Cánh cửa Ngự thư phòng bị người đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt nặng nề, nội thị tổng quản từ bên ngoài bước vào.
Mí mắt Hoàng thượng giật giật, nâng mắt nhìn ông ta.
Nội thị tổng quản đi lên trước nói: "Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương cầu kiến."
"Hử?" Đuôi lông mày của Hoàng Thượng khẽ nhếch, cất tiếng mang ý dò hỏi.
Nội thị tổng quản lập tức đáp: "Mang theo canh cùng mấy món điểm tâm, Hoàng Hậu nương nương nói, mấy ngày gần đây bệ hạ vì chuyện thuỷ vận mà mệt nhọc quá độ, ngài ấy tự mình xuống bếp làm."
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng.
"Sao vậy? Nếu không có chuyện thuỷ vận, thì trẫm không xứng với việc nàng ta tự mình xuống bếp chứ gì! Nàng ta vì chuyện thuỷ vận chỗ nào, rõ ràng là vì Hình Bộ Thượng Thư, thật sự cho là trẫm ngu sao!"
Nội thị tổng quản đứng bên cạnh hoàng thượng, cúi thấp đầu. Quan hệ giữa Đế Hậu vẫn luôn không hòa thuận, ông là người rõ hơn ai hết.
Hoàng thượng trầm mặc một lát, ánh mắt lại nhìn về phía thái hậu, khóe miệng chợt nâng lên một nụ cười, nói: "Mang đồ vào đây đi."
Bên ngoài Ngự thư phòng. Hoàng hậu có chút nôn nóng đứng ở đó, đang suy xét xem nếu hoàng thượng không gặp thì nàng ta nên làm như thế nào, liền thấy nội thị tổng quản đi từ bên trong ra.
"Bệ hạ nói, khổ cực nương nương, những thứ này cứ để ngự thiện phòng làm là tốt rồi, nương nương mỗi ngày vất vả lo liệu chuyện hậu cung, thực sự là phí công."
Trong lòng Hoàng Hậu nương nương đang gấp muốn chết rồi, nào có tâm tư nói nhiều với ông ta, chỉ khách khí cười hỏi: "Bản cung có thể vào không?"
Nội thị tổng quản phân phó tiểu nội thị đứng bên cạnh tiếp lấy hộp thức ăn Hoàng hậu nương nương đang tự mình xách lấy, sau đó từ từ mở hộp cơm ra.
Vừa làm, vừa trả lời: "Bây giờ thì không được, bệ hạ đã phê tấu chương suốt cả một buổi chiều, hiện tại vô cùng mệt mỏi nên muốn nghỉ một lát, không bằng nương nương đổi sang lúc khác đi thôi."
Vừa nói, nội thị tổng quản vừa lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ được chế tác tinh xảo. Mở cái hộp ra, bên trong là ba cây ngân châm khảm trên vải nhung. Ông ta lấy ra một cây châm, đâm vào chén canh nhỏ ở trong hộp cơm.
Hoàng Hậu nương nương chứng kiến hành động này, hai mắt đã trợn to hết cỡ.
"Ngươi đang làm cái gì đấy!" Dưới cơn tức giận cùng kinh ngạc, tiếng nói của nàng ta đột nhiên cao hơn mấy độ.
Nội thị tổng quản kiểm tra canh xong, lại ra hiệu cho tiểu nội thị lấy bánh ngọt trong hộp ra, tiếp đó trên mặt mang theo ý cười cung thuận đúng mực, trả lời hoàng hậu: "Nương nương cũng biết, quy củ ăn uống của bệ hạ luôn trước sau như một."
Hoàng hậu đen mặt, nặng nề hỏi: "Ngươi sợ ta hạ độc?"
Nội thị tổng quản lại đâm ngân châm vào đĩa bánh ngọt, đáp: "Nô tài không dám, nô tài chỉ đang làm việc thuộc phận sự của nô tài mà thôi."
Hoàng hậu lập tức giơ tay tát thẳng vào mặt tổng quản nội thị.
"Ngươi làm càn! Bản cung là hoàng hậu! Ngươi lại dám đùa nghịch những thứ này ngay trước mặt bản cung, ngươi là đang nhục nhã ai! Ai cho ngươi lá gan đó hả!"
Nội thị tổng quản bị hoàng hậu tát mạnh một cái, đầu nghiêng hẳn sang môt bên, nhưng ông ta làm như không có chuyện gì, liếm tia máu ở bên khóe miệng một cái, dùng ngân châm kiểm tra nốt miếng bánh cuối cùng.
"Nương nương bớt giận, theo quy củ trong cung, bệ hạ muốn ăn cái gì cũng phải kiểm nghiệm kĩ càng, nô tài phục dịch bệ hạ, không dám khinh thường."
Nói rồi, nội thị tổng quản thu hồi ngân châm, cất kĩ cái hộp nhỏ, tiếp lấy hộp cơm từ tay tiểu nội thị, nói: "Nếu nương nương không còn gì phân phó, nô tài liền đem hộp cơm này đưa cho bệ hạ."
Hoàng hậu suýt chút nữa đã bị ông ta làm cho tức đến nổ tung.
Nội thị tổng quản cũng không thèm nhìn hoàng hậu thêm một lần, xách theo hộp cơm quay người tiến vào ngự thư phòng.
Trong chớp mắt cánh cửa của Ngự thư phòng đóng lại, hoàng hậu chỉ cảm thấy suýt chút nữa đã phun ra hai ngụm máu tươi. Thật sự là, khinh người quá đáng! Nàng ta là hoàng hậu! Tên thái giám chết bầm này vậy mà lại dám nhục nhã nàng ta ngay trước mặt mọi người! Quả thật không có vương pháp! Thế nhưng hiện tại nàng ta cũng không dám xông vào ngự thư phòng làm loạn.
Cơn tức giận phừng phừng cháy ở trong lòng, nghẹn ứ ở ngực, hoàng hậu gắt gao siết chặt cái khăn trong tay, vung áo rời đi. Ra khỏi tiểu viện của ngự thư phòng, nàng ta vẫn còn tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Ngự thư phòng. Nội thị tổng quản đem hộp cơm đi vào, hoàng thượng liền phân phó ông ta đốt đèn.
Ánh nến sáng lên, hoàng thượng nhìn mặt ông ta, nói: "Ngươi tội gì."
Nội thị tổng quản im lặng không đáp.
Hoàng thượng liền thở dài một tiếng: "Muốn xả giận cho trẫm sao?"
Nội thị tổng quản vẫn không lên tiếng.
Hoàng thượng cũng không tức giận, cười cười tiếp lời: "Ngươi lão già này, càng sống càng ấu trĩ, ngươi chọc giận nàng ta như thế, nàng ta chắc chắn sẽ không để yên cho ngươi, ngươi tất phải chịu đựng nàng ta giày vò."
Nội thị tổng quản liền rầu rĩ đáp: "Giày vò lão nô cũng tốt hơn so với giày vò bệ hạ."
"Mặt ngươi không đau sao?"
Hoàng thượng đang nói chuyện, thái hâu vẫn nằm co quắp trên mặt đất đột nhiên động đậy. Hoàng thượng cùng nội thị tổng quản đồng thời quay đầu nhìn sang.
Trâm cài đầu của bà ta lung lay va chạm với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, theo đó, Thái Hậu nương nương hào phóng hắt xì một tiếng. Nước bọt cũng đã tràn ra đến cả ba thước.
Theo tiếng hắt xì, Thái Hậu nương nương cơ hồ là ngồi bật lên hệt như một vận động viên thể dục. Động tác kia vô cùng nhanh nhẹn, căn bản không giống của một bà lão sống trong nhung lụa, mà là của một nữ tướng sa trường.
Sau khi ngồi dậy, trên mặt bà ta tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng mờ mịt, mất một lúc lâu, bà ta mới phản ứng được bản thân đến cùng là đang ở đâu. Sau đó, khuôn mặt đã quen sống trong nhung lụa lập tức đen như đít nồi. Bà ta vẫn còn đang ở ngự thư phòng! Hơn nữa, còn nằm trên mặt đất! Từ tình huống này xem ra, từ lúc ngất xỉu đến giờ, bà ta vẫn luôn nằm ở chỗ này.
Ý thức được điểm này, thái hậu đột nhiên giương mắt nhìn về phía thư án. Lọt vào trong tầm mắt là vẻ mặt xem trò vui của hoàng thượng cùng nội thị tổng quản, cả hai đều đang nhìn chằm chằm bà ta, Thái Hậu nương nương suýt chút nữa đã bị tràng diện này kích thích đến thổ huyết lần nữa.
Bà ta nặng nề hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ phẫn uất vì bị sỉ nhục, lấy tay chống xuống đất, đứng dậy.
"Ai gia thật đúng là có một đứa con trai ngoan."
Hoàng thượng ngồi trên ghế, một tay chống cằm, nhìn thái hậu nói: "Mẫu hậu đều có thể giả truyền thánh chỉ, trẫm lại là đứa con trai tốt, thiên hạ này cũng muốn cùng hưởng với mẫu hậu."
"Cho nên, ngươi cứ như vậy trả thù ai gia?" Thái hậu nhìn hoàng thượng, hận ý trong ánh mắt dày đặc đến mức hận không thể giết chết được hoàng thượng. Hiện tại cũng đã lên đèn. Bà ta nằm trên mặt đất, hẳn là phải đến năm canh giờ! Năm canh giờ! Bà ta là thái hậu! Không phải là một tiện tỳ ty tiện!
Hoàng thượng bị lời thái hậu chọc cho bật cười: "Trả thù? Mẫu hậu đa tâm rồi, ngài là mẫu hậu thân sinh của trẫm, nhi thần làm sao lại trả thù ngài chứ? Nhi thần chỉ là muốn nhìn mẫu hậu ngủ, suy nghĩ mẫu hậu vừa phải giúp hoàng hậu thống lĩnh lục cung, lại phải giúp triều thần xử lý việc tư, thực sự là dốc lòng phí sức phí công nên không nỡ quẫy nhiễu mẫu hậu. Nhi thần không đủ tri kỷ sao?"
"Ngươi.." Lửa giận trong lòng thái hậu giống như một bánh pháo bùng nổ.
Bà ta đưa tay trực chỉ hoàng thượng. Quan hệ giữa Thái hậu cùng hoàng thượng những năm này đều vô cùng căng thẳng. Nhưng cho tới bây giờ cũng đều là âm thầm đấu đá, bằng mặt mà không bằng lòng. Tình trạng như hôm nay, vẫn là lần đầu.
Chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân phải nằm trên mặt đất ngự thư phòng suốt năm canh giờ mà không có ai hỏi thăm, thái hậu liền tức giận đến không thể kìm chế. Bà ta lập tức há miệng, phun ra một ngụm máu.
Hoàng thượng nhìn thái hậu, sâu xa nói: "Xem ra những năm này, trẫm đối với mẫu hậu, quả nhiên là hiếu thuận, nói hộc máu liền có thể hộc máu, hẳn là ngày bình thường dinh dưỡng đầy đủ, nếu là gia đình cùng khổ, sao có thể thổ huyết dễ dàng như vậy, nếu có thổ cũng phải là nước đắng kìa."