Tức giận vò khăn trong tay, gương mặt Trầm Minh Châu đầy vẻ dữ tợn. Nhưng mà dù có giận, cũng phải giải quyết tình hình trước mắt đã. Ba ngàn năm trăm hai mươi lượng bị thiếu hụt kia phải làm sao để bù lại bây giờ! Thật là tức chết người! Đứa nhà quê đó làm sao lại có nhiều tiền như vậy chứ? Nếu như hôm nay không có nàng ta, tại sao lại xảy ra những chuyện xấu này! Tiền của nàng ta rốt cuộc là từ đâu ra..
Cau chặt hai hàng mày, trong đầu Trầm Minh Châu chợt lóe lên một tia sáng. Nghe nói Chu Thanh này cùng nhà với Chu Viễn, Chu Viễn ở rể cho Đoan Khang Bá Phủ, có thể thấy được nhà hắn rất nghèo. Nếu không, đường đường là thân nam nhi làm sao lại đi ở rể kia chứ! Chu Viễn nghèo, thì sao Chu Thanh có thể giàu được! Mà dù có giàu, thì cũng tuyệt đối không đến mức có thể mua liền hai căn nhà, còn vung tiền như rác ở Kim lầu như thế được. Ngay cả Chu Viễn, cũng không có năng lực này đâu! Tiền này, nhất định là Thẩm Lệ cho nàng.
Đáy mắt hiện ra nụ cười lạnh đầy chua ngoa, Trầm Minh Châu quay sang phân phó tỳ nữ: "Đợi tối muộn ngươi hãy đem trả, còn tiện nhân kia, ta tự có biện pháp chặn miệng của nàng ta lại!"
Thẩm Lệ cho nàng ta tiền tiêu cũng không phải để cho nàng ta ra ngoài gây chuyện thị phi!
Tỳ nữ nghe vậy, lập tức vâng dạ đáp ứng.
"Tiểu thư, nô tỳ sẽ chờ trời tối rồi mới tới trả hàng, có điều, tiểu thư, hôm nay Thạch cô nương quá kỳ quái, nàng gặp phải Chu Thanh sao lại có phản ứng như vậy a? Hoàn toàn không giống với tính tình ngày thường của Thạch cô nương!"
Điểm này, Trầm Minh Châu cũng nghĩ không thông. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ đến chuyện này.
Lên xe ngựa, Trầm Minh Châu vội vã hồi phủ, chuyện này, nàng ta nhất thiết phải lập tức nói cho phụ thân nghe.
Bên này, Trầm Minh Châu đang tính toán xem phải ngăn chặn miệng Chu Thanh đồng thời hung hăng giáo huấn nàng một trận như thế nào. Bên kia, Chu Thanh bị người nhớ thương đang cùng Chu Bình đi theo Chu Hoài Sơn, lắc lư đến một tiệm bán đồ cổ. Những tiệm đồ cổ này, từ cổ chí kim đều là nơi những người có tiền đến tiêu khiển. Người nghèo ngay cả chuyện cơm no áo ấm còn không giải quyết được, làm gì có ai có tâm tư để ý đến những thú vui tinh thần này.
Sau khi rời khỏi kim lầu, Chu Hoài Sơn cố ý mang theo Chu Thanh cùng Chu Bình đi đến tửu lâu lớn nhất kinh thành ăn cơm, đợi đến khi ba người đến tiệm bán đồ cổ, tin tức Chu Thanh tiêu xài ngàn kim đã truyền ra ngoài. Bây giờ vào cửa hàng, ba người nhận được sự tiếp đón cực kì nhiệt tình của tiểu nhị.
"Khách quan, ngài muốn mua gì? Đồ trong tiệm chúng ta, đảm bảo chất lượng, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng!"
Chu Hoài Sơn cũng không gấp, chỉ chậm rãi đảo mắt một vòng trong tiệm, tiếp đó đi đến cái bạn đặt cạnh cửa sổ ngồi xuống. Hắn vốn là một vị Hầu gia là lượt, bây giờ mặc trên người áo bào Thẩm Lệ đưa tới, dù cho bộ dáng nguyên chủ của Chu Hoài Sơn rất chất phác, nhưng phối hợp với linh hồn của một tên công tử ăn chơi phá của như Chu Hoài Sơn, ngược lại là có một loại cảm giác..
Giống như ánh mắt của tiểu nhị đang nhìn hắn: Tên trọc phú nhiều tiền a!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Trùng Sinh Để Gặp Người
4. Nữ Chưởng Môn Phái Mao Sơn: Huyết Vương Cương Thi
=====================================
Đối với ánh mắt nóng bỏng không chút che giấu của tiểu nhị, Chu Hoài Sơn cũng chẳng thèm để ý, rất có hứng thú bưng tách trà nóng tiểu nhị vừa dâng lên, nhấp một ngụm.
"Có hàng tốt không?"
Chậm rì rì uống hết nửa chén trà nhỏ, Chu Hoài Sơn mới gác cái chén lại, bắt chéo hai chân hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị cười xòa đáp: "Ngài đến thật đúng dịp, hôm qua tiệm chúng ta mới nhập về một món bảo bối, tiểu nhân giúp ngài lấy ra nhìn một chút."
Chu Hoài Sơn gật gật đầu, tiểu nhị quay đầu lấy từ dưới quầy hàng ra một cái hộp nhỏ. Cẩn thận nâng cái hộp đặt xuống trước mặt Chu Hoài Sơn.
Hộp được mở ra, liền thấy bên trong là một cái chén ngọc nhỏ.
"Khách quan, ngài xem cái này đi."
Liếc nhìn cái chén ngọc kia, mí mắt Chu Hoài Sơn lập tức giật một cái, thần sắc trong đáy mắt cũng tối sầm lại. Hít sâu một hơi, cố gắng ép cảm xúc mãnh liệt trong lòng xuống, hắn phủ khăn lên tay cầm chén ngọc lên, giơ về phía có ánh sáng.
"Cái này.."
Tiểu nhị lập tức nói: "Khách quan, đây cũng không phải một cái chén ngọc bình thường đâu, ngài đừng nhìn dưới đáy chén ngọc này có một cái lỗ nhỏ, nhưng chính là bởi vì có một vết rách như vậy, chén ngọc này mới càng thêm trân quý!"
"Là như thế nào?"
"Chén ngọc này là bảo bối của Vinh Dương Hầu Phủ, ngài biết bảo bối này xuất phát từ nơi nào không?"
Vừa nghe được lời này, Chu Thanh lập tức biến sắc. Vinh Dương Hầu Phủ? Nếu nàng nhớ không lầm, thì cha nàng trước khi xuyên việt không phải chính là Vinh Dương Hầu sao? Cái này..
Chu Hoài Sơn chột dạ liếc nhìn Chu Thanh, Chu Thanh cúi đầu mặt không biểu tình, giống như nghe không hiểu.
Chu Hoài Sơn vuốt nhẹ ngón tay, hơi chút do dự, rồi ra hiệu cho tiểu nhị tiếp tục nói.
"Bảo bối này, là bảo vật gia truyền của Vinh Dương Hầu Phủ, trước kia, tổ tiên của Vinh Dương Hầu Phủ đi theo Hoàng đế cao tổ tranh đấu giành thiên hạ, đi qua Tần Lĩnh, bao vây tiêu diệt hoàng đế tiền triều. Lúc đó, hoàng đế còn đang ở trong phòng uống thuốc a. Tổ tiên của Vinh Dương Hầu Phủ liền một mình một ngựa dẫn đội xông vào, dọa cho hoàng đế tiền triều sợ hãi đến run cả tay, đánh rơi chén thuốc xuống đất."
Khóe mắt Chu Hoài Sơn khẽ giật một cái, hỏi: "Ý của ngươi là, chén ngọc này chính là cái chén uống thuốc của hoàng đế tiền triều kia?"
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, đáp: "Đúng là như vậy."
Chu Hoài Sơn lập tức tỏ vẻ ghét bỏ.
"Vậy đây là thứ đồ xúi quẩy a! Chén thuốc của một hoàng đế vong quốc từng dùng, uống xong chén thuốc, đồng nghĩa với việc xong đời luôn. Hoàng đế như hắn dùng nó xong liền mất nước, thứ đồ xúi quẩy như vậy, ta mua làm gì! Mua về rồi ngồi chờ xong đời sao?"
Tiểu nhị lập tức nói: "Khách quan, không phải là như thế, mặc dù chén ngọc này có được như thế, nhưng sau khi tổ tiên của Vinh Dương Hầu Phủ nhật chén ngọc từ dưới đất nhét vào trong ngực, từ đó về sau, liền đánh đâu thắng đó!"
Chu Hoài Sơn..
"Nếu cái chén ngọc này linh như vậy, tại sao hoàng đế tiền triều lại không tự mình cất giữ đi?"
"Ai da, ta làm sao mà biết được, lại nói, bỏ qua cố sự này, thì cái chén này là do ngọc sư Kỉ Dương Tử của tiền chế tác a! Ngài nhìn màu sắc này xem, ngài lại nhìn chất ngọc này đi. Món hàng tầm thường không thể so sánh với nó được đâu!"
Mắt thấy quảng cáo theo con đường cố sự sắp bị phá hỏng, tiểu nhị lập tức đổi cách khác.
Chu Hoài Sơn liền nhìn tiểu nhị cười hỏi: "Ngươi nói, thứ này là do Kỉ Dương Tử chế tác?"
Tiểu nhị gật đầu, đáp: "Không sai! Tác phẩm của Kỉ Dương Tử, lưu truyền trong nhân gian không nhiều đâu."
"Ta nghe nói, những tác phẩm của ngọc sư Kỉ Dương Tử, đều có một đặc điểm chung, đó chính là trọng tâm rất ổn, không bao giờ bị nghiêng lệch mảy may."
Tiểu nhị không khỏi đưa mắt dò xét Chu Hoài Sơn lần nữa. Hắc! Tên nhà quê này vậy cũng rất có hiểu biết a!
"Không sai, xem ra ngài cũng là người trong nghề!"
Chu Hoài Sơn không để ý tới cú vỗ mông ngựa này của hắn, xoa tay, nói: "Ngươi đi lấy cho ta một ít sợi bông đi."
"Ngài định.."
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi đi lấy, thì ngươi cứ đi đi!"
Tiểu nhị hồ nghi nhìn Chu Hoài Sơn một cái, quay đầu hậm hực đi lấy.
"Cha?" Tiểu nhị vừa đi, Chu Thanh lập tức nói.
Chu Hoài Sơn trốn tránh ánh mắt của Chu Thanh, chỉ cười nói: "Hôm nay vận khí của chúng ta tốt, lại có một món tiền tới tay rồi!"
Chu Bình mở to hai mắt đứng ở một bên, cảm nhận chân trời tri thức mới.
Tiểu nhị rất nhanh đã mang sợi bông trở về, hỏi: "Khách quan, cái này được không?"
Chu Hoài Sơn 'ừm' một tiếng, đưa tay nhận lấy sợi bông.
Chỗ tay cầm của chén ngọc có khắc một con thụy thú nho nhỏ, Chu Hoài Sơn dùng sợi bông buộc lên cái sừng trên đầu thụy thú, ngón trỏ cầm lấy một đầu sợi bông, nhấc cái chén ngọc lên cao, tiếp đó buông lỏng tay..
"A nha!"
Tiểu nhị bị dọa đến lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy người, vội vã nhào lên đưa tay đón lấy chén ngọc.
Chỉ thấy cái chén ngọc bị sợi bông treo ở giữa không trung, xoay tròn mấy vòng, rồi dần dần đứng im.
Chu Hoài Sơn nói với tiểu nhị: "Ngươi quanh năm tiếp xúc với đồ cổ, không cần ta nói cũng biết, trọng tâm của cái chén ngọc này là ở đâu a!"
Mắt thấy chén ngọc được đề trụ vững vàng, cũng không bị rơi xuống đất, tiểu nhị thở dài một hơi, nhìn chăm chăm vào cái chén ngọc. Nếu như là tác phẩm của Kỉ Dương Tử, vậy nhất định tay cầm cùng miệng chén sẽ dựng thẳng song song với nhau. Cái chén ngọc trước mắt này, đích xác là có tay cầm cùng miệng chén nằm song song. Nhưng hết lần này tới lần khác, dưới đáy chén ngọc lại bị mất một mảnh. Nếu đã mất một mảnh, thì làm sao có thể song song kia chứ!