Từ Ninh Viễn nhìn lướt qua Chu Hoài Sơn đang đứng ở phía xa xa, cái nhìn rất nhanh, ngoại trừ chính ông biết là mình nhìn Chu Hoài Sơn, người khác cũng chỉ cảm thấy đây chỉ là một cái nhấc mắt tùy ý mà thôi.
Thu hồi ánh mắt, Từ Ninh Viễn cười nói: "Ta không phải là tới để mời chào nhân tài sao!"
Chu Bình nhăn nhó nói: "Ta không phải là đứa trẻ ba tuổi."
"Ta biết, ngươi sáu tuổi!" Từ Ninh Viễn buồn cười nói: "Nếu ngươi 3 tuổi, ta cũng không tới đâu."
"Mời chào nhân tài mà mang theo hai mươi rương đồ cưới để thêm trang? Đừng nói ta sáu tuổi, dù có 3 tuổi, ta cũng không tin!"
Chu Bình nói xong, chợt phát hiện vẻ cô đơn thoáng qua trong đáy mắt Từ Ninh Viễn. Từ 'cô đơn' này xuất hiện trong đầu Chu Bình khiến chính thằng nhóc cũng cảm thấy giật mình. Chẳng lẽ Chu Bình ta đã trâu bò đến mức có thể đọc tâm người khác rồi? Nhìn vào mắt người ta, liền có thể hiểu người ta đang nghĩ gì sao? Mẹ nó! Trâu bò quá rồi!
Chu Bình lại nhìn chằm chằm Từ Ninh Viễn một lúc, sau đó nói: "Thôi, thôi, ông không muốn nói thì coi như xong, ba ngày nữa lúc tỷ ta lại mặt, ta sẽ nhân cơ hội hỏi tỷ phu của ta, sau đó ta đi đâu để tìm ông đây?"
"Thẩm Lệ biết."
Không biết là mình đa nghi hay thế nào, Chu Bình luôn cảm thấy, lúc Từ Ninh Viễn nói câu này, ngữ khí không hề giống với lúc dụ dỗ thằng nhóc tòng quân. Lại nhìn Từ Ninh Viễn một lát, Chu Bình mới quay đầu rời khỏi đình nhỏ.
Đi ra khỏi đình được vài bước, Chu Bình không nhịn được quay đầu, chỉ cảm thấy bóng dáng Từ Ninh Viễn ngồi trong đình viện hoàn toàn không ăn khớp với không khí náo nhiệt vui mừng bên ngoài. Nhìn ông ấy thật sự rất.. tịch mịch.
Ôi chao! Tại sao lại là từ này! Chu Bình gãi gãi gáy, quay đầu chạy đi.
Nhìn bóng lưng Chu Bình biến mất, Từ Ninh Viễn kéo miệng nở nụ cười cười, tựa lưng trên lan can, nhìn Chu Hoài Sơn cách đó không xa. Những người hôm nay đến ủng hộ Chu gia, tất cả đều là bằng hữu cũ của Vinh Dương Hầu năm đó.
Hai mươi năm, những người còn lại cũng chẳng có mấy ai. Lật Đức Hầu cũng đã hơn 80 tuổi, quả thực là chống gậy run run mà tới. Tới rồi, cái rắm cũng không thả ra được, lúc này chỉ có thể ngồi trên một cái ghế, cười ngây ngô.
Liếc nhìn Lật Đức Hầu cười ngây ngô đến chảy cả nước miếng, Từ Ninh Viễn cúi đầu cười mắng một câu: "Ngu xuẩn!"
Nhưng mà, khóe mắt lại ướt nước.
Đúng vậy! Hai mươi năm! Đời người có thể có mấy cái hai mươi năm! Những người năm đó gần gũi với Vinh Dương Hầu, những người hiện vẫn còn sống, hôm nay đều tới. Bọn họ đều biết, Chu Hoài Sơn này không phải là Vinh Dương Hầu là lượt vẫn chơi bời với họ. Nhưng điều đó thì quan trọng gì chứ! Bọn họ chỉ là muốn cho phần tình cảm chôn chặt trong lòng suốt 20 năm có cơ hội được phát tiết mà thôi. Vừa vặn, Chu Hoài Sơn này, đã cho họ cơ hội.
Trùng tên trùng họ không nói, tất cả những chuyện hắn làm đều khiến trong lòng họ thống khoái. Trước kia, lúc Vinh Dương Hầu vẫn còn sống, bởi vì Vinh Dương Hầu có 8 đứa con trai mà không có lấy một khuê nữ, mọi người liền nói đùa rằng, phàm là hắn có một khuê nữ, tương lai thành thân, bọn họ đều sẽ đến thêm trang.
Không nghĩ tới, chỉ là một câu nói đùa trước kia, mà tất cả mọi người đều nhớ kỹ. Hôm nay lúc nhìn thấy một đống rương đồ cưới xếp đầy sân viện Chu gia, ông thiếu chút nữa đã bật khóc. Đây nào phải thêm đồ cưới chứ!
Chinh chiến sa trường, phóng khoáng tự do, thể diện trong triều đình ai ai cũng phải kiêng nể, nhưng Từ Ninh Viễn không lập bang không kết đảng, cứng rắn tự mình trở thành tài chủ một phương, bây giờ lại ngồi ở trong đình, hai mắt đẫm lệ, tay chống trên đầu gối, run rẩy không ngừng.
Cái mạng này của ông, cũng là Vinh Dương Hầu cho. Không có Vinh Dương Hầu, ông đã sớm chết đói tại trong đám dân tỵ nạn năm nào! Tám tuổi tham quân. Không phải giả, năm đó ông cũng nhờ chuyện này mà trở thành một truyền kỳ. Mẹ nó, có ai biết, ông vì sao phải tham quân khi mới tám tuổi! Làm mẹ nào có ai mới tám tuổi đã muốn tham quân! Nhưng mà, lúc đó, đối với ông, đây là con đường sống duy nhất.
Hoặc là đi theo Vinh Dương Hầu làm một chân sai vặt, hoặc là cầm một nén bạc của Vinh Dương Hầu chính mình tìm đường sống, hoặc là, Vinh Dương Hầu ném ông vào trong quân doanh. Ba lựa chọn này, ông không hề nghĩ ngợi liền lựa chọn cái thứ ba. Đi lính!
Khi đó, Vinh Dương Hầu cũng mới hơn 20 tuổi, không hề khác gì với những công tử là lượt khác, cả ngày chơi bời lêu lổng chọi gà bắn chim. Nhưng mà ngày đưa ông đến quân doanh, Vinh Dương Hầu đã tự mình tìm cho ông một vị sư phó, vị sư phó kia, khi ấy là một tham tướng trong quân.
Đáng tiếc.. Sau khi Vinh Dương Hầu Phủ xảy ra chuyện, vị tham tướng kia cũng xảy ra chuyện theo, về sau chờ ông nhận được tin tức muốn đi cứu người, thì đã không biết người ở nơi nào.
Chuyện cũ năm xưa, từng chuyện từng chuyện lướt qua trong đầu, lần đầu tiên Từ Ninh Viễn biết, thì ra trí nhớ của con người lại có thể tốt như vậy.
Bên này, đường đường là thống soái một quân lại đang khóc như một kẻ ngốc. Bên kia, Chu Hoài Sơn lạnh mặt đứng ở trong phòng.
Chu Hoài Lâm ấn vai hắn hai lần, cũng không thể ấn hắn ngồi xuống được.
"Nhị ca, huynh ngồi xuống đi, làm sao lại như chuẩn bị đánh nhau thế, Thẩm Lệ tới rồi!"
Tân lang đến bái kiến nhạc phụ, kính trà gọi phụ thân. Qua bước này, tân lang sẽ đi đón tân nương, tiếp đó hai người cùng nhau bái biệt phụ mẫu, theo giờ lành lên kiệu xuất phát. Mắt thấy giờ lành đã tới gần, lại kẹt ở chỗ Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Lâm gấp đến đầu đầy mồ hôi.
Chu Hoài Sơn mất kiên nhẫn, khoát tay đẩy Chu Hoài Lâm sang một bên, nói: "Ta cũng không mù! Ta nhìn thấy hắn tới rồi."
Thẩm Lệ đứng ngay trước mặt Chu Hoài Sơn, thân khoác hỉ bào, nhìn qua thần thanh khí sảng, khí vũ hiên ngang, nụ cười rạng rỡ trên mặt làm thế nào cũng không thể giấu giếm được.
Chu Hoài Sơn nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng lại càng không sảng khoái. Cái qué gì vậy! Khuê nữ của Chu Hoài Sơn hắn sắp phải đi theo tên cẩu nam nhân này sống hết đời sao!
Vương Cẩn đứng bên cạnh Chu Hoài Sơn, chọc chọc hông hắn, thì thầm: "Sơn ca, sắp đến giờ lành rồi, đây là thánh chỉ ban hôn, huynh không đổi ý được đầu! Đồ cưới cũng đều đi cả rồi!"
Chu Hoài Sơn nguýt hắn một cái, đáp: "Lão tử thiếu chút đồ cưới này sao?"
Triệu Đại Thành lập tức trả lời: "Nói nhảm gì đó, Sơn ca của ta mà thiếu chút đồ cưới sao? Sơn ca của ta là thiếu khuê nữ!"
Tám thằng con trai a! Chỉ thiếu một khuê nữ!
Chu Hoài Sơn không để ý tới bọn hắn, cũng không chờ Thẩm Lệ tiến lên kính trà, hắn cứ thế mà đứng, nói với Thẩm Lệ: "Lão Thẩm a!"
Lời này vừa ra, toàn trường đều khiếp sợ lập tức yên tĩnh như tờ. Một đám lão là lượt nhìn Chu Hoài Sơn chằm chằm không chớp mắt.
Lão Thẩm? Đừng nói là mọi người, Thẩm Lệ cũng kinh hãi, khóe mặt giật một cái, nhìn Chu Hoài Sơn, hô: "Cha!"
Con cái các nhà quan lại trong kinh thành, bình thường đều gọi phụ thân. Nhưng mà Chu Thanh gọi cha, hắn cũng gọi cha theo nàng, hơn nữa, gọi cha cho cảm giác thân thiết hơn.
Chu Hoài Sơn lạnh lùng nói: "Lão Thẩm a, khuê nữ ta về sau, liền giao cho ngươi, nếu ngươi dám khi dễ khuê nữ của ta, để cho ta biết, ta cũng mặc kệ ngươi là thống lĩnh chó má gì đó, nhất định sẽ đến cổng nhà ngươi mà đánh."
Thẩm Lệ vội ôm quyền chắp tay nói: "Cha, không cần đánh đến tận cửa, sau khi chúng ta thành thân, sẽ ở bên này."
Chu Hoài Sơn hài lòng gật gật đầu, mất một lúc mới chợt ý thức được cái gì, hắn nheo mắt, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Lệ liền nói: "Tiểu tư biết cha không nỡ xa nữ nhi, tiểu tư cũng không nỡ để Chu Thanh phải chịu cảnh cha con phân ly, cho nên, sau khi thành thân chúng ta sẽ ở bên này."
Dừng một chút, Thẩm Lệ lại bổ sung: "Như vậy cũng thuận tiện phụ đạo cha đọc sách, trúng tuyển tiến sĩ."
Trong một chớp mắt này, Chu Hoài Sơn chỉ muốn quơ lấy cây chổi đánh đuổi cái thứ đồ chơi cứt chó này ra khỏi cửa! Nghe một chút đi! Hắn là đang nói tiếng người sao! Hả!