Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 334: Tụ hợp



Thẩm Tâm lại sững sờ.

"Những quan viên này, đều có nguồn thu vào khác, đường đường là Đại Lý Tự khanh, lấy ra 50 vạn lượng cũng không phải không có khả năng a, nhà ta còn mỏ khoáng kìa."

Chu Thanh liền nói: "Vậy còn phải xem, nguồn thu nhập bên ngoài của nhà hắn là cái gì."

Thẩm Tâm lập tức hiểu ý của Chu Thanh ý tứ, khẽ đẩy vai Chu Thanh, cười nói: "Tẩu tẩu, tẩu thật đúng là âm hiểm gian trá, cầm của người ta 50 vạn lượng bạc, lại còn muốn báo quan?"

Chu Thanh lập tức lắc đầu: "Ta cũng không nói muốn báo quan, đừng nói nhảm, ta trong sạch nhé."

Thẩm Tâm liền cười hỏi: "Vậy tẩu muốn làm thế nào?"

"Tiến cung thôi! Ta nói ta không đến Kinh Triệu Duẫn, nhưng mà ta không nói sẽ không tiến cung a."

Thẩm Tâm lập tức giơ ngón tay cái lên.

"Đúng rồi, tẩu tẩu, làm sao tẩu biết nương của Trầm Minh Nguyệt không phải là bà ta?"

"Ta không biết."

"Không biết vậy sao vừa rồi tẩu lại nói vậy?"

"Ta nói lung tung đấy, Trầm Minh Nguyệt đã chết, Hoàng Thần cũng đã chết lâu rồi, lời này, không phải muốn nói thế nào thì nói thế ấy sao, ai có thể tra rõ ràng chứ! Hơn nữa lòng người phức tạp, nếu muội nói điều gì quá rõ ràng, người khác sẽ cảm thấy muội đang vũ nhục trí thông minh của họ, phải nói ra những âm mưu như vậy, người hiểu chuyện mới thích nghe."

Thẩm Tâm tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng tán đồng mà gật đầu. Lời đồn không phải cũng xuất hiện như thế sao!

"Ca ta cũng nói, lúc phá án huynh ấy cũng thích kiểu như vậy, hai người thật đúng là một đôi trời sinh, tẩu tẩu, tẩu yên tâm, ca ta nhất định sẽ cải tà quy chính."

Chu Thanh.. Ha ha! Có phải muội chưa từng nghe một nửa tin đồn còn lại đúng không? Bằng không, cũng sẽ không nói những lời này.

"Tẩu tẩu, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Đói không?"

"Đói!"

"Đói thì đi ăn cơm, bây giờ Đắc Nguyệt lâu hẳn cũng có chỗ trống rồi, ta vừa thu được 50 vạn lượng đấy, cứ thoải mái ăn! Ăn xong liền đi đặt cọc cửa hàng, ngày mai sẽ bắt đầu trùng tu."

"Tẩu tẩu, ta muốn đảm nhiệm phần trang trí."

"Được."

"Tẩu tẩu thật tốt."



* * *

Trà lâu mặc dù không lớn, nhưng chuyện xảy ra hôm nay thật sự là không nhỏ. Chỉ trong một thời gian ngắn, trà lâu xảy ra chuyện gì, đã có mười mấy phiên bản truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành.

Lật Đức Hầu phủ, lão Hầu gia hơn 80 tuổi thần chí không rõ nghe được tin tức này, lập tức liền bùng nổ.

"Cái gì? Khuê nữ của Chu Hoài Sơn bị phủ Đại Lý Tự khanh thả chó ra cắn sao? Rốt cuộc là còn có vương pháp hay không? Tả hộ pháp ta đây còn tồn tại hay không? Ai dám cắn Đại điệt nữ của ta! Chu Hoài Sơn có 8 đứa con trai, khó khăn lắm mới có được một khuê nữ! Đi!"

Khánh Dương Hầu phủ, lão Hầu gia hơn 50 tuổi giơ tay đập chén trà nhỏ xuống nền nhà.

"Cái gì? Phu nhân Đại Lý Tự khanh muốn hạ độc chết Chu Thanh? Nguyên nhân là Chu Thanh vạch trần chuyện yêu đương vụng trộm của mụ ta hả? Thật đúng là không có thiên lý! Nếu mụ ta đã yêu đương vụng trộm thì cũng phải kín đáo một chút, vậy thì ai thèm vạch trần! Đi!"

Mây Khánh Bá phủ, lão Bá gia hơn sáu mươi tuổi suýt chút nữa đã vung tay lật úp cái lồng chim quý giá của mình.

"Cái gì? Chu Hoài Sơn bị chó cắn? Ha ha ha ha ha ha ha! Chuyện này quá thú vị rồi, ta phải đi xem một chút. Cái gì? Đại Lý Tự khanh thả chó á? Mẹ nó? Đây là cho rằng trong nhà không có người lớn sao? Đi!"

* * *

Quốc Tử giám tan học. Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn khí thế hung hăng lao thẳng một đường từ bên trong ra ngoài.

Chu Hoài Sơn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tức chết ta rồi? Thừa dịp ta không có mặt liền bắt khuê nữ nhà ta học tiếng chó sủa? Hôm nay nếu không đập cho Trầm Hạt nằm rạp trên mặt đất gọi ông nội, thì ta không phải là Chu Hoài Sơn!"

Vương Cẩn đi theo một bên, đồng tình: "Đúng thế, khinh người quá đáng! Đánh cho hắn gọi ông nội luôn!"

Chu Thanh như thường lệ đứng ở phía trước nhất, chờ đón Chu Hoài Sơn. Mắt thấy Chu Hoài Sơn đi ra, đang muốn đưa tay vẫy hắn, liền nhìn thấy một đám người giống như sói đói vồ mồi lao thẳng về phía Chu Hoài Sơn. Phóng mắt nhìn sang là Lật Đức Hầu hơn 80 tuổi, Khánh Dương Hầu hơn 50 tuổi, Mây Khánh Bá hơn 60, Từ Ninh Viễn trên mặt mang theo vết sẹo dài..

Từ Ninh Viễn?

Khóe mặt Chu Thanh khẽ giật một cái. Mấy vị kia, tốt xấu gì cũng đều là những lão là lượt có tên tuổi, ngài thân là thống soái Tây Bắc quân cũng tới góp vui làm gì? Hơn nữa, nhìn qua, vết sẹo trên mặt ngài rung động, bộ dáng giống như tùy thời có thể giết người vậy.

Thẩm Tâm đứng một bên giật giật ống tay áo của Chu Thanh, giơ ngón tay chỉ về một phía, Chu Thanh nhìn theo hướng em chồng chỉ, liền thấy phương trượng chùa Đại Phật cũng mang theo cái đầu trọc hùng hùng hổ hổ đi tới.

Chu Thanh..

Ngoài cổng Quốc Tử giám, thời khắc tan học, các học sinh ồn ào nhốn nháo một mảnh.

Lật Đức Hầu run run rẩy rẩy bổ nhào qua, ôm chặt lấy Chu Hoài Sơn, hô: "Tả hộ pháp tới chậm, khiến Sơn ca bị sợ hãi, Đại điệt nữ của ta không sao chứ?"

Phương trượng chùa Đại Phật kéo Lật Đức Hầu sang một bên, lớn giọng hô với Chu Hoài Sơn: "Nghe nói ngươi và chó đánh nhau? Đang yên đang lành, ngươi đánh nhau với chó làm gì? Có bị nó cắn không, ta có thuốc đây, lần trước đi Tây Vực.."

Phương trượng chùa Đại Phật vừa nói vừa lôi ra một bình thuốc nhỏ.

Từ Ninh Viễn liền lạnh mặt cau mày nói: "Không phải nói là, bị Trầm Hạt thọc cho hai đao sao?"

Mây Khánh Bá liền nói: "Không phải nói là, bị Thẩm Hạt thả chó ra cắn sao?"



Khánh Dương Hầu liền nói: "Không phải nói, phu nhân của Thẩm Hạt yêu đương vụng trộm bị Đại điệt nữ phát hiện.."

Đám người cùng nhau ngậm miệng. Đồng thời đưa mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn gãi đầu gãi tai, vội vã nhảy về sau một bước, hô: "Không phải Trầm Hạt buộc khuê nữ ta học tiếng chó sủa sao?"

Chu Thanh..

Chu Hoài Sơn liếc mắt liền nhìn thấy Chu Thanh, lập tức xông qua đám đông, đi về phía nàng: "Khuê nữ, con có sủa tiếng chó không đấy!"

Chu Thanh dở khóc dở cười: "Cha nói vớ vẩn gì thế!"

Thẩm Tâm lốp bốp lời ít, ý nhiều kể lại đầu đuôi sự tình. Trọng điểm là Hoàng thị hại người cùng ngủ với tỷ phu. Mặc dù mọi chuyện chỉ là phỏng đoán, nhưng điều này không thể ngăn cản Thẩm Tâm nói sinh động như thật. Chu Hoài Sơn nghe xong, lửa giận liền trựa tiếp tăng lên gấp bội.

"Cái gì? Con cũng suýt chút nữa đã bị chó cắn đánh gãy cổ, thế mà chỉ bắt bà ta bồi thường 50 vạn lượng liền xong sao?"

Thẩm Tâm..

"Ta đâu có nói tẩu tẩu suýt bị chó cắn gãy cổ đâu, đám chó này căn bản cũng không xuất hiện.."

Chu Hoài Sơn xua tay, nói: "Cái này không quan trọng, quan trọng là, bà ta muốn làm như vậy!"

"Đúng thế!" Vương Cẩn đi theo một bên, bừng bừng nộ khí nói: "Chỉ có suy nghĩ này thôi cũng đã là rất ác độc rồi, đây là Đại điệt nữ của ta thông minh mới tránh được một kiếp, bằng không thì bây giờ chúng ta chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh a!"

Thẩm Tâm nhìn Vương Cẩn mới chỉ chừng hai mươi tuổi cùng với đường chân tóc đen nhánh rậm rạp của hắn.

Mây Khánh Bá vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn nói: "Ngươi yên tâm, Thẩm Lệ không ở đây, chúng ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi."

Khánh Dương Hầu liền nói: "Đúng thế, chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, ai bảo ngươi trùng tên trùng họ với tên vương bát đản Vinh Dương Hầu kia chứ! Ngươi còn được hắn báo mộng nữa, từ nay về sau, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi."

Từ Ninh Viễn siết chặt nắm tay.

Lật Đức Hầu lau lau nước mắt, lại bám chặt trên người Chu Hoài Sơn, thần chí mơ hồ nói: "Vương bát đản, ta nhớ ngươi lắm."

Phương trượng chùa Đại Phật lắc lắc Lật Đức Hầu, nói: "Đây không phải là vương bát đản của ông, đây là một Chu Hoài Sơn khác, không phải Vinh Dương Hầu."

Lật Đức Hầu lại lau nước mắt, đáp: "Chính là hắn, ta có thể ngửi ra được."

Mọi người cũng lười giải thích với ông lão 80 thần chí mơ hồ này, đều đưa mắt nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

"Ngươi định làm như thế nào?" Từ Ninh Viễn siết chặt nắm tay hỏi Chu Hoài Sơn.

Bộ dáng kia, rất giống như một tên sơn tặc xuống núi, chuẩn bị đi cướp bóc vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv