Lý Nhị thấy đám người kia đánh về phía Chu Thanh, trong lòng vô cùng kinh hãi. Nhưng lúc này vẫn còn bốn năm tên đang quấn lấy hắn, hắn lại không thể phân thân a. Một tay nhấc kiếm, một tay nắm lấy cái còi trước ngực.
Còi vừa vào miệng, thanh âm cao vút lăng không vang lên. Ngay lúc hắn thổi còi, bên ngoài đã có chừng hai mươi mấy người tràn vào.
Lý Nhị.. Nhanh như vậy? Có phải là người của ảnh vệ không? Sao ta còn chưa kịp thổi xong hồi còi, bọn họ đã tới rồi? Chẳng lẽ đây là thuấn di trong truyền thuyết? Ảnh vệ chúng ta đã trâu bò như vậy sao?
Mí mắt khé giật một cái, Lý Nhị không kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy tiếng Tử Nhất hô: "Ở bên trong!"
Có người của ảnh vệ gia nhập vào, rất nhanh cục diện đã thay đổi.
Bên ngoài thư viện. Thế tử Ninh Vương Phủ mặt mũi xanh mét nhìn toàn nhà dần dần bốc lên khói đen. Khói đen bay trên không, đã kinh động đến hàng xóm xung quanh. Đây là thư viện, dân chúng đều có lòng kính sợ đối với nơi này. Thư viện bị cháy, bọn họ liền vội vã bôn tẩu bẩm báo, xách nước dập lửa. Tin tưởng, người của quan phủ cũng sẽ chạy đến rất nhanh thôi.
Một tùy tùng đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Đại nhân, ảnh vệ đã tới, Thẩm Lệ cũng đích thân đến.". truyện tiên hiệp hay
Vừa nghe đến cái tên Thẩm Lệ, khuôn mặt Thế tử Ninh Vương Phủ vốn xanh mét lại càng thêm khó coi. Con chó này thật đúng là khó chơi!
"Đại nhân, đi thôi, đã không lấy được đồ ở đây nữa rồi." Tùy tùng thấp giọng thúc giục.
"Có Thẩm Lệ ở đây, nếu tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ chúng ta thoát thân cũng sẽ khó khăn, đại nhân, phải bàn bạc kỹ hơn a, người ở bên trong đã không ra được, lần này người của chúng ta hao tổn hơn phân nửa, Vương gia còn đang ở Đại Hưng chờ ngài, đoạn đường này.."
Gắt gao bóp chặt quyền, Thế tử Ninh Vương Phủ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đốt đi."
"Vâng." Tùy tùng kia lĩnh mệnh quay đầu phân phó.
Người của họ giội dầu hỏa về phía gian phòng đang bốc khói, gian phòng lập tức bốc cháy dữ dội cả trong lẫn ngoài.
Dưới ánh lửa ngút trời, Thế tử Ninh Vương Phủ mang theo một nhóm tùy tùng xuyên qua đám đông huyên náo chạy thẳng ra khỏi thành.
Phía sau hắn, cách đó không xa, Lý Nhất nói với Thẩm Lệ: "Đại nhân, Thế tử Ninh Vương Phủ đã ra khỏi thành."
"Phái người đi theo, ta chỉ cần hành tung của hắn."
"Vâng."
Đại hỏa hừng hực, Thẩm Lệ dẫn người lao thẳng vào trong viện. Chu Thanh! Nàng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!
Thẩm Lệ giống như một con mãnh thú phát điên, một đầu xông vào, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn vừa vặn chật vật từ trong nhà chạy ra. Liếc thấy Chu Thanh, trái tim treo trên cổ họng Thẩm Lệ mới được thả xuống. Hắn sải bước tiến lên, giang hai cánh tay, muốn ôm lấy Chu Thanh vào trong ngực. Phảng phất như tìm lại được một thứ quý giá vừa bị mất đi vậy.
Chu Hoài Sơn vừa thấy Thẩm Lệ đến, không hề nghĩ ngợi, lập tức chuyển người, chắn trước mặt Chu Thanh.
Chu Thanh vừa nhặt lại được cái mạng trong đám cháy còn chưa kịp hoàn hồn, bất thình lình lại bị đụng đầu vào lưng Chu Hoài Sơn. Nàng xoa trán ngẩng đầu nhìn lên..
Phát hiện Thẩm Lệ đã ôm cha nàng vào lòng thật chặt. Chu Thanh lập tức.. Cái gì?
Thẩm Lệ.. Ta.. Ta..
Phát hiện bản thân ôm trúng Chu Hoài Sơn, hắn lập tức cứng đờ: "Sư.. Sư phó?"
Chu Hoài Sơn liếc trắng mắt.
Không đợi Chu Hoài Sơn mở miệng, Lý Nhị chạy vội ra khỏi đám cháy, ánh lửa đã xông thẳng lên trời, gian phòng sau lưng bắt đầu sụp đổ, vang lên từng tiếng ầm ầm.
"Đại nhân, có cần mang thi thể bên trong ra không?"
Thẩm Lệ lắc đầu.
Đang khi nói chuyện, tiếng bước chân hỗn loạn kinh hoảng cùng với những tiếng gào thét đang tiến tới gần.
Trong đầu Chu Thanh lóe lên tia sáng, vội chộp lấy Thẩm Lệ, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Thẩm Lệ nghe xong, mi tâm nhăn lại thành một cục, nhìn lại Chu Thanh.
Chu Thanh ngưng trọng nói: "Nhanh đi, chỉ sợ người muốn bỏ chạy."
Thẩm Lệ gật gật đầu, đưa tay vung lên, thủ hạ hắn mang tới, toàn bộ tiêu thất. Hắn quay người rời đi.
Ảnh vệ hiện thân trong chớp mắt, lại chớp nhoáng biến mất. Lý Nhị một thân trọng thương, bị người mang đi, đổi thành Lý Nhất lưu lại.
Lúc này, mấy phu tử đã lảo đảo chạy tới, phía sau bọn họ theo không ít bách tính ở phụ cận. Nhìn thấy mấy người Chu Hoài Sơn chật vật đứng ở trong viện, các phu tử vội vàng tới cứu hỏa cảm thấy may mắn lại bất an. Bọn họ đang chỉnh lý sách trong tàng thư các, tiểu đồng đã chạy vào nói gian phòng phía sau cháy rồi. Dọa cho họ vội vàng tới cứu hỏa. Lúc đến nơi, ánh lửa đã ngập trời. Đại hỏa dạng này, vạn nhất Chu Hoài Sơn xảy ra chuyện, bọn họ liền triệt để không biện giải được. Phải biết, Đậu Miểu là cấu kết với Tống Kỳ hãm hại Chu Hoài Sơn, mà bây giờ Đậu Miểu vừa mới bị vạch trần trước mặt mọi người, Chu Hoài Sơn lại xảy ra chuyện trong thư viện..
Còn may, còn may! Người vẫn còn sống. Chỉ là, lửa lớn như vậy, dựa vào chút nước trong tay bọn họ, căn bản là không thể dập nổi.
"Đang yên đang lành, làm sao lại cháy rồi?" Một phu tử trẻ tuổi nhìn ngọn lửa, nghi ngờ hỏi.
Không trả lời hắn, Chu Thanh chỉ nói: "Phòng này, trước đây là ai ở?"
Vừa nghe thấy nàng hỏi, sắc mặt mấy phu tử lập tức mất tự nhiên liếc nhìn lẫn nhau một cái.
Thấy phản ứng này của họ, Chu Thanh trầm mặt, nói: "Các người hẳn phải biết, bây giờ thư viện này, là Hoài Sơn thư viện."
Phu tử trẻ tuổi kia lập tức nói: "Chu cô nương chớ hiểu lầm, không phải trong lòng chúng ta còn giấu diếm, chỉ là.. chỉ là.."
Hắn há to miệng, ngập ngừng khó nói.
"Gian phòng này, trước kia ở lại, là bằng hữu của Vương Phu Tử."
"Vương Phu Tử?"
"Chính là người đầu tiên nói chuyện lúc viện trưởng cùng Chu cô nương đến thư viện a."
Chu Thanh liền hừ lạnh một tiếng: "Bằng hữu? Hay là tình nhân?"
Sắc mặt phu tử trẻ tuổi hơi cứng lại, cười cười, đáp: "Cụ thể quan hệ của họ thế nào, chúng ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng là việc riêng của Vương Phu Tử, chúng ta không tiện tọc mạch."
"Đậu Miểu biết người ở đây không?"
Phu tử trẻ tuổi gật đầu, đáp: "Biết, lúc nàng kia vào ở, là Đậu Miểu đáp ứng."
Chu Thanh im lặng một lúc, lại nói: "Vương Phu Tử đâu?"
"Hôm nay hắn ăn lầm đồ hỏng, bị tiêu chảy, vừa mới đi nhà xí."
Đang nói chuyện, sau lưng chợt phát ra một tiếng nổ lớn. Xà nhà sụp đổ, cả gian phòng đổ sụp xuống. Âm thanh lớn cắt đứt cuộc đối thoại, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mấy vị phu tử nghẹn họng trân trối nhìn ngọn lửa trước mặt, cảm khái: "Làm sao lại cháy lớn như vậy!"
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn nhìn nhau, không mở miệng.
Rất nhanh người của quan phủ đã đến. Không biết là Thẩm Lệ đã sớm dặn dò hay là như thế nào, người của quan phủ chỉ là bao vây hiện trường, các quan sai tiến hành dập lửa, cũng không tra hỏi gì Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn.
Vốn định thu thập một chút liền chuyển đến Hoài Sơn thư viện ở, ai ngờ, vậy mà lại xảy ra loại sự tình này. Thẳng đến khi trở lại nhà Thẩm Lệ, trong đầu Chu Thanh vẫn còn ông ông.
Một nhà tam phòng vẫn còn tại bận rộn ở tiệm lẩu.
Chu Thanh rửa mặt xong, đổi một bộ y phục sạch sẽ, đi đến phòng Chu Hoài Sơn. Lúc nàng vào phòng, Chu Hoài Sơn đã thu thập sạch sẽ, nằm chỏng vó ở trên giường.
Hai mắt nhìn chằm chằm nóc phòng, vẻ mặt Chu Hoài Sơn bần thần, nói: "Khuê nữ, ta muốn đến kinh thành."
Chu Thanh biết vì sao hắn muốn đi kinh thành. Bức họa kia tồn tại, vậy có phải Vinh Dương Hầu Phủ cũng tồn tại hay không. Đây chính là nhà của hắn a.
"Được."
Chu Thanh nói xong, trong phòng nhất thời lâm vào im lặng. Ai cũng không biết nên nói cái gì.
Mà lúc này, Thế tử Ninh Vương phủ đang nhanh chóng chạy tới Đại Hưng trong cơn gió lạnh, chợt ghìm lại dây cương.