Phương trượng cùng Hồ Vi Nhạc, là bạn thân từ thời còn cởi chuồng tắm mưa cùng nhau lớn lên. Có người muốn hại Hồ Vi Nhạc, vậy thì đồng nghĩa với là hại ông ta.
Dưới sự phẫn nộ, phương trượng vỗ bàn rầm một cái, chửi: "Mẹ nó!"
Sơn là lượt..
Thành là lượt..
Một vị hòa thượng, miệng phun hương thơm đây hả?
Phương trượng một mặt lửa giận, chửi đổng: "Thừa dịp ta không ở đây mà khi dễ Hồ Vi Nhạc, đây là coi thường hắn không có ai làm chủ phỏng? Tên Tống Kỳ kia là cái thá gì chứ!"
Chu Hoài Sơn vội nói: "Bớt giận bớt giận, không đáng, không đáng, Tống Kỳ đã bị bắt rồi."
Phương trượng nhíu mày: "Bị bắt thì tính như xong rồi à? Tống Kỳ là cái quái gì, hắn không phải chỉ là một con chó của Trấn Quốc Công thôi sao!"
Lão tử không làm gì được lão già chết tiệt Trấn Quốc Công, chẳng lẽ còn không thể chơi chết tên trứng thối Chu Viễn kia hả? Phải tìm chỗ trút giận!
Lại vỗ bàn một cái, phương trượng giận dữ đứng dậy.
"Ta mà không cho cái tên vương bát đản Chu Viễn kia một bài học, thì kiếp này uổng công làm người!"
Nói xong, phương trượng liền rời đi như một cơn gió, lưu lại Sơn là lượt cùng Thành là lượt kinh ngạc nhìn nhau. Đây thật sự là một hòa thượng sao?
Khóe mặt giật một cái, hai người kinh ngạc trầm mặc nhìn nhau chốc lát, Chu Hoài Sơn run môi, hỏi: "Đói không?"
Triệu Đại Thành gật đầu như gà mồ thóc, hỏi lại: "Sơn ca có tính toán gì?"
"Nghe nói thú hoang sau ngọn núi này không ít, nếu không thì, chúng ta đi làm một con?"
Triệu Đại Thành lập tức xoa xoa tay, nói: "Đêm đen gió lớn, chính là thời cơ tốt, đi thôi!"
Triệu Đại Thành mang theo hai gã sai vặt công phu không tệ, 4 người liền rời khỏi chùa, chạy thẳng đến ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân. Lúc họ lên núi, bầu trời bắt đầu đổ mưa tuyết. Từng bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả khắp nơi.
"Sơn ca, ta bắt con gì?"
Chu Hoài Sơn chắp tay sau lưng chậm rãi khoan thai đi tới, hít hít cái mũi bị đông cứng đến đỏ bừng đáp: "Bắt một con thỏ a."
"Được, Sơn ca sẽ bắt sao?"
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng một cái, đang muốn mở miệng, chợt dưới chân bị vấp vào cái gì đó, lập tức lảo đảo ngã sấp mặt về phía trước. May mắn là Triệu Đại Thành phản ứng nhanh, kéo hắn lại.
"Sơn ca cẩn thận."
"Mau nhìn, nơi này có một cánh tay."
Trong chớp mắt Triệu Đại Thành đỡ lấy Chu Hoài Sơn kia, một gã sai vặt của Triệu Đại Thành hoảng sợ chỉ vào mặt đất. Một cánh tay xuất hiện trên nền tuyết, đã bị đông đến cứng ngắc. Vừa rồi, chính là cánh tay này làm Chu Hoài Sơn bị vấp ngã.
Liếc nhìn cánh tay kia, Chu Hoài Sơn lập tức tê dại cả da đầu. Mẹ nó! Đây là cái vận khí xui xẻo gì vậy.
Triệu Đại Thành mặt mũi trắng bệch, môi khẽ run rẩy, ngồi xổm xuống, nhặt lấy cây gậy bên cạnh, chọc chọc vào cánh tay kia.
Chu Hoài Sơn..
"Sơn ca, đây đoán chừng là một nam nhân."
Nói xong, Triệu Đại Thành vất cây gậy sang một bên, nói với hai gã sai vặt: "Ngươi đào người này lên, ngươi đi báo quan."
Phân phó xong, đứng dậy nói với Chu Hoài Sơn: "Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết."
Ngữ điệu bình thản, giống hệt như đang nói: Mẹ ơi, rau cải trắng a!
Chu Hoài Sơn.. Ngươi chỉ cần biểu hiện ra một chút xíu sợ hãi, ta cũng sẽ tin a.
Trời đông giá rét, muốn tay không đào một thi thể dưới lòng đất, quả thực là gian khổ. Thẳng đến khi Huyện lệnh tự mình mang người chạy đến, gã sai vặt kia cũng chưa thể đào được người nọ lên. Nha dịch xách theo thuổng sắt, thuần thục đào đất tuyết.
Huyện lệnh ngồi xổm bên cạnh thi thể, không ngừng hô hào: "Cẩn thận, cẩn thận, phải đảm bảo thi thể hoàn chỉnh, cẩn thận! Ngươi, con mẹ nó, cẩn thận một chút!"
Huyện lệnh nhíu mày nhìn Triệu Đại Thành cùng Chu Hoài Sơn, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt các ngươi làm gì ở đây?"
Triệu Đại Thành cười hắc hắc, đáp: "Đây không phải là vì Sơn ca mới từ trong lao đi ra, ta dẫn hắn tới giải sầu sao."
Huyện lệnh.. đêm hôm khuya khoắt, tuyết lớn đầy trời, hoang sơn dã lĩnh, ngươi nói với ta các ngươi tới đây để giải sầu sao? Giải sầu với ma à? Nếu không phải là biết cách làm người của Triệu Đại Thành, Huyện lệnh nhất định sẽ hoài nghi bọn hắn vừa ăn cướp vừa la làng.
Sau khi huyện lệnh hiểu rõ đại khái nguyên do phát hiện thi thể, nha dịch đã đào được thi thể ra khỏi nền đất. Chính như Triệu Đại Thành phán đoán, đó là một nam tử. Nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đã bị đao kiếm hủy đi, nhìn không ra chân dung.
Nhìn gương mặt đã hoàn toàn bị hủy hoại kia, Triệu Đại Thành chậc chậc, cảm thán: "Đây là cừu hận đến mức nào, mới bị hủy gương mặt thành cái dạng này."
Chu Hoài Sơn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm thi thể.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi, trên tay không hề có vết chai. Nhìn bộ quần áo trên người thi thể, không đáng chú ý lại bị nhiễm bẩn, nhưng hắn nhận ra được, đây là gấm Nguyệt Hoa Cẩm. Chỉ một bộ y phục như vậy, e là đã tốn ngàn lượng bạc trắng.
Người này.. Không đơn giản. Nhưng lời này, hắn biết nói như thế nào với Huyện lệnh kia chứ? Nhân vật thiết lập của hắn chính là một anh nông dân a! Bằng lí lịch nhân sinh của hắn, hắn không có khả năng biết thứ cao cấp như loại gấm Nguyệt Hoa Cẩm này được.
Nhíu nhíu mày lại, Chu Hoài Sơn không mở miệng.
Bởi vì thi thể bị đông cứng, không dễ khám nghiệm tử thi, Huyện lệnh liền làm chủ, lập tức mang thi thể về huyện nha. Lại an bài bảy tám bộ đầu canh giữ hiện trường, trước tiên điều tra hiện trường, chờ ngày mai, ông sẽ tự mình tới hiện trường điều tra.
Hết thảy an bài thỏa đáng, Huyện lệnh quay sang nói với Triệu Đại Thành: "Bây giờ các ngươi định làm gì? Tiếp tục tản bộ hay là đi theo ta về thành?"
Triệu Đại Thành quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Sơn. Ý tứ rất rõ ràng, phàm là Chu Hoài Sơn nói tiếp tục đi bắt thỏ, hắn sẽ không nói hai lời liền đáp ứng. Đáng tiếc..
"Về thành a." Trong lòng Chu Hoài Sơn có chuyện, đã không còn tâm trạng đi bắt thỏ nữa.
Mạng người là quan trọng, công tử là lượt như ta cũng không thể coi thường a!
Đi theo Huyện lệnh xuống núi, đợi đến khi Chu Hoài Sơn về đến nhà, Chu Thanh đã sớm ngủ say. Do dự giây lát, Chu Hoài Sơn cuối cùng vẫn đến gõ cửa phòng Chu Thanh.
Chu Thanh mơ mơ màng màng choàng áo bông ra mở cửa, liếc nhìn thấy Chu Hoài Sơn, lập tức cả kinh đến tỉnh cả ngủ: "Cha? Sao người lại trở về rồi, không phải là người đang ở chùa Bạch Vân sao?"
Chu Hoài Sơn trưng ra vẻ mặt khổ qua nói: "Khuê nữ, ta có chuyện rất quan trọng phải nói với con."
Chu Thanh.. "Nửa đêm canh ba, không thể chờ đến ngày mai sao?"
Chu Hoài Sơn lắc đầu đáp: "Không nói cho con biết, thì đêm nay ta sẽ không thể ngủ được."
Trong lòng Chu Thanh lập tức giật thót một cái. Đã xảy ra đại sự gì rồi? Lập tức nàng né người sang một bên, để Chu Hoài Sơn đi vào phòng.
Uống một chén trà nóng vào bụng, Chu Hoài Sơn lời ít ý nhiều kể lại chuyện xảy ra phía sau núi một lần.
".. Khuê nữ, lúc ta vẫn còn là Hầu gia, nhà có tiền như vậy, ta cũng chỉ có một bộ áo bào làm bằng gấm Nguyệt Hoa Cẩm mà thôi. Đồ chơi này không chỉ quý, nó còn là thứ đặc quyền chuyên hưởng. Nói trắng ra chính là vật ngự dụng, chỉ có trong cung ban thưởng cho ai, thì người đó mới có thể dùng, bằng không, bao nhiêu tiền cũng không mua được."
Dừng một chút, Chu Hoài Sơn lại nói: "Mặc dù triều đại này không giống với triều đại ta từng sống, nhưng ta cảm thấy, thân phận của người kia không thấp."
Chu Thanh..
"Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta chứ? Huyện lệnh đại nhân không phải đã bắt đầu đã điều tra rồi sao?"
Ánh mắt Chu Hoài Sơn nhìn con gái giống như đang nhìn một khúc gỗ mục, than thở: "Huyện lệnh đại nhân chưa hẳn đã nhận ra y phục này, người kia lại bị hủy đi khuôn mặt, vạn nhất ông ấy không tra được đầu mối gì thì sao?"
"Có tra được hay không, thì can hệ gì với chúng ta?"
Chu Hoài Sơn..
"Nhìn bề ngoài, thì không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng con thử nghĩ sâu xa xem?"
Chu Thanh..
"Sâu bao nhiêu?"
Chu Hoài Sơn đưa gõ trán Chu Thanh một cái.
"Người nọ là chết ở ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân, phương trượng chùa Bạch Vân có quan hệ như thế nào với Hồ Vi Nhạc? Hồ Vi Nhạc lại có quan hệ như thế nào với chúng ta?"
Chu Thanh.. Mẹ nó!