"Đại điệt nữ, tiệm lẩu Nồi Đồng các cháu tuyên truyền tốt như vậy, thì cửa hàng thêu phẩm của chúng ta, Triệu thúc tin tưởng cháu, không cần nói với ta, cháu cứ trực tiếp làm là được!"
Chu Thanh.. Tín nhiệm ta như vậy?
"Lại nói, cháu có nói với ta cũng vô ích, không bằng viết những chỗ trọng điểm xuống, ta mang về nhà cho Triệu thẩm của cháu xem."
Chu Thanh.. Đây mới là trọng điểm a!
Yếu ớt nhìn qua Triệu Đại Thành, Chu Thanh run giọng, hỏi: "Hay là ta tự nói với Triệu thẩm?"
Triệu Đại Thành khoát tay, đáp: "Bỏ đi, nàng ấy nào có thời gian kia chứ, nàng ấy còn bận chơi mạt chược cơ! Chỉ trước khi đi ngủ mới rảnh."
Chu Thanh.. Thực sự là quấy rầy rồi!
Ăn xong nồi lẩu, hai người cũng cơ bản thỏa thuận xong việc của cửa hàng thêu phẩm. Triệu Đại Thành phụ trách trang trí cửa hàng cùng với chuẩn bị vật liệu. Chu Thanh viết xuống phương án marketing chờ phu nhân của Triệu Đại Thành xem xong bổ sung góp ý, sau đó tiến hành tuyên truyền marketing. Song phương nắm chắc nguyên tắc huynh đệ thân thiết cũng phải rõ ràng tiền bạc, liền ký kết hợp đồng.
Ăn xong một bữa cơm, Triệu Đại Thành lau miệng rút lui.
Ăn với Chu Thanh ở cửa hàng Chu gia, đương nhiên sẽ không ai để hắn trả tiền a! Về sau thương thảo sinh ý, còn phải đến tiệm lẩu này nhiều! Đặc biệt là khi mấy tên bạn hữu là lượt kia còn đang phải xếp hàng lấy số kìa!
* * *
Chu Thanh tổng kết sổ sách đang chuẩn bị dẫn Chu Bình về nhà, Lý Nhất lại đứng một bên thấp giọng nói: "Chu cô nương, có chuyện liên quan đến việc mời võ sư của thư viện, Trung Thúc muốn mời ngài đi qua nói chuyện."
Chu Thanh sững sờ, nhìn Lý Nhất.
Lý Nhất cúi thấp đầu, nói: "Vừa rồi Chu cô nương dùng cơm với Triệu Đại Thành, ta có nói việc này với Trung Thúc."
Dừng một chút, đầu hắn lại cúi xuống thấp hơn.
"Nếu như Chu cô nương cảm thấy không thích hợp, về sau ta tuyệt sẽ không nhiều lời nữa."
Chu Thanh lắc đầu: "Không có việc gì."
Chu Bình một mặt hồ nghi xem Chu Thanh lại ngó Lý Nhất, không ai biết giờ khắc này trong cái đầu nhỏ của thằng nhóc đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng không nhiều lời, chỉ yêu cầu Chu Thanh lập tức dẫn mình về nhà.
Sau khi đưa Chu bình về nhà, Chu Thanh đi thẳng đến Bút Mặc Trai. Lúc nàng đến, Trung Thúc đã sớm chờ từ lâu.
"Phiền ngài phải quan tâm." Chu Thanh vội vàng nói cảm ơn với Trung Thúc.
Trung Thúc hiền hòa nhìn Chu Thanh, nói: "Chuyện của Chu cô nương chính là chuyện của đại nhân chúng ta, hết thảy đều là việc chúng ta phải làm."
Chu Thanh.. Vội vàng không kịp chuẩn bị như thế luôn?
Trung Thúc một bộ bình tĩnh.
"Đại nhân chúng ta trước khi đi còn cố ý dặn dò, nhất thiết phải làm tốt những việc Chu cô nương cần làm.
Đây là bánh nhân trứng đại nhân sai chúng ta mua cho Chu cô nương.
Đây là bánh ngọt móng ngựa đại nhân giao phó chúng ta mua cho Chu cô nương.
Đại nhân chúng ta nói, đây đều là những món Chu cô nương thích ăn, phàm là Chu cô nương tới Bút Mặc Trai, đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Đại nhân chúng ta nói.."
Chu Thanh.. Ông đây là đang tạo cảm giác tồn tại giúp cho đại nhân của ông đúng không?
Vành tai ửng đỏ, khóe miệng giật một cái, Chu Thanh ngắt lời Trung Thúc, cười nói: "Trung Thúc, chuyện võ sư, ngài cảm thấy nên làm như thế nào?"
Trung Thúc bị Chu Thanh ngắt lời, trên mặt không hề tỏ vẻ bất mãn dù chỉ là một chút. Thậm chí lúc ánh mắt xẹt qua vành tai ửng đỏ của Chu Thanh, còn thoáng hiện lên một ý cười quỷ dị.
"Đại nhân chúng ta nói, cần thiết phải bảo vệ tốt Chu cô nương cùng người nhà an toàn, cho nên, ta nghĩ, nếu thư viện đã muốn mời võ sư, vậy thì hay là an bài hai ảnh vệ qua đó luôn."
Chu Thanh sợ hết hồn.
"Cái này không phù hợp đâu!"
"Phù hợp, ảnh vệ vốn có cứ điểm tại huyện Thanh hà, thư viện cần sư phó, vậy để bọn họ đi qua, vừa giúp đỡ Chu cô nương chú ý thư viện lại làm luôn võ sư, còn có thể che dấu thân phận, một công nhiều việc."
Chu Thanh vội vàng xua tay.
"Không không, ý của ta là, người trực tiếp nói thẳng thân phận của bọn họ là ảnh vệ ngay trước mặt ta như vậy, cái này không tốt lắm đâu, đây là chuyện cơ mật của các ngươi, ta chỉ là một.."
"Đại nhân chúng ta nói, Chu cô nương không phải là người ngoài."
Chu Thanh..
Trung Thúc cười hiền hòa nói: "Có điều, nếu Chu cô nương cảm thấy không tiện, thì có thể tìm những người khác cũng được."
Chu Thanh luôn cảm thấy, lúc Trung Thúc nói chuyện với nàng, tư thái có gì đó rất quỷ dị. Loại ngữ khí kia, tư thái kia, giống như.. Giống như nàng là chủ tử của ông ấy vậy?
Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Chu Thanh lập tức thay đổi lực chú ý.
"Được, nếu ngài đã cảm thấy không có vấn đề, vậy thì cứ như ngài an bài, đến lúc đó, ngài để Lý Nhất mang người qua liền tốt rồi."
Trung Thúc cười tủm tỉm nói: "Được, ngày mai sẽ làm thỏa đáng."
Giọng nói kia, thật sự là của thuộc hạ đối đãi với cấp trên a.
Nói xong, vẫn không quên bổ sung: "Đại nhân của chúng ta bình an vô sự, Chu cô nương không cần ngày đêm lo lắng."
Chu Thanh.. Ngày đêm lo lắng cái đầu ông ấy chứ!
Cố gắng nặn ra một nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ phép, Chu Thanh đè trái tim đang đập thùm thụp xuống, nói: "Nếu đã không còn chuyện gì, vậy ta liền đi trước, Trung Thúc ngài bận rộn đi."
Chu Thanh quay đầu muốn đi.
"Chu cô nương dừng bước đã, đại nhân nhà chúng ta đã phái người trồng rau trong lều ấm đến huyện Thanh Hà, ước chừng ngày mai là tới nơi, là ngài trực tiếp an bài, hay là ta an bài người nọ ở tạm Bút Mặc Trai trước?"
Nói đến chính sự, Chu Thanh xem nhẹ ánh mắt phụ huynh thúc giục con cái cưới của Trung Thúc đáp: "Trực tiếp đem người cho tam thúc ta là được."
"Được." Trung Thúc kính cẩn đáp.
Chu Thanh.. Rời khỏi Bút Mặc Trai, bên tai Chu Thanh vẫn còn quanh quẩn câu nói của Trung Thúc: Đại nhân nhà chúng ta..
Thẩm Lệ đều đi nhiều ngày như vậy, cũng không biết ở kinh thành có việc gì hay không. Có điều Trung Thúc đã nói hắn bình an vô sự, nàng cũng được hoàn toàn thả lỏng thở ra một hơi.
Thời tiết rét lạnh, Chu Thanh hít hít mũi, đi đến cửa hàng bán xe ngựa. Phải chọn mua xe ngựa cho Chu Bình!
Thẩm Lệ ở kinh thành, rắn rắn chắc chắc hắt hơi một cái. Thanh nhi lại nhớ ta rồi! Thật là hạnh phúc.
Thế tử Ninh Vương Phủ ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ, khóe miệng hơi nhếch lên, ngón tay mân mê miệng chén bạch ngọc trong tay, sau đó chậm rãi đặt xuống bàn.
"Thẩm đại nhân đã hai mươi a, trong nhà cũng không thúc giục chuyện hôn nhân của Thẩm đại nhân sao?"
Thẩm Lệ liếc xéo Thế tử Ninh Vương Phủ một cái, mặt không biểu tình đáp: "Ừm."
Chỗ hai người đang ngồi, là cung yến trong đại điện.
Trên sân khấu, vũ cơ đang nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng sáo trúc du dương. Hai bên sân khấu, bên trái là khách nam, bên phải là khách nữ.
Tuy Thẩm Lệ không phải là người hoàng thất, nhưng hắn lại là quyền thần nắm quyền lớn trong tay, cho nên được an bài vị trí ngay bên cạnh thành viên hoàng thất. Theo sát, chính là Thế tử Ninh Vương Phủ.
Lần này Thế tử cùng Trữ vương Ninh Vương Phủ mưu đồ làm loạn, dù trong tay Thẩm Lệ đã có Khấu Dung cùng Từ Lăng Đào, nhưng vẫn không thể tóm được cha con bọn họ.
Tội mưu phản, nếu không đồng thời lấy được nhân chứng vật chứng, thì làm sao có thể dễ dàng hạ gục một vị thân vương. Nhiều nhất, chỉ có thể coi như dội một chậu nước đá dập tắt dục hỏa của cha con Trữ vương, nhưng đồng thời lại thắp lên cho bệ hạ một ngọn đèn cảnh giác đề phòng.
Mắt thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Thế tử Ninh Vương Phủ cười nói: "Cái áo khoác này của Thẩm đại nhân, ta thấy, hình như không phải mặt hàng bán ở kinh thành, càng giống như.."
Sau lưng Thẩm Lệ có một cung nữ đứng hầu, trong tay cung nữ đang nâng áo khoác Thẩm Lệ cởi ra.
Ánh mắt Thế tử Ninh Vương Phủ liếc cái áo khoác, rồi lại chuyển lên mặt của Thẩm Lệ.
"Càng giống như mặt hàng bán ở chỗ Bình Châu Bắc Yên, như thế nào, Thẩm đại nhân gần đây có đi Bình Châu sao?"
Nói rồi, cũng không đợi Thẩm Lệ mở miệng, hắn đã chậc chậc thở dài.
"Cái này áo khoác nhìn cũng không tệ, có điều màu lông cùng chất liệu chỉ sợ là không xứng với địa vị của Thẩm đại nhân a. Đây không phải là do Thẩm đại nhân tự mình chọn đúng không, chẳng lẽ là người theo đuổi Thẩm đại nhân tặng?"
Đột nhiên, trong đầu Thẩm Lệ xuất hiện hình ảnh Chu Thanh lúc ở trong khách sạn tại Bình Châu.
Trong lòng gợn sóng. Nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nghiêng đầu nhìn lại Thế tử Ninh Vương Phủ. Đuôi lông mày khẽ nhếch, đáy mắt đầy vẻ hờ hững.
"Thế tử quan tâm sao? Nhưng chúng ta không quen a."