ là thống lĩnh ảnh vệ, tội danh mưu phản này hắn trốn không thoát.
Lùi một bước, xem như ảnh vệ không bị mắc lừa, không đi đến chỗ đặt hỏa dược thì bà ta cũng đã sắp xếp xong xuôi một đối sách khác. Chỗ hỏa dược kia đủ để khiến hoàng thượng phải thỏa hiệp, chức quan Hình Bộ Thượng Thư, thuỷ vận, nhà Đại Lý Tự khanh.. Nhưng bây giờ.. Tình hình đã hoàn toàn khác biệt so với bà ta dự kiến.
Khí tức có chút gấp gáp, thái hậu không thể không hít sâu thêm mấy lần.
Hoàng thượng giận giữ ngồi ở chủ vị, ánh mắt như băng đao đâm về phía Trấn Quốc Công phu nhân.
"Những năm này, Trẫm đối với Trấn Quốc Công Phủ, thực sự là ân sủng vô thượng, cho nên, ngay cả loại tà vật này mà các ngươi cũng có thể làm ra được! Các ngươi là sợ trẫm thoái vị chậm đúng không!"
Lời này, dọa cho thái tử hung hăng giật nảy mình. Đại biểu cho Trấn Quốc Công Phủ, chính là hắn! Thái tử vô thức đứng dậy muốn cầu tình, lại bị ánh mắt nghiêm nghị của hoàng hậu quét trở về. Thái tử bóp quyền, nóng nảy bất an ngồi ở chỗ đó.
Nhị hoàng tử vốn định ra mặt cho Trầm Minh Châu, lúc này cũng cải biến chủ ý, hắn một mặt khó tin quay đầu nhìn về phía thái tử bên cạnh.
"Hoàng huynh!"
Hoàng hậu không để thái tử tham gia vào, vậy thì làm sao được!. Truyện Điền Văn
Tiếng kinh hô của Nhị hoàng tử, đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhị hoàng tử hài lòng. Chu Hoài Sơn cũng mãn ý.
Ngay sau tiếng nhị hoàng tử kinh hô, Chu Hoài Sơn cùng Hồ Vi Nhạc cơ hồ trăm miệng một lời, hoảng sợ nói: "Thái tử?"
Âm điệu xoắn xuýt khó tin này nhưng tràn đầy cảm giác suy đoán chắc chắn. Lần này Thái tử không ra mặt cũng không được.
Soạt đứng dậy, hô: "Phụ hoàng, nhi thần.."
Nhưng mà hoàng thượng căn bản không cho hắn cơ hội nói tiếp: "Ngươi đừng nói nữa!"
Trong giọng nói tràn đầy vẻ thịnh nộ cùng thất vọng khiến thái tử hung hăng run lên một cái.
Nhị hoàng tử che dấu vẻ cười trên nỗi đau của người khác trong đáy mắt, đau lòng nhức óc lắc đầu.
Sự tình nháo đến bước này, không tra rõ cũng không được. Đã có người của ảnh vệ nghe tin chạy đến, muốn lên điện bắt người. Đúng lúc này, một người lãnh đạo do ảnh vệ lưu lại bảo vệ kinh thành sắc mặt ngưng trọng tiến vào đại điện.
Nội thị tổng quản cúi người nói khẽ vào tai hoàng thượng, hoàng thượng nghe xong lập tức cả kinh nhướng mày, quát: "Cái gì?"
Thanh âm này phát ra, một lần nữa khiến cho đám người trong toàn bộ đại điện nín thở ngưng thần.
Hoàng thượng trợn mắt nhìn về phía người lãnh đạo ảnh vệ kia.
"Ngươi lặp lại lần nữa!"
Người nọ liền cao giọng hồi bẩm lại một lần nữa: "Khởi bẩm bệ hạ, ngay vào nửa canh giờ trước, Tô Khác đã chạy trốn khỏi nhà lao!"
Thái hậu, hoàng hậu, Trấn Quốc Công phu nhân, thái tử, tất cả người của đảng thái tử đều hung hăng cả kinh. Giờ khắc này, Trấn Quốc Công phu nhân cơ hồ đã thở không ra hơi. Vừa rồi phát hiện trong hộp có hình nhân ghi ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng bà ta cũng không khẩn trương như lúc này.
"Chạy?" Hoàng thượng tức giận đến cực hạn, đột nhiên quơ lấy ly trà trên bàn đập mạnh xuống đất, quát: "Ảnh vệ các ngươi ăn không ngồi rồi cả sao, ngay cả một người cũng không trông coi được!"
Tô Khác bị bắt, định tội danh là cấu kết với Bắc Yên. Lúc này hắn chạy mất, vậy tính nghiêm trọng của vấn đề liền tăng lên rồi.
Thái hậu cũng không thể khắc chế được cảm giác bất an trong lòng, run rẩy cất tiếng hỏi: "Chạy?"
Người lãnh đạo ảnh vệ hối lỗi đáp: "Lúc phát hiện người chạy, thần đã lập tức sắp xếp người đuổi theo, bây giờ chỉ biết là người đã chạy tới đường Ngũ Hành thành tây, còn lại đang điều tra."
Nghe đến ba chữ đường Ngũ Hành, thái hậu, hoàng hậu, Trấn Quốc Công phu nhân, 3 người cùng đồng thời rùng mình một cái.
Đường Ngũ Hành! Sau lưng đường Lầu Canh có một con hẻm nhỏ uốn lượn đi qua, chính là đường Ngũ Hành.
Mà đối diện đường Ngũ Hành là một hẻm nhỏ, đi khoảng hơn trăm mét, có một cây hòe già, bên cạnh cây hòe là một quán ăn nhỏ. Bên trong quán cơm nhỏ kia không có gà vịt thịt cá, chỉ có hỏa dược. Làm sao có thể trùng hợp như vậy!