Chu Thanh cũng không biết tại sao lại đột nhiên thốt ra những lời này. Trên đường nàng tới đây, căn bản không hề nghĩ tới vấn đề này. Nói cho chính xác thì, kể từ sau khi nàng xuyên không đến, cũng căn bản không hề bận tâm đến chuyện mẹ của nguyên thân là ai. Mọi chuyện rất đột nhiên. Sau khi thốt ra câu hỏi, chính nàng cũng phải ngẩn ra.
Sao đột nhiên nàng lại nhắc đến chuyện này thế nhỉ?
Triệu thị cũng sững sờ, hỏi: "Thanh nha đầu, sao đột nhiên cháu lại hỏi chuyện nhị tẩu?"
Chu Thanh vội vàng lắc đầu, đáp: "Cũng không có gì, nếu như không tiện nói, thì tam thẩm cũng không cần nói đâu."
Triệu thị dừng một chút, thở dài: "Cũng không có gì là không thể nói, mẹ cháu.."
Chu Thanh vốn cúi đầu, nghe thấy hai chữ "mẹ cháu" này, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị ai đó khẽ nhéo một cái, mí mắt nàng run rẩy, nhìn Triệu thị.
"Mẹ cháu nhìn rất giống cháu, cơ hồ là như tạc cùng một khuôn vậy."
Nhắc tới mình nhị tẩu, hai mắt Triệu thị nhìn về phía xa xa, hiển nhiên là đã lâm vào hồi ức.
"Lúc ta gả đến, nhị tẩu cũng đã là nhị tẩu, ta nghe tam thúc cháu nói, nàng là dân chạy nạn, lúc đi ngang qua cửa nhà chúng ta, thì té xỉu trong đống tuyết, được nhị ca cứu về. Bà nội thì cháu cũng biết, mẹ cháu là chạy nạn tới, trên thân một phân tiền cũng không có, dáng dấp thì lại vô cùng tốt, bà nội cháu đối với nàng chưa từng cho sắc mặt tốt. Khi đó, mẹ cháu đang mang thai cháu, còn chưa đủ tháng. Ta nhớ rất rõ, cả đêm hôm trước mưa to, buổi sáng, bà nội cháu lại muốn mẹ cháu đi thu dọn viện tử cùng chuồng heo. Cha cháu không chịu, bà ấy liền dùng đòn gánh đánh cha cháu, mẹ cháu muốn ngăn cản, liền bị kéo ngã lăn xuống đất. Nàng chảy rất nhiều máu, cha cháu gáp gáp muốn đi mời đại phu, bà nội cháu lại không chịu lấy tiền. Về sau vẫn là tộc trưởng, lúc đó còn chưa giữ chức tộc trưởng đâu, dù sao cũng là tam gia của cháu không nhìn nổi, cầm tiền cho cha cháu đi mời đại phu. Kết quả chờ cha cháu mang theo đại phu trở về, bà nội cháu đã sớm bảo bà đỡ thôn bên cạnh đỡ đẻ cho mẹ cháu rồi. Ngươi là sinh non, tuy sinh ra thuận lợi, nhưng mẹ cháu cũng phải trả giá lớn, bà đỡ lại là dựa theo lời bà nội cháu, cưỡng ép tiếp sinh, đợi đến lúc đại phu tới, đã không thể vãn hồi. Khi đó, khuôn mặt mẹ cháu, đã nguội lạnh như tro tàn rồi."
Hiện tại nhắc lại những chuyện này, trong lòng Triệu thị vẫn còn vô cùng khiếp hãi. Lúc đó, nàng mới gả cho Chu Hoài Lâm không bao lâu, một màn đã kích động rất lớn đến nàng. Chỉ sợ đợi đến khi mình sinh nở, cũng gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy. Cũng may, Chu Hoài Lâm cứng rắn hơn Chu Hoài Sơn, nàng không phải chịu tội như nhị tẩu.
Chu Thanh làm sao cũng không ngờ, mẹ nàng lại chết như vậy. Đây chẳng khác nào là bị Tôn thị hại chết! Trước kia Tôn thị hại chết mẹ nàng, bây giờ Chu Bỉnh Đức lại mưu toan lại hạ độc chết cha nàng! Đây là cái thứ cha mẹ ruột cứt chó gì thế!
Đối với người mẹ này, Chu Thanh hoàn toàn không có khái niệm gì, nhưng có lẽ là do cơ thể của nguyên chủ có phản ứng, dù sao cũng là cốt nhục thân tình, nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Sinh nhật của nàng, chính là ngày giỗ của mẹ, mà mẹ nàng lại chết thảm như vậy. Khổ sở vài năm nay, cha nàng chưa bao giờ làm sinh nhật cho nàng. Ngày sinh nhật này làm sao qua! Không có cách nào qua!
"Cháu mới xuất sinh, nhỏ như vậy, cha cháu ôm cháu, ngồi trong viện suốt một đêm." Triệu thị thở dài một hơi.
Nàng nhớ rõ, đã như vậy, Tôn thị còn hùng hùng hổ hổ muốn đánh Chu Hoài Sơn, lúc đó may mắn là bị ngăn cản, nếu không, chỉ sợ Chu Thanh mới ra đời, đã không thể sống rồi. Tôn thị.. Những năm này, đối với nhị phòng cùng tam phòng, từ đầu đến cuối đều là..
Nói đến từng chuyện năm xưa, trong lòng Triệu thị cũng rất khó chịu.
Triệu thị ngừng lời, không khí trong phòng nhất thời trầm xuống, Chu Dao rót cho Chu Thanh một chén trà nóng, ghé vào bên người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng.
Chu Thanh quay đầu nhìn Chu Dao khẽ cười: "Nhị thẩm, bà nội đối xử với mẹ cháu như thế, sợ là bởi vì đại bá của cháu đấy."
Triệu thị lập tức cả kinh, nhìn thẳng vào Chu Thanh: "Cháu.."
Chu Thanh mỉa mai, nói: "Ngay cả một quả phụ mà ông ta còn nhớ thương, mẹ ta dáng dấp dễ nhìn, lại chạy nạn mà tới, không người thân cũng chẳng có chỗ dựa, đại bá dù có muốn không nhớ thương cũng khó."
Triệu thị liền rầu rĩ thở dài đáp: "Ừ."
Chu Thanh cười gằn. Không quản được đại nhi tử, liền trút tất cả tức giận sang cho con trai và con dâu thứ. Vì không nháo ra chuyện xấu mặt, Tôn thị sợ là đã sớm ngóng trông mẹ nàng khó sinh mà chết rồi. Người chết là hết, trong mắt của bà ta, chỉ có như thế thì mẹ nàng mới không thể câu dẫn đại nhi tử bảo bối của mình.
Tôn thị làm như thế, làm sao có thể không có sự ngầm đồng tình ủng hộ của Chu Bỉnh Đức kia chứ! Nếu như Tôn thị cùng Chu Bỉnh Đức còn sống, thì lúc này nàng nhất định sẽ chạy thẳng tới tát vào mặt hai người bọn họ. Đáng tiếc, người đã chết rồi! Thực sự là chết quá nhẹ nhàng a! Thế mà lại bị đứa cháu trai họ cực kỳ thương yêu độc chết! Đây chính là báo ứng!
"Tam thẩm, mẹ cháy có từng nói qua bà ấy là người ở đâu không? Vì sao lại bỏ chạy đến chỗ chúng ta?"
Giọng nói của Chu Thanh rất bình tĩnh, khiến Triệu thị có chút ngoài ý muốn trước sự tỉnh táo này của nàng.
"Không có, mẹ cháu chưa bao giờ nói những thứ này, thời gian chung đụng của chúng ta cũng ngắn, nàng rất ít nói, cơ hồ mấy ngày cũng không nghe thấy nàng nói một câu."
Đang nói, tỳ nữ bên ngoài hồi bẩm, cơm tối đã chín rồi. Đầu bếp dùng xương gà ninh nước dùng, phối hợp đủ loại nấm, làm thành một nồi canh gà hầm nấm, lại xào ớt cùng các loại dược liệu đun một nồi nước dùng cay, đổ chung vào nồi lẩu uyên ương, phía trên thả một tầng hoa tiêu cùng ớt. Còn chưa đến gần nhà ăn, đã ngửi thấy mùi thơm.
Lúc này Chu Hoài Lâm cũng vừa vặn trở về, nhìn sắc mặt hắn không quá khó chịu. Có lẽ là những năm này phải chịu nhiều đối sử lạnh nhạt, bất công của hai ông bà Chu, hoặc cũng có lẽ là, cảm giác khó chịu, đau khổ trong lòng ban đầu đã sớm qua.
Chu Hoài Sơn còn chưa viết xong bài tập, nghe thấy chuẩn bị ăn cơm, hắn cơ hồ là nhảy lên cao ba thước liền xông lại. Rất giống một con sói đói mấy ngày chưa được ăn cơm.
Vừa chạy vừa rống: "Chết đói, chết đói, chết đói, ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt!"
Ngược lại, Thẩm Lệ đường đường là thống lĩnh ảnh vệ, trải qua sự hủy hoại của quá trình phụ đạo bài tập, đi đường cũng loạng choạng, hai mắt mơ hồ, chọc cho Chu Thanh cười cả nửa ngày.
Một bữa cơm, có Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình gân giọng kêu gào, vô cùng náo nhiệt. Mặc kệ trong lòng người nào có phẫn uất, trước nồi lẩu thơm phức, trong tiếng hoan thanh tiếu ngữ này, hết thảy đều tan biến. Ăn xong bữa cơm này, chính là một tương lai mới.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt một cái, đã đến ngày Chu Thanh xuất giá. Chính như Chu Hoài Sơn nói, đáng phái của Thái tử cùng Nhị Hoàng Tử đều đang tranh đấu đến đầu rơi máu chảy muốn đoạt được chức Hình Bộ Thượng Thư vào tay mình. Thái hậu một mực ôm bệnh. Chuyện hôn sự của Chu Thanh diễn ra vô cùng thuận lợi. Chính là tràng diện lập gia đình, có chút quá mức kinh người. Toàn bộ ảnh vệ, dốc hết toàn lực. Người người thân mang quan phục, bởi vì quan phục của họ cơ bản đều là màu đen, nhìn qua không quá may mắn cát tường, vì để tạo không khí vui mừng, trên lưng mỗi người liền buộc một sợi đai lưng màu đỏ rất to.
Thẩm Lệ cưỡi ngựa, khoạc một thân hỉ phục tân lang, đi ở đằng trước. Phía sau hắn, một đội quân ảnh vệ mênh mông cuồn cuộn đi theo.
Tình cảnh kia..
Nếu không có sợi đai lưng đỏ áp tràng, thì thật sự rất giống như muốn đi bắt người nhà nào đó!