Chương 410
“Điện hạ,” Điền Minh thi lễ.
“Ừm, là hôm nay xuất phát à?” Nguyên Liệt thập giọng hỏi.
Điền Minh gật đầu, hắn chậm rãi tiến lên, nói: “Chủ tử hiện giờ sống tự tại, thật sự không muốn làm đại đế năm châu đại lục này sao?”
Nguyên Liệt trừng hắn một cái: “Đương nhiên không muôn làm. Hiện giờ, ta chỉ muôn làm chuyện của mình thôi.”
Điền Minh nói: “Điện hạ có lẽ không thể được như ý nguyện rôi.”
“Ngươi có ý tứ gì?” Nguyên Liệt đứng lên.
“Hôm nay. sáng sớm, nghe Khâu Bắc tướng quân nói, đế quân muốn đem vị trí này truyền cho Tử Vi công chúa, nghe nói, đã nghĩ chỉ……. x “Cái gì? tiểu lão nhân này, cũng âm mưu với ta sao!” Nguyên Liệt đêm Nguyên Tử Kình giao cho bà vú bên cạnh, đứng phắt dậy đi ra.
Hắn vội ¡ vàng đi đến hoa viên phía trước, nhìn thây mây tiều tiên nữ đang tưới nước cho hoa. “Công chúa đâu?”
Tiểu tiên nữ nói: “Công chúa vừa rồi bị thị vệ đại điện mời đi rồi, nói là đại đế cho mời ạ.”
Nguyên Liệt vội vàng hướng đại điện chạy đến.
Đi vào cửa đại điện, Nguyên Liệt bị tám gã thị vệ ngăn lại: “Nhị điện hạ, đế quân có chỉ, hôm nay bắt cứ kẻ nào cũng không thể đi vào!”
Lê Hiên nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Cũng tốt.”
Ba ngày sau, Thanh Dương đại đề gửi công văn đi, chiêu cáo năm châu đại lục các lộ thần tiên, nguyên nhân là vì thân thể đã già yếu nên đặc đem vị trí đại đề truyền cho nữ nhi Tử Vi công chúa. Cũng mệnh lệnh cho phò mã, nguyên chưởng quản bắc hoang đại lục nhị điện hạ Nguyên Liệt thành tâm phụ tá.
Chiêu văn một phát, toàn bộ năm châu đại lục ô lên.
Ngày thứ hai, Tử Vi muốn trở lại Thanh Sơn.
Nguyên Liệt đang nghiêng thân mình dựa vào nơi đó, xem Lê Tử Kình múa kiếm.
Tử Vi chậm rãi tiền lên, nửa quỳ ở bên người hắn: “Chàng nghe ta nói đi……
phụ vương nói thận thể không tốt, chỉ có thể truyền ngôi cho ta, ta không có cách nào cự tuyệt…..”
Lê Hiên Xoay người nắm lấy tay. nàng: “Không cần nói quá nhiều, chỉ cần nàng thích là được.”
Tử Vi nói: “Có điều mấy ngày tới sẽ rất bận, ta có lẽ sẽ không có nhiều thời gian bên chảng ….”
Lê Hiên nói: “Không sao. Ta cũng muốn trải nghiệm xem, chờ đợi một người sẽ có cảm giác gì.”
Tử Vi lập tức cười xấu xa: “Có điều chàng có thế yên tâm một chút, ta không giống chàng, hậu cung không nhiều nữ tử như vậy, ta chỉ có chàng thôi.”
Lê Hiên đột nhiên ngắng đầu nhìn nàng: “Tử Vi, sao ta có cảm giác nàng như đang trả thù ta nhỉ?”
Tử Vi cười to: “Chàng giờ mới phát hiện ra sao, đáng tiếc đã chậm rồi!”
Lê Hiên nhìn Tử Vi tươi cười xán lạn, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chân chính lịch kiếp không phải hắn, mà là Tử Vi. Nàng phải trải qua lịch kiếp để ngồi được vị trí nữ đề. Kiếp nạn của nàng lại là tình kiếp với hắn. Bảo sao qua 3 đời 3 kiếp nàng lại vất vả khố sở, đau đớn như thề.
5 ngày sau, cử hành lễ Tử Vi đăng cơ đại điện.
Một ngày này, mặt trời sáng bừng, chiếu sáng muôn dặm, tiêng chuông du dương.
Tử Vi chậm rãi bước lên tế đàn Hợp Hư sơn.
Nơi này là chỗ tối cao linh thiêng của năm châu đại lục.
Mái tóc Tử Vi đen nhánh, váy màu trắng dài quét đất, trên váy dài dùng những sợi tơ thêu hình huyền điều cùng hoa phượng hoàng đỏ như lửa, theo mỗi bước nàng đi, áo bào lướt qua những bậc thang bạch ngọc, hoa phượng hoàng được thêu từ phần eo nàng trở xuống như lan tràn mở ra, nở rực rỡ sáng lạn.