Tử Vi vội vàng đi qua xem xét, người kia là Hổ Phách, đại a hoàn thân cận của
Lưu Tuệ.
Lê Hiện chậm rãi đi tới: “Thì ra ngươi biết võ công?"
Hổ Phách muốn cắn lưỡi tự vẫn, bị Cố Phàm nắm cằm, điểm huyệt, nàng ta không động đậy được nữa.
Lê Hiện dặn dò Dương Thạc: "Hôm nay thẩm vấn ngay ở đây, Dương Thạc, đưa Tuệ quý phi đến Sấu Phương cung."
Hổ Phách nói: “Đều là một mình nô tỳ gây nên, Hoàng thượng, chuyện này không liên quan đến Tuệ quý phi."
Lê Hiện cười khẩy: “Có liên quan tới nàng ấy hay không không phải người nói là bỏ qua được."
Tử Vi đi lên trước, gỡ y phục trên bả vai nàng ta ra, nhìn thấy chỗ đó quả thật có một vết thương.
"Thanh phi cũng là do ngươi giết à?" Tử Vi hỏi.Hổ Phách quay đầu sang một bên.
Lưu Tuệ, tại sao lại là Lưu Tuệ? Sắc mặt Tử Vi ảm đạm, nàng sớm đã nhìn đủ những tranh đấu trong hoàng cung. Nàng cho rằng Lưu Tuệ đã nhìn thấu tất cả, nàng ấy đã có được thứ mình muốn.
Nàng vẫn cho rằng Lưu Tuệ sẽ trong sạch.
Mặc dù nàng ấy không có danh hiệu Hoàng hậu, thế nhưng có được tất cả quyền lực của Hoàng hậu. Nàng ấy chỉ không có được tình yêu của Hoàng thượng. Nhưng trong hoàng cung này, có bao nhiêu người có thể có được tình yêu của Hoàng thượng? Phải bỏ ra cái giá như thế nào mới có thể có được tình yêu của Hoàng thượng?
Lúc nào lòng tham của con người mới có thể thỏa mãn?
Tiểu Tỉnh đỡ Tử Vi ngồi xuống.
Trong Sấu Phương cung đốt rất nhiều ngọn nến, sáng như ban ngày.Sắc mặt Lê Hiên tái xanh, hắn ngồi ở giữa, Duệ vương ngồi bên cạnh Hoàng thượng, Bạch Thiếu Đình và Hàn Chi Đào ngồi bên phải, Nhiếp Lăng Hàn và Tử Vi ngồi bên trái.
Lúc Lưu Tuệ đi vào, sắc mặt nàng ấy vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước, nàng ấy khoác một chiếc áo choàng màu mây, lộ ra y phục xanh nhạt bên trong.
Nàng ấy đi vào thi lễ với Hoàng thượng, vẫn ung dung khoan thai.
Hổ Phách nhìn Lưu Tuệ với sắc mặt trắng xanh.
Lê Hiện nói: “Hổ Phách, người theo Tuệ quý phi rất nhiều năm, nếu như người còn cắn lưỡi tự vẫn, Tuệ quý phi sẽ phải gánh chịu tất cả tội danh.”
Hổ Phách vội vàng gật đầu.
Lê Hiên nhìn Cố Phàm, Cố Phàm giải huyệt cho nàng ta.
Hổ Phách vội vàng quỳ xuống rồi nói: "Hoàng thượng, mọi chuyện đều là donô tỳ làm, nô tỳ thấy Tuệ quý phi vô cùng đáng thương. Trái tim Hoàng thượng đều đặt ở chỗ Hoàng hậu, bây giờ lại tới công chúa Bắc Di! Nô tỳ muốn ám sát công chúa Bắc Di!” Hổ Phách chỉ vào Tử Vi.
"Nói đi, tại sao phải giết tiểu hoàng tử?” Lê Hiên khàn giọng nói.
Hổ Phách biến sắc, toàn thân Lưu Tuệ cũng chấn động.
Lưu Tuệ nói: “Hổ Phách chỉ ám sát công chúa Bắc Di, sao lại biến thành giết tiểu hoàng tử?"
Lê Hiên cười khẩy: “Ngươi chẳng những muốn ám sát công chúa Bắc Di, Thanh phi cũng là do ngươi giết. Giết Thanh phi chỉ là để giá họa cho Tử Vi mà thôi."
Lưu Tuệ nói: “Hoàng thượng, vì sao người cho rằng không phải công chúa Bắc Di làm? Người có chứng cớ gì?"
Lê Hiện nhìn nàng ấy: “Tuệ quý phi, là Thanh phi tìm người ra tay sát hại tiểu hoàng tử đúng không? Nhưng là nàngsai Nếu không Thanh phi không thể tự mình lên kế hoạch chặt chẽ tỉ mỉ như
Lưu Tuệ thản nhiên nhìn Lê Hiên.
Lê nhìn nàng ấy chằm chằm, đây là nữ nhân đầu tiên mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, dùng nghi thức rườm rà nhất để cưới về.
Hắn vung tay lên, bọn thị vệ lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ có mấy người bọn họ.
Lê Hiện nhìn Lưu Tuệ: “Bao năm nay, trừ việc trẫm không cho nàng một đứa con, còn có chỗ nào có lỗi với nàng không? Phụ thân nàng, gia tộc của nàng, trẫm bạc đãi lúc nào chưa? hậu cung nàng mới thực sự là Hoàng hậu, tất cả nghi thức, tất cả chuyện Hoàng hậu làm, trẫm đều cho nàng đi làm, nàng còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ nàng cũng muốn tấm chân tình của trẫm sao? Chân tình của trẫm chỉ có một, đã cho
Tuyết mất rồi, còn lại đều là giả!"
Cơ thể Lưu Tuệ run nhè nhẹ."Lưu Tuệ, nàng thật sự cho rằng trẫm không có cách bắt các nàng sao? Lần này sát hại Hoàng tử, hãm hại Tử Vi, nàng để tất cả phi tử trong hậu cung trẫm tham dự đúng không? Nàng cược trẫm sẽ không giết tất cả phi tần sao?"
Lưu Tuệ lại run rẩy, nàng ấy kinh ngạc nhìn Lê Hiện, Tử Vi nhìn ra, Lê Hiện nói đúng.
Nói như vậy, tất cả phi tần trong hậu cung đều tham dự sao?
Ngoại trừ Nhiếp Lăng Hàn, tất cả người đang ngồi đều tỏ ra kinh ngạc, ngay cả Bạch Thiếu Đình luôn luôn tỉnh táo cũng nhìn Hoàng thượng.
Lê Hiên chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Tuệ, ngồi xuống nhìn nàng ấy: “Lưu Tuệ, trẫm vẫn cho rằng, nàng là nữ tử tỉnh táo thông minh nhất, là nữ tử biết được mất, là trợ thủ đắc lực của trẫm, là người nhà đáng để trẫm phó thác, vì sao?" Đôi mắt Lê Hiên ươn ướt.
Lưu Tuệ nhìn thấy Hoàng thượng như vậy, vẻ bình tĩnh trên mặt cuối cùngcũng thay bằng bị thương.
Lê Hiên nói tiếp: “Nàng dẫn Tử Vi đi ngang qua trước cửa Phương cung, cố ý để Nhan Hương nhìn thấy Tử Vi. Tử Vi và Tuyết Yên giống nhau, nàng muốn mượn tay Nhan Hương để giết Tử Vi đúng không?"
Lưu Tuệ gật đầu, đúng vậy.
“Nàng bảo cung nữ dẫn tiểu hoàng tử đi qua Phương cung là vì đồng ý điều kiện của Nhan Hương đúng không?"
Lưu Tuệ gật đầu, đúng vậy.
Lê Hiện hỏi: “Quả táo Hoàng tử ăn không phải là nhặt từ dưới đất, mà là bà già đập đầu đến chết cho nó đúng không?"
Lưu Tuệ: “Đúng vậy."
Lê Hiện: “Mặt đất có hai loại táo, một loại chứa thạch tín, một loại chứa thuốc xông, loại có thuốc xông là của Thanh phi đúng không? Thanh phi vẫn cho rằng nàng ta giết chết tiểu hoàng tử,nàng ta còn tìm người giả trang Tử Vi, nói Tử Vi từng đi qua Phương cung trước khi Hoàng tử bị giết hại!"
Lưu Tuệ: “Đúng vậy, Thanh phi mua chuộc một tiểu a hoàn chăm sóc Hoàng tử."
Lê Hiên: “Kế hoạch lúc đầu của nàng là để Thanh phi ra mặt bỏ quả táo trên mặt đất, những quả táo đó vốn không trí mạng, chỉ muốn hãm hại Tử Vi, quả táo thực sự trí mạng là của bà già đó."
Lưu Tuệ: “Đúng vậy."
Lê Hiên: “Nhan Hương biết tất cả kế hoạch của nàng sao?"
Lưu Tuệ: “Đúng vậy.”
Lê Hiện: “Thanh phi giết chết tiểu hoàng tử là để giá họa cho Tử Vi, còn nàng, nàng vì mục đích gì?"
Lưu Tuệ: “Cũng là bởi vì Tử Vi, nếu như người cưới Tử Vi, người sẽ để cho nàng ấy nuôi dưỡng tiểu hoàng tử."Lê Hiện thở dài: “Lưu Tuệ, nàng thông minh cả đời lại nhất thời hồ đồ."
Hắn tiếp tục nói: “Trước khi gặp được Tử Vi, trẫm cho rằng đời này sẽ không yêu người khác nữa, cũng chỉ muốn một đứa bé, đó là Lê Tử An. Các nàng cũng sẽ không có con. Về sau gặp được Tử Vi, trẫm quyết định đưa Lê Tử An cho nàng, hai người đất phong, để nó chọn một chỗ làm vương, nàng và nó cùng tới lãnh địa của hai người."
Cuối cùng Lưu Tuệ cũng khóc: “Người cưới nàng ấy, vậy Tuyết Yên thì sao?"
Lê Hiện nói: “Tuyết Yên vĩnh viễn là Hoàng hậu của trẫm, nếu như nàng ấy mãi không tỉnh lại, trẫm sẽ mãi giữ nàng ấy bên cạnh."
Lưu Tuệ hỏi: “Vì sao người cho rằng không phải Tử Vi làm?"
Lê Hiên đứng lên, chắp tay đưa lưng về phía nàng ấy: "Bởi vì trắc trở của Tuyết Yên khiến trẫm hiểu, đấu đá trong cung phức tạp hơn trẫm nghĩ rất nhiều, trẫm tuyệt đối sẽ không phớt lờ nữa, hơn nữa,trầm tin tưởng Tử Vi sẽ không làm chuyện này."
Lê Hiên nói xong lại quay người nhìn Lưu Tuệ: "Nhan Hương thật sự biết các nàng muốn giết chết con trai của nàng ta sao?"
Lưu Tuệ ngẫm lại, lắc đầu: "Không, lần đó nàng ta nhìn thấy dáng vẻ Tử Vi, nói là Tuyết Yên trở về. Nàng ta vốn muốn tự mình đi giết công chúa Tử Vi, lại sợ thất thủ, về sau quyết định muốn hãm hại nàng ấy, lợi dụng tiểu hoàng tử để hãm hại nàng ấy. Nàng ta từng nói, tuyệt đối sẽ không để Hoàng thượng cưới Tử Vi. Lúc đầu bọn thiếp đã nói, thuốc của tiểu hoàng tử chỉ là thuốc độc mạn tính, sẽ chỉ hôn mê mấy ngày mà thôi, về sau thay thuốc, đổi thành thạch tín.”
Duệ vương nói: “Nhan Hương biết tiểu hoàng tử chết cũng không vạch trần các cô sao?"
Lưu Tuệ cười cười: “Tiểu hoàng tử đã chết, Nhan Hương muốn xem điều kiện có lợi cho nàng ta. Chỉ cần mọi người đều hoài nghi Tử Vi, nàng ta sẽ không nối."