Chương 328
*bảo địa: vùng đất quỷ giá “Phải, đúng là bảo địa. Phía trước có phải chính là núi Độc Long hay không?” Tử VI hỏi.
Có Lâm trả lời: “Đúng vậy. Chỗ này không có ai biết, ở trong dãy núi, lại không thuộc về bất cứ ngọn núi nào. Nó không thuộc về bắt cứ nơi nào. Bắc Di ở cực bắc đại lục Bắc Hoang, núi Độc Long cùng núi Nga ở cực bắc Bắc Di. Nơi này, lại ở cực bắc núi Độc Long cùng núi Nga, nó là nơi độc lập.
Hơn nữa, vô cùng rộng lớn, ta đã từng cưỡi ngựa phi nước đại, đi nửa ngày cũng không thấy điểm dừng.”
Tử VI gật đầu: “Đây thật là một chỗ tốt.”
Cố Lâm nói: “Công chúa, đặt cho nó cái tên 8”
Tử Vi sửng sốt: “Cái gì?”
Có Lâm nói: “Đây là nơi của chính chúng ta, nó vần chưa có tên.”
Tử Vi nhìn Cố Lâm, trên mặt hắn phiếm hồng, nhìn là biết hắn thực sự rất thích vùng đất này.
Nàng hiểu rõ ý tứ của Cố Lâm, “Được. Nơi này, đất đai rộng lớn, phồn hoa như gấm, khuynh quốc khuynh thành, có thê cho chúng ta yên ôn sống. Vậy gọi là đại lục Khuynh Thành đi.”
“Đại lục Khuynh Thành” Cố Lâm khẽ lặp lại, “Tốt. Tên hay.”
Có tên rồi, mọi người đều vô cớ hưng phần hẳn lên.
Cố Lâm nói: ‘“Ta vẫn luôn rất muốn đến sống ở một nơi không có chiến tranh. Ta nghĩ, giấc mơ của ta sắp thực hiện được rồi!”
Tử Vi nói: “Đúng vậy, đó là giác mơ của mọi người. Nhưng chúng ta cũng không thê trốn tránh thế giới bên ngoài, nơi đó, còn có người thân của chúng ta.”
Có Lâm lắc lắc đầu: “Người thân ta đã không còn một ai. Bọn họ đều đã chết trong một lần chiến loạn. Nhưng ta cũng không muốn báo thù, ta chỉ muốn tiếp tục sống cuộc sóng trước đây. Ta có phải rất không chí khí không?”
“Không, nói thật, tha thứ càng khó hơn thủ hận.” Tử Vi nói từ tận đáy lòng. “Người tử vong trong chiến loạn đều không phải là thù hận cá nhân. Nếu như muốn báo thù, chỉ có thể tìm đầu sỏ gây tội, như vậy, một đời người lại xoáy vào đó.” Tử Vị đột nhiên nghĩ tới Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn bởi vì thù nhà, cả đời đều phải mưu tính. Hắn vẫn luôn sắc mặt ôn nhuận bình thản, không rõ hỉ nộ, nội tâm hắn cũng không giống người bình thường.
Hắn muốn sống như hiện tại sao? Hắn như vậy, có phải rất mệt hay không?
Trời đã tảng sáng, Lê Hiên đứng ở đầu tường Kim Thành, nghe ám vệ báo cáo.
“Nàng vẫn luôn nghỉ ngơi ở Thanh Y Đường?” Lê Hiên tựa hồ không tin.
“Phải. Công chúa vào phòng tới giờ vẫn chưa ra ngoài.” Am vệ trả lời.
Lê Hiên vung tay: “Nàng vậy mà chạy đến nơi đó nghỉ ngơi! Phân đà chủ Thanh Y Đường kia, tên là Cố Lâm sao?” Lê Hiên hỏi người trẻ tuổi bên cạnh. Người nọ là một đệ tử Thanh Y Đường tối hôm qua tới chi viện Lê Hiên, tên Tiết Phi. Tối qua hắn anh dũng giết địch, công phu lợi hại, Lê Hiên đã sớm chú ý.
“Đúng vậy, là Cô Lâm.” Tiết Phi trả lời.
Lê Hiên nói: “Trương Dương, Tiết Phi, các ngươi theo ta tới Thanh Y Đường một chuyên!”
Tử Vi trước giờ luôn tùy hứng, nhưng đối mặt với Tử Vi hiện tại, Lê Hiên lại có chút hoảng loạn.
Nàng đã từng tha thiết quấn lấy hắn, vắt hết óc khiến hắn ở bên nàng. Hắn đối với nàng hơi ân cần một chút, nàng liền cao hứng như một hài tử. Hiện giờ, nàng lại rời khỏi hắn, tới nơi của một người không liên quan nghỉ ngơi!
Tiết Phi dẫn đường, rất mau đã đến trước cửa Thanh Y Đường.
Công lớn đã mở, lính gác công ngăn Lê Hiên lại: “Ngươi tìm ai?”
Tiết Phi đứng phía sau Lê Hiên tiến lên nói: “Làm càn, đây là Hoàng Thượng.”
Lính gác công vừa nghe, vội vàng thi lễ: “Hoàng Thượng chờ một lát, ta đi tìm đà 233 chủ Một lát sau, lính gác kia quay lại, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đà chủ không ở trong.”
“Không ở đây?” Lê Hiên cao giọng, “Cô nương hôm qua đi vào đây đâu?”
“Cô nương?” Lính gác công vội vàng thi lễ: “Tiểu nhân không biết.”