Phân phó Trung Thúc một phen, Thẩm Lệ rời khỏi Bút Mặc Trai. Chẳng biết từ khi nào, bầu trời lại bắt đầu đổ cơn mưa tuyết lớn. Từng bông, từng bông rì rào rơi tạo thành một lớp tuyết thật dày trên mặt đất.
Hắn muốn đến gặp Chu Thanh. Bất luận Chu Thanh đã che giấu điều gì khi nói với hắn về chuyện liên quan đến bức họa kia. Giờ khắc này, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy nàng. Lần này hồi kinh..
Hít sâu một hơi, Thẩm Lệ đi thẳng về nhà. Đêm đông tĩnh vắng, chỉ có tiếng tuyết rơi rì rào.
"Thẩm Lệ!"
Thẩm Lệ vừa bước vào trong viện, đã nghe thấy có người thấp giọng gọi mình. Chu Hoài Sơn chẳng biết đã đứng dưới mái hiên từ lúc nào, đang nhìn hắn.
Thẩm Lệ.. thật có cảm giác trộm đồ bị người bắt tại trận a.
Khóe mặt giật một cái, hắn liếc nhìn gian phòng của Chu Thanh thật nhanh, rồi đi về phía Chu Hoài Sơn hỏi: "Sư phó, sao còn chưa đi ngủ? Đang thưởng tuyết sao?"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, nói: "Thưởng cái rắm! Chờ ngươi đấy!"
Thẩm Lệ.. Chờ ta?
Chu Hoài Sơn nói xong, quay đầu vào nhà. Thẩm Lệ đầy mặt mờ mịt, theo sau lưng hắn.
* * *
Không biết Chu Hoài Sơn nói gì với Thẩm Lệ, một canh giờ sau, Thẩm Lệ mới từ trong nhà đi ra, vẻ ngưng trọng tiêu sát trên mặt hắn còn dày đặc hơn nhiều so với lúc ở Bút Mặc Trai.
Thẩm Lệ siết chặt nắm đấm đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn liếc nhìn căn phòng của Chu Thanh. Trong phòng đã tắt đèn, rõ ràng Chu Thanh đã đi ngủ.
Chăm chú nhìn giây lát, mấy lần Thẩm Lệ muốn nhấc chân đi qua, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm vậy. Tuyết lớn đầy trời, hắn trực tiếp rời đi.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh tỉnh lại vì tiếng ồn ào bên ngoài.
"Chậm một chút, chậm một chút, ta hơi sợ!" Chu Bình oa oa kêu.
"Nhanh như thế không phải thoải mái hơn sao? Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi thích nhanh hả?" Giọng nói của Chu Hoài Sơn có chút run rẩy, nhưng cũng đầy hưng phấn.
"Nhưng ta sợ, quá nhanh rồi, chậm một chút, chậm một chút thôi, đúng thế, đúng thế, cứ như vậy, rất thoải mái a! Rất thư thái."
"Muốn đổi sang tư thế khác không?"
"Oa! Nhị bá, người còn có trò mới? Người chịu nổi sao? Thời gian đã dài như vậy rồi đấy!"
"Nói nhảm, ngươi cứ chờ sảng khoái đi!". Đam Mỹ Trọng Sinh
"..."
Tiếng kêu to tràn đầy kích thích của Chu Bình dọa cho Chu Thanh giật mình chui ra khỏi ổ chăn. Cái này..
Cha nàng cùng Chu Bình đến cùng là đang làm cái trò mèo gì thế! Sao nghe lời thoại lại mờ ám thế hả?
Giật áo bông mặc vào, Chu Thanh vội vàng vọt ra khỏi phòng. Lọt vào trong tầm mắt nàng là Chu Bình đang ở trong một quả cầu trúc lớn điên cuồng đạp. Quả cầu trúc kia bị chân thằng nhóc đạp liền chuyển động tại chỗ. Chu Hoài Sơn đang dùng hai cây gậy trúc cắm vào trong quả cầu, không ngừng đung đưa quả cầu trúc sang trái sang phải.
Chu Thanh.. Ách, đây chính là kích động trong miệng nam nhân các ngươi đấy à? Có bệnh sao!
Ngáp một cái, Chu Thanh tựa vào khung cửa nhìn Chu Bình hỏi: "Mới sáng sớm không lo đọc sách, không luyện công, hai người kêu gào cái gì đấy!"
Nghe thấy giọng nói, Chu Bình cùng Chu Hoài Sơn đồng thời quay đầu nhìn qua. Liếc thấy khuê nữ, Chu Hoài Sơn lập tức buông hai cây gậy trúc trong tay ra, cười hắc hắc chạy về phía Chu Thanh.
"Khuê nữ, con thấy quả cầu lớn của ta như thế nào!"
Chu Thanh nhìn về phía quả cầu trúc khổng lồ có thể chứa được mấy chục thằng nhóc Chu Bình kia, khóe miệng giật giật mấy cái.
"Hôm qua cha nói chuyện với Lý Nhất như thế nào rồi?" Chu Thanh tận lực dùng giọng điệu phong khinh vân đạm hỏi. Trái tim lại thình thịch nhảy, chờ Chu Hoài Sơn trả lời.
Đáy mắt Chu Hoài Sơn chợt lóe lên vẻ mù mờ, bày ra vẻ mặt đặc thù của công tử bột ăn chơi trác táng.
"Hắc, hôm qua ta hỏi Lý Nhất nửa ngày, kết quả hắn cũng không biết cơ quan trong quả cầu trúc này là gì, ta thực sự là đánh giá hắn quá cao rồi! Lại còn là ảnh vệ nữa chứ!"
Chu Thanh..
Trong nháy mắt nghẹn họng trân trối quay đầu nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Cơ quan trong Trúc Cầu? Hôm qua người tâm tình với Lý Nhất đến nửa đêm, chính là vì cái này?"
Chu Hoài Sơn lẽ thẳng khí hùng hỏi lại Chu Thanh: "Ừ, không phải chuyện này thì là chuyện gì? Chẳng lẽ ta phụ đạo hắn đọc sách à? Cha của con giàu có, thông minh bẩm sinh, nhưng cũng không có thời gian để lãng phí như vậy đâu."
Chu Thanh.. "Không phải, không phải cha nói.."
Chu Hoài Sơn vung tay lên: "Bức họa kia? Triều đại sớm đã thay đổi, ta lưu lại đoàn bút tích kia, tính thế nào cũng là đồ cổ danh gia thủ bút a! Đáng tiếc, chậc chậc, đáng tiếc, đốt đi mất, bằng không có thể bán được không ít tiền."
Chu Thanh.. "Vậy cha có lên kinh thành nữa không?"
Chu Hoài Sơn liền trợn mắt trừng Chu Thanh, đáp: "Lên chứ, đương nhiên là phải lên, không phải là con muốn gả cho cái tên vương bát đản kia sao? Ta không đến kinh thành thì con gả như thế nào! Con đừng có quên! Ta là cha con! Sao hả, chẳng lẽ con muốn bỏ lại ta?"
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn nói xong lại đi đến chỗ Chu Bình, đĩnh đạc la lên: "Tới tới tới, lại thêm một ván, xong việc ta còn phải đi đọc sách nữa!"
Hắn tiêu sái hô một câu, đúng lúc một bông tuyết bay múa rơi xuống, vừa vặn đánh trúng khóe mắt của hắn. Một giọt nước mắt nóng hổi thấm ra nơi khóe mắt, lập tức hòa tan bông tuyết kia, cảm giác lạnh lẽo trên mặt, lạnh đến mức khiến cho người ta phải run rẩy.
Trừ Chu Hoài Sơn, không một ai biết đến giọt nước mắt nơi khóe mắt này nóng bỏng lại lạnh lẽo thấu xương ra sao. Chu Bình chỉ cảm thấy Chu Hoài Sơn lắc lư quả cầu trúc càng thêm mãnh liệt, thằng nhóc oa oa gọi bậy. Chu Thanh chỉ nhìn thấy mới sáng sớm, hai nam nhân một già một trẻ, hồ nháo thành một đoàn cười như lừa hí.
Hai người chơi xong, Chu Bình lưu luyến không rời vỗ vỗ quả cầu trúc khổng lồ, hẹn Chu Hoài Sơn buổi tối tiếp tục chơi, thằng nhóc mới quay đầu đến ngoại viện học.
Chu Bình vừa đi, Chu Hoài Sơn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Sao Thẩm Lệ còn chưa tới? Ai! Chuyện đọc sách này, quả nhiên là dựa vào người không bằng dựa vào mình!"
Nói xong, hắn nhìn Chu Thanh, nói: "Khuê nữ, ta phải đi học rồi, chớ quên đi cầu phú quý nha!"
Nói xong, một mặt tráng sĩ hy sinh vung ống tay áo, gào thét một tiếng: "Đọc sách!"
Một đầu xông vào trong phòng.
Chu Thanh.. sao hôm nay nàng lại cảm thấy cha nàng quỷ dị thế nhỉ?
Nhìn chằm chằm cửa phòng Chu Hoài Sơn trong chốc lát, nghe tiếng đọc sách oang oang truyền ra, Chu Thanh rửa mặt đi tìm Lý Nhất.
Lúc nàng đến, Lý Nhất cũng vừa thay thuốc trị thương cho Lý Nhị xong. Hôm qua đánh nhau một trận ở thư viện, Lý Nhị bị thương quả thực không nhẹ. May là đối với thuộc hạ, từ trước tới giờ Thẩm Lệ không hề keo kiệt, dược phẩm thuốc bổ đưa tới đều là tốt nhất.
Hỏi thăm thương thế của Lý Nhị một lát, biết được hắn cũng không có gì đáng lo ngại, Chu Thanh mới quay sang hỏi Lý Nhất: "Hôm qua cha ta.."
Không đợi Chu Thanh hỏi xong, Lý Nhất lập tức bày ra vẻ mặt xấu hổ, gãi gãi cái ót, nói: "Chu cô nương, cơ quan trong cầu trúc, ta quả thật là không biết, thứ này, trước đó ta cũng chưa từng thấy, có điều ta đã báo với đại nhân, đại nhân nói sẽ tìm một cao thủ về cơ quan đến."
Chu Thanh.. Hôm qua, cha nàng thật sự là nói chuyện với Lý Nhất về cầu trúc đến nửa đêm sao?
Mí mắt khẽ giật mấy cái, Chu Thanh nhìn chằm chằm Lý Nhất.
Lý Nhất nở nụ cười chất phác với Chu Thanh, chợt vỗ cái ót.
"A, đúng rồi Chu cô nương, đại nhân chúng ta có việc gấp, đêm qua đã hồi kinh, ngài ấy bảo ta giao cái này lại cho cô nương."
Nói rồi, Lý Nhất lấy ra một phong thư.
Thẩm Lệ hồi kinh? Vì chuyện hôm qua?
Chu Thanh thầm giật mình, đưa tay nhận lá thư.
Lý Nhất còn phải chiếu cố Lý Nhị, Chu Thanh liền không quấy rầy nữa, cầm thư rời đi. Trong lúc nhất thời, suy nghĩ tràn ngập trong đầu.
Hôm qua bối rối nguy hiểm cả một ngày, cũng không biết Thẩm Lệ đến cùng là có thẩm tra ra điều gì hung hiểm hay không. Nếu không phải hung hiểm, thì sao hắn lại hồi kinh ngay trong đêm.
Vừa đi, Chu Thanh vừa xé mở phong bì, lấy ra lá thư.