Dù đều là bốn chân nhưng Đại Hoàng chỉ là con chó, đâu có thể là đối thủ với đại mã được. Diệu Diệu cưỡi nó không chạy bao xa thì có một mũi tên nhọn bắn ngay trước bọn họ, mũi tên sắc bén lóe hàn quang, Đại Hoàng vội dừng chân lại, đang muốn đổi hướng thì chợt nghe thấy tiếng gió vút vút truyền đến, lập tức có liên tiếp mấy mũi tên bắn xung quanh chặn cả bốn phía đường đi.
Đại Hoàng đứng sững tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì Diệu Diệu đã bị phụ thân bắt được.
Nguyên Định Dã ngồi trên ngựa, bàn tay to chụp tới, níu chặt lấy cổ áo của tiểu cô nương, nhấc cả người cô lên. Diệu Diệu ở không trung quẫy quẫy chân, thấy không còn cơ hội đào tẩu mới ngừng lại, lấy lòng mà nhìn phụ thân cười cười.
Tiểu cô nương hai má tròn tròn, bộ dáng thoạt nhìn thập phần nhu thuận, nếu không phải vừa rồi Nguyên Định Dã tận mắt nhìn thấy thì thiếu chút đã bị cô lừa rồi.
"Nguyên Diệu Quỳnh." Nguyên Định Dã đen mặt, trầm giọng hỏi: "Sao con lại ở chỗ này?"
Diệu Diệu vô tội chớp chớp mắt, lấy lòng ôm cánh tay hắn: "Phụ thân, ôm."
Nguyên Định Dã không ôm, tay kia thì "Chát" một cái vào mông nhỏ. Diệu Diệu bỗng chốc bị đánh ủ rũ, cực kỳ tội nghiệp xoa xoa mông, trong ánh mắt nghẹn lệ, không dám phát ra tiếng nào.
"Đại Hoàng mang con đến?"
"Gâu ..."
"Ta không phải đã bảo con ở lại đợi sao?" Nguyên Định Dã xoa xoa trán, hỏi: "Người mà ta lưu lại bảo vệ con đâu?"
Hai mắt Diệu Diệu xoay liên tục, chỉ có cái miệng nhỏ là đóng chặt, không dám nói.
Nguyên Định Dã còn không hiểu cô sao, ánh mắt hắn cụp xuống, quả nhiên thấy Đại Hoàng cũng né tránh tầm mắt của mình, cúi đầu kêu ư ử, thấy Nguyên Định Dã nhìn mình, nó bèn cúi gằm đầu xuống.
Hắn lại vỗ một cái vào mông Diệu Diệu: "Lúc đi, con đã cam đoan như thế nào hả? Nói là sẽ ngoan ngoãn nghe phụ thân nói, vậy mà mới đó đã gạt ta chạy vào đây?"
"Diệu Diệu, Diệu Diệu có ngoan ngoãn mà..." Diệu Diệu nhỏ giọng: "Phụ thân đi bảo hộ hoàng thượng, con luôn đi cùng Đại Hoàng, đâu có chạy loạn."
Đại Hoàng chạy, cô ngồi trên lưng nó cùng nhau đi.
Nguyên Định Dã tức giận vô cùng, thấy tiểu cô nương cúi mặt, lửa giận trong bụng bốc lên, cuối cùng hóa thành một cái đánh vào mông Diệu Diệu.
Hắn không có thu lực, ba bàn tay đánh đến cái mông nhỏ của Diệu Diệu sưng lên, cảm giác nóng ran khắp mông. Diệu Diệu đau oa oa kêu to ra tiếng, tay chân giãy dụa liên tục.
"Phụ thân! Phụ thân!" Diệu Diệu ôm mông nhỏ, hô lớn: "Đại Hoàng, cứu ta!"
"Gâu! Ẳng ẳng ẳng!"
Đại Hoàng chạy vòng quanh đại mã nhưng không dám làm gì Nguyên Định Dã.
"Lần sau còn dám không?"
"Không dám, không dám! Không dám nữa a!"
Nguyên Định Dã lúc này mới thu tay.
Diệu Diệu mông đau, chỉ có thể nhăn mặt dựa vào lòng phụ thân, cố gắng để gió lớn ở khu săn bắn này giúp hạ nhiệt cho cái mông.
Cô ủy khuất cực kỳ, nói: "Con đâu có đi một mình."
"Khu vực săn bắn nguy hiểm như vậy, cho dù Đại Hoàng cũng không bảo vệ được con."
"Không phải!" Diệu Diệu vội vàng giải thích: "Diệu Diệu đi cùng hoàng thượng!"
"Hoàng thượng?"
"Đúng vậy, hoàng thượng còn nói nếu phụ thân tức giận thì có thể nói giúp con." Diệu Diệu lại sờ sờ mông nhỏ, chỉ cảm thấy mình thật sự rất đáng thương.
Cô cưỡi Đại Hoàng chạy quá nhanh, hoàng thượng không đuổi kịp, kết quả vừa đến đây, con mồi còn chưa kịp đánh thì đã bị phụ thân bắt được, hoàng thượng có nói sẽ giúp cô, vậy mà hoàng thượng còn chưa đến mà cô đã bị đánh rồi.
Nguyên Định Dã nói: "Hoàng thượng sao có thể cùng con làm bậy?"
"Đây không phải làm bậy đâu!" Diệu Diệu vung vung cung tên, đắc ý nói: "Diệu Diệu rất lợi hại, vừa rồi còn bắt được một con thỏ!"
"Đại Hoàng cũng lợi hại."
"Gâu!"
Diệu Diệu và Đại Hoàng là bạn tốt, khen Đại Hoàng hay khen cô thì có gì khác nhau?
Thấy mông bớt đau, Diệu Diệu mới ngồi trở lại vào lòng phụ thân. Trên đường nhặt được nữ nhi, Nguyên Định Dã không còn ý định tiếp tục săn thú nữa, bèn dứt khoát mang theo nữ nhi trở về chỗ nghỉ.
Hai người chưa đi được bao lâu thì gặp hoàng đế.
Hoàng đế thấy Diệu Diệu ngồi trong lòng phụ thân, hai mắt và khuôn mặt đều hồng hồng. Lúc nhìn thấy ông, tiểu cô nương còn hừ một tiếng. Ông liền biết tiểu cô nương hẳn là đã bị đánh.
Hoàng đế cười nói: "Xem ra là trẫm đến chậm."
"Hoàng thượng." Nguyên Định Dã không đồng ý nói: "Hoàng thượng sao lại đồng ý để con bé nghịch ngợm như vậy?"
"Ngươi thế này là trách sai người rồi." Hoàng đế chỉ vào vẻ mặt chột dạ của Diệu Diệu, không thèm nói giúp cô: "Không phải trẫm muốn dẫn nó đến mà là con bé một mình cưỡi con chó kia vụиɠ ŧяộʍ đi theo sau các ngươi nhưng bị trẫm phát hiện."
Diệu Diệu: "..."
Cô cảm giác được tay phụ thân ôm mình bỗng nhiên siết chặt lại làm cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Cái mông nhỏ vẫn còn đau đau, Diệu Diệu vội ôm lấy phụ thân, cố ý làm nũng: "Phụ thân, Diệu Diệu muốn gặp người mà."
Hoàng đế liếc nhìn cô một cái.
Hình như Nguyên Định Dã nghe cô làm nũng xong cũng bắt đầu mềm lòng, chần chờ một lúc lâu, cũng có lẽ là vì lúc trước đã trách phạt rồi nên cuối cùng chỉ xoa nhẹ đầu Diệu Diệu mà không nói gì.
Diệu Diệu thấy vậy bèn được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Phụ thân, người dẫn con đi săn thú đi!"
Nguyên Định Dã không chút do dự mà nói: "Không được."
"Phụ thân!"
Hoàng đế cười nói: "Nguyên ái khanh đã quên lời trẫm rồi sao? Hôm nay trẫm đã nói trước nhiều người như vậy, nói ngươi đừng làm trẫm thất vọng."
"Phụ thân! Chúng ta đi đánh gấu!" Diệu Diệu kích động: "Đánh con gấu siêu to!"
Nguyên Định Dã vỗ nữ nhi một cái, hoàng đế đã nói đến như vậy, hắn cũng không tiện chối từ bèn quay đầu ngựa lại.
Nhưng bây giờ có thêm một người, hắn cũng không dám làm liều, chủ yếu là mang Diệu Diệu ngắm phong cảnh. Chỉ là Diệu Diệu thì ngược lại, vung vung cung tên trong tay, thỉnh thoảng là kích động muốn bắn.
Vận khí của cô thật sự rất tốt, có người ở bãi săn cả một ngày cũng không bắt được con nào mà Diệu Diệu vừa gặp được thỏ hoang, sau gặp được hồ ly, cả quãng đường này cũng gặp không ít động vật.
Cô cầm cung tên, thấy con gì xuất hiện là giương cung, chỉ là bây giờ không bắn chính xác được như lần trước. Nguyên Định Dã bèn nhân cơ hội này giúp cô sửa đúng lại.
Đại Hoàng lợi hại hơn không ít, lúc Diệu Diệu tập bắn cung, nó ở bên cạnh tập bắt thỏ hoang, gà rừng, từ nhỏ đã có nhiều kinh nghiệm, thân thủ quyết đoán, không hề kém so với chó săn chút nào.
Thấy đã đến giữa trưa, Nguyên Định Dã bèn trực tiếp lấy một con dao làm thịt thỏ hoang đem ra nướng.
Diệu Diệu giúp nhóm lửa, rất nhanh đã có mùi thịt thơm lừng bay lên. Diệu Diệu với Đại Hoàng cùng nhau ngồi ở bên cạnh xem phụ thân nướng thịt, ngửi mùi thôi mà nước miếng chảy ròng.
Chờ thịt thỏ nướng chín, Nguyên Định Dã xé nhỏ ra, Diệu Diệu vừa cho vào trong miệng đã lập tức chê: "Không có chút hương vị gì!"
Thịt thỏ ở đây đương nhiên không thể có gia vị, Diệu Diệu bắt đầu nhớ đến mỹ vị của ngự trù trong nhà, không khỏi chán ghét món ăn này.
"Nha hoàn của con có tài nấu ăn rất ngon, nếu con ngoan ngoãn ở lại thì bây giờ đã được ăn cơm ngon canh ngọt rồi." Nguyên Định Dã nói: "Không phải con có mang theo hộp bánh hạnh nhân sao? Bây giờ mang ra ăn đi."
Diệu Diệu than thở, an ủi vỗ vỗ phụ thân, nói: "Diệu Diệu không sợ khổ, Diệu Diệu chịu thêm một chút khổ cùng phụ thân cũng không sao."
Nguyên Định Dã dở khóc dở cười, dùng dao nhỏ cắt phần thịt mềm cho cô.
Diệu Diệu trải qua một bữa trưa ăn không đủ no, thịt thỏ nướng nhạt toẹt, chỉ được cái có mùi thơm, đành cố ăn cho no, còn lại thì cho Đại Hoàng hết. Đại Hoàng cũng không ghét bỏ, vùi đầu vào ăn.
Một người một chó ăn đến no căng bụng, Diệu Diệu lại trèo lên lưng nó, bảo Đại Hoàng cõng mình đi cho tiêu thức ăn.
Đi được vài vòng, Diệu Diệu thích thú đề nghị: "Phụ thân, hay là chúng ta đi tìm thái tử ca ca đi!"
"Con tìm thái tử điện hạ làm gì?"
Diệu Diệu giơ cung tên: "Đương nhiên là phải cho thái tử ca ca xem sự lợi hại của con!"
Cô hôm nay bắn trúng được vài con, cảm thấy chính mình là người vô cùng lợi hại, đương nhiên là muốn khoe thành tích với bằng hữu.
Bãi săn lớn như vậy, muốn tìm người cũng không dễ dàng, Nguyên Định Dã không đồng ý nhưng Diệu Diệu lại nảy ra một cách.
Cô lấy ra trong ngực một món đồ chơi nhỏ, là một cái còi làm bằng sứ mà không lâu trước đó Tuyên Trác tặng cho cô, sau đó đưa Đại Hoàng ngửi, Diệu Diệu vỗ vỗ đầu, ngửi xong nó lập tức quay đầu đi tìm.
Nguyên Định Dã có vài phần ngạc nhiên, cưỡi ngựa đi theo phía sau. Hắn cũng không quá trông cậy vào mũi Đại Hoàng, bãi săn này rộng như vậy muốn tìm một người là rất khó, chủ yếu là muốn Diệu Diệu chơi thôi.
Diệu Diệu cưỡi trên lưng Đại Hoàng, tay vẫn cầm chắc cung tên, thỉnh thoảng lại rút ra một cây. Một người một chó vừa đi vừa ngắm cảnh, vui vẻ vô cùng.
Ánh nắng bắt đầu nhạt dần, Nguyên Định Dã ngẩng đầu thấy sắc trời không còn sớm, bèn mở miệng nói: "Diệu Diệu, chúng ta phải về thôi."
"Chờ một chút, phụ thân, sắp tìm được thái tử ca ca rồi!"
Nguyên Định Dã bất đắc dĩ nói: "Con đã tìm cả buổi rồi."
"Thực sự chỉ thiếu một chút nữa thôi!" Diệu Diệu vỗ vỗ thân Đại Hoàng: "Đại Hoàng, không chơi nữa, mau tìm người."
" Gâu!"
"..."
Nguyên Định Dã đau đầu không thôi, đang nghĩ xem nên dỗ thế nào để tiểu cô nương chịu đi về. Diệu Diệu thì thôi đi, sao ngay cả Đại Hoàng cũng đi theo làm bậy?
Hắn còn chưa nghĩ xong thì từ xa, Diệu Diệu đã nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu vàng, đang được thị vệ vây quanh, hai mắt cô sáng lên, lập tức vỗ Đại Hoàng chạy qua.
"Thái tử ca ca -- "
Nguyên Định Dã: "? ? ?"
Hắn sửng sốt một chút vội vàng theo sau.