Vẻ âm trầm hiện lên trong nháy mắt đó, thật sự là biến đổi quá nhanh. Nếu không phải là Chu Thanh luôn nhìn chòng chọc bà ta, thì căn bản không thể nào phát hiện ra được. Nhưng đã phát hiện, thì lại càng thêm chắc chắn, phán đoán của nàng là không sai. Dù cho lão phụ nhân này không có quan hệ với Gia Luật, thì cũng tuyệt đối không phải giống như lời bà ta nói.
Huyện lệnh ra lệnh một tiếng, sai người dẫn lão phụ nhân đi.
Lão phụ nhân lo sợ bất an vò vò góc áo của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn Chu Thanh.
"Nhi tử của ta, ngươi đừng nhìn bộ dáng nó cao lớn thô kệch, nhưng từ nhỏ nó không hề rời khỏi ta một bước, ta.. ta biết, hôm nay ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi có thể.. có thể để cho ta và nhi tử ta về nhà trước, chúng ta cam đoan sẽ không đi đâu cả, đến tận khi Huyện lệnh đại nhân bắt được Đậu Miểu mới thôi."
Chu Thanh liền nói: "Nhưng con trai bà đã hôn mê, bà còn không có tiền để cho hắn ăn no thì sao có tiền khám bệnh cho hắn được? Bà không sợ nếu để chậm trễ, hắn sẽ không thể trị hết bệnh sao? Nếu như bà để hắn ở nhà, thì ta vẫn phải dùng tiền mời đại phu đến khám bệnh cho con trai bà, trong lòng ta sẽ khó chịu a. Cảm giác như, ta chính là kẻ đần độn bị người ta khi dễ còn phải xuất tiền vậy. Dù sao, hôm nay bà cùng con trai đến đập quán ta ngay ngày khai trương đấy!"
Lời này, đã chặn kín họng lão phụ nhân. Bà ta lập tức yên lặng. Ngôn Tình Sủng
Cắn cắn môi, sau đó cúi người thật sâu với Chu Thanh, nói: "Cô nương thiện tâm."
Nói xong, đứng dậy để cho nha dịch mang đi.
Huyện lệnh quay sang nói với Chu Hoài Lâm vài câu chúc mừng tiệm mới Đại Cát Đại Lợi xã giao, sau đó mới mang người rời đi. Trong nhà, vợ hiền hiện vẫn đang chờ ông trở về ăn thịt dê hầm kìa! Nếu hôm nay còn không về ăn, buổi tối sợ là lại phải ra thư phòng ngủ.
Bọn họ vừa đi, Chu Thanh lập tức gọi mấy tiểu hỏa kế đứng phía sau Chu Hoài Lâm lại, tạm thời mang tráng hán này về nhà, chuẩn bị trị liệu.
Một hồi ồn ào, đến đây xem như tạm thời kết thúc. Bởi vì trận ồn ào này, mà cái nhìn của mọi người đối với chuyện Chu Hoài Sơn vào tù, lại có hoàn toàn được đổi mới. Nhất là các học sinh cùng tiên sinh trong thư viện. Đối với chuyện Thanh Hòa Thư viện biến thành Hoài Sơn thư viện, trong lòng bọn họ vẫn luôn có khúc mắc. Sau chuyện rút thưởng lần này, mọi thứ đã được cởi nút thắt.
Trước cửa hàng Lẩu Nồi đồng lại một lần nữa náo nhiệt lên.
Lý Nhị bị Chu Thanh phái ra ngoài cũng đã quay trở lại, thấp giọng nói bên tai Chu Thanh: "Đã bắt được Đậu Miểu, mang về nhà rồi."
Chu Thanh gật đầu, nhấc chân tiến vào trong tiệm.
Lúc nàng đi vào, Chu Dao đang đọc thoại bản vô cùng say sưa, nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn qua.
Thấy là Chu Thanh, nàng vội nói: "Đại tỷ, Thẩm Lệ đang ở lầu hai."
Chu Thanh gật đầu, nhấc chân đi lên.
Nhã gian lầu hai, Thẩm Lệ đang ngồi ở bên cửa sổ, nhưng cũng không hề mở cửa sổ ra.
"Bọn họ đoán chừng không phải là do Đậu Miểu phái tới." Đi thẳng vào vấn đề, Chu Thanh vừa vào phòng liền nói.
Nàng tin tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Thẩm Lệ đều rõ hết. Dù sao đây cũng là thủ lĩnh tổ chức ảnh vệ a.
Hơi ngừng một chút, Chu Thanh nói tiếp: "Ta sợ hai người này có liên quan với Gia Luật, liền để Huyện lệnh mang đi một người, một người thì đưa về nhà, ta làm vậy có đúng không?"
Nghênh tiếp ánh mắt hỏi ý của Chu Thanh, Thẩm Lệ nở nụ cười nhu hòa, đáp: "Rất đúng."
Đáy mắt chợt lóe lên cảm xúc mà Chu Thanh không kịp nắm bắt, Thẩm Lệ chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: "Vị thế tử Ninh Vương Phủ mà đêm đó nàng nghe được, đang ở ngay bên ngoài."
Chu Thanh cả kinh, cơ hồ là ngay lập tức nghĩ tới việc đêm hôm ấy nàng suýt chút nữa đã bị diệt khẩu. Mẹ nó! Ta không phải là nữ chính trong truyện điền văn làm ruộng sao? Chủ tuyến của ta, không phải là kiếm tiền nuôi cha đọc sách sao? Sao lại có cảm giác, mưu quyền đoạt vị quyền thần đấu đá thế này?
Suy nghĩ đi chệch trong chớp mắt, Chu Thanh khẽ lắc đầu, nói với Thẩm Lệ: "Vậy hai người kia, là do hắn phái tới? Hắn biết huynh đang ở nơi này?"
Thẩm Lệ khẽ gật đầu, hơi do dự, cuối cùng đáp: "Có thể hắn tới là vì nàng."
Chu Thanh.. Vì ta? Sao ta lại không biết một thôn nữ xấu áp chế nghèo như ta lại được vạn người mê vậy chứ hả! Đầu tiên là không hiểu thế nào mà lại hấp dẫn một tên đầu lĩnh ám vệ là huynh, bây giờ lại hấp dẫn thêm một tên thế tử ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua? Chẳng lẽ, ngày đó hắn không giết ta diệt khẩu, hôm nay lại tới bổ một đao?
Nhìn Chu Thanh trố mắt nghẹn họng nhìn, Thẩm Lệ nhẹ nhàng xoa nắn mi tâm.
"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì hôm nay hắn hẳn sẽ vào cửa hàng của nàng dùng cơm, nàng.."
Chu Thanh lập tức nói: "Ta né tránh! Bây giờ về nhà tránh."
Nói xong, Chu Thanh quay đầu rời đi.
Đi đến gần cửa, lại chợt dừng chân, quay đầu hỏi Thẩm Lệ: "Không phải là huynh sẽ bắt hắn ngay ở tiệm của chúng ta đấy chứ? Không được, như vậy sẽ liên lụy đến tam thúc của ta."
"Yên tâm, sẽ không, trước tiên nàng cùng Lý Nhị trở về nhà đi, buổi tối chờ tin tức tốt của ta."
Được lời này, Chu Thanh mới quay đầu rời đi.
Chờ Chu Thanh đi rồi, đáy mắt vốn tràn ngập nhu hòa của Thẩm Lệ, đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Hắn chưa từng nghĩ tới, trên đời này, lại có hai người giống nhau đến thế. Vị hôn thê của Thế tử phủ Ninh Vương phủ giống Chu Thanh đến bảy phần. Thế tử Ninh Vương Phủ đối với vị hôn thê của hắn, có thể nói là ôn nhu đến tận xương. Đáng tiếc..
Trước kia ở kinh thành xảy ra một trận hỗn loạn, vị hôn thê kia đã thay hắn ngăn lại một đao, hương tiêu ngọc vẫn. Nếu để cho Thế tử Ninh Vương Phủ nhìn thấy Chu Thanh.. Dựa vào sự điên cuồng cùng cùng tưởng niệm của Thế tử Ninh Vương Phủ đối với vị hôn thê của hắn, Thẩm Lệ hoàn toàn có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Bóp quyền, nắm đấm hung hăng nện lên mặt bàn, trầm mặc giây lát, Thẩm Lệ chợt hỏi: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
Tùy tùng đứng sau lưng hắn lập tức đáp: "Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ động thủ."
"Chớ có kinh động đến thực khách."
"Vâng!"
Tiệm lẩu Nồi Đồng, trong ngày khai trường, không khí trong tiệm vui mừng đến kinh đào hải lãng.
Chờ Chu Thanh về đến nhà, mới chợt phản ứng lại, không đúng, tên thế tử kia cũng chưa từng thấy dáng dấp ta ra sao, cũng chưa từng nghe thấy giọng nói của ta, ta né tránh làm gì? Có điều về cũng đã về, Chu Thanh không hề nghĩ ngợi liền đi thẳng đến phòng Chu Hoài Sơn. Nàng vốn tưởng rằng, Chu Hoài Sơn đang hăng hái đọc sách. Kết quả..
Lúc nàng vào viện, Chu Hoài Sơn nghe được động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn tới. Vừa nhìn ra là nàng, Chu Hoài Sơn cả kinh lập tức phóng ra ba quả rắm, lách mình chạy vào trong phòng. Động tác kia mạnh mẽ lại nhanh nhẹn, rất giống như học sinh tiểu học đang trộm xem ti vi chợt nghe thấy tiếng mẹ già mở cửa.
Chu Thanh.. Khóe mặt giật một cái, nhìn về chỗ cha nàng vừa ngồi chơi. Là một nửa cái lồng lớn, độ cao của cái lồng đó, đã sắp tới cổ nàng rồi. Đây là muốn làm gì?
Lườm cái lồng kia một cái, Chu Thanh nhấc chân vào nhà. Vừa đi vào liền nghe thấy tiếng Chu Hoài Sơn đang quang quác đọc sách.
Chu Thanh đứng tựa vào cửa, sâu kín nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn giả vờ giả vịt đọc vài câu, tiếp đó giả bộ đột nhiên phát hiện ra Chu Thanh, giống như bị kinh sợ, vỗ ngực một cái.
"Ôi chao khuê nữ, con đã trở về sao? Trở về lúc nào, sao một chút động tĩnh cũng không có thế, cũng tại ta đọc sách quá chăm chú, không nghe thấy con vào."
Chu Thanh..
"Ha ha."
Chu Hoài Sơn chột dạ nở nụ cười: "Khuê nữ, ta không nói chuyện với con được, ta còn phải đọc sách a."
Chu Hoài Sơn lươn lẹo đã sớm rút ra được một quy luật, không cần biết hắn náo ra ý đồ xấu gì, chỉ cần hắn ôm lấy sách vở bắt đầu đọc, nhất định sẽ thoát được một trận lải nhải.
Có điều lần này, hắn đã tính sai.
Chu Thanh không hề quay đầu rời đi, mà trực tiếp ngồi trước mặt Chu Hoài Sơn, nghiêm túc, nói: "Cha, ta có chuyện muốn nói với người."