Tuyết Yên vội nói: “Tuyệt đối đừng. Tội của ta là
đại tội thông đồng với địch. Cả đời này ta sợ liên
lụy người khác nhất. Thanh Y đường nhiều người
như vậy, đừng vì chuyện của ta mà liên lụy đến
bọn họ. Có điều nếu có cơ hội, muội hãy xuất
cung, tới Tử Y các tìm biểu ca ta Trần Siêu. Hoặc
là Trân Châu, ngươi hãy nghĩ cách để Lập Hạ rời
khỏi nơi này.”
“Không, tiểu thư, muội muốn ở đây với người,
muội không muốn đi đâu cả.’ Lập Hạ nói.
“Nha đầu ngốc, Điền Minh theo chàng nhiều năm
như vậy, chàng cũng có thể nhẫn tâm giết hắn
được mà!” Nước mắt Tuyết Yên chảy ra.
Lập Hạ lấy khối bài từ trên cổ xuống đưa cho
nàng: “Tiểu thư, muội đưa cho tiểu thư cái này.”
Tuyết Yên nhận lấy xem, là khối kim bài miễn tử.
Nàng giao cho Lập Hạ: “Muội cầm đi. Nếu như
thật sự có một ngày mọi người cũng bị liên lụy,
muội hãy giúp ta bảo vệ các a hoàn và nội thị của
Vong Ưu cung.”
“Không, tiểu thư, nếu tiểu thư không còn, muội
cũng không sống nổi!” Lập Hạ khăng khăng không nhận.
“Lập Hạ, hứa với ta, nếu như có thể còn sống thì
nhất định phải sống, đi tìm biểu ca ta. Ta ra lệnh
cho muội cầm khối kim bài miễn tử này, là vì cứu
người Vong Ưu cung, coi như làm một chuyện
thay ta. Như vậy, ta sẽ không cần lo lắng cho các
muội.” Tuyết Yên trầm mặt nghiêm túc nói.
Lập Hạ rưng rưng nhận kim bài miễn tử.
“Tiểu thư, Nhan Hương được phong làm Ý phi.
Trái tim Hoàng thượng thay đổi thất thường! Tiểu
†hư đừng làm nhiều vì người như vậy, hãy nghĩ đến
bản thân nữa, thực sự không được thì chúng ta rời
khỏi hoàng cung được không?” Lập Hạ nhìn Tuyết Yên hỏi.
“Nhan Hương dựa vào mưu’lược từng bước đi tới
hôm nay, cũng khó cho nàng ta rồi. Ta vĩnh viễn
không làm được những chuyện nàng ta làm, cho
nên ta không hâm mộ cuộc sống của nàng ta.
Còn có muốn rời khỏi hoàng cung hay không, bây
giờ ta chưa nghĩ kĩ.”
“Nương nương, nếu như nương nương thật sự
muốn rời khỏi nơi này, ta cũng có thể nghĩ cách
giúp người.” Trân Châu nói.
Nàng muốn làm gì đó giúp Tuyết Yên, nàng không
muốn nhìn thấy Tuyết Yên như này.
Tuyết Yên còn đang nghĩ chuyện của Điền Minh và
Nhiếp Lăng Hàn: “Không cần, ngoại trừ mấy a
hoàn nội thị trong cung ta ra, nếu như ngươi tiện,
hãy cầu xin Duệ vương bảo vệ chu toàn bọn họ
giúp ta. Những cái khác hai người không giúp
được gì đâu, chỉ tổ liên lụy đến hai người thôi.”
Bên ngoài vang lên tiếng ho khan, Tuyết Yên biết
đã đến giờ.
“Đi đi, hai người trở về đi, không cần lo lắng cho.
†a.” Tuyết Yên đuổi bọn họ.
Tay Lập Hạ cầm thật chặt Tuyết Yên, Tuyết Yên
cảm thấy Lập Hạ đặt thứ gì đó vào tay nàng.
Bọn họ đã đi.
Tuyết Yên nhìn thấy thứ Lập Hạ để vào tay nàng là
một miếng sát nhỏ. Khi ở núi Mặc, nàng và Lập
Hạ đều sẽ dùng miếng sát đặc chế mở khóa, bọn
họ còn từng thi với nhau.
Nàng muốn chạy không? Còn có thể chạy được
không? Chạy ra rồi làm gì? Còn cần làm thuốc giải sao?
Một Nhan Hương lại khiến tình cảm của bọn họ
thành ra như này, thì ra tình yêu của bọn họ yếu ớt
đến thế. Trong lòng của hắn vẫn có Nhan Hương.
Hân từng nói, không muốn nàng biến thành như
những nữ nhân trong hậu cung, nhưng trong hậu
cung này, nếu như không thay đổi, sẽ bị người
khác ăn hiếp.
Hơn nữa, cuối cùng nàng đã rõ, trong tất cả tình
yêu trên thế gian, tình yêu giữa nam nữ là ngắn
ngủi nhất, cũng là yếu ớt nhất, tổn thương nhất.
Một câu của người khác, một sự hiểu lâm cũng sẽ
khiến hai người yêu nhau thành hận nhau trong nháy mắt.
Ví như bây giờ, Tuyết Yên cảm thấy nàng cũng bắt
đầu hận Lê Hiên. Hận hắn không tin tưởng mình,
hận hắn yêu không thuần †úy, hận trong lòng hán
có những nữ nhân khác.
Tuyết Yên hiểu vì sao yêu lại trở nên đau khổ, là do
mong muốn quá nhiều.
Ban đầu khi ở bên Lê Hiên, nàng chỉ hi vọng hắn
có thể ăn một bữa cơm với nàng là nàng đã thỏa
mãn, về sau nàng lại khát vọng hán có thể có chút
yêu mình, sau nữa, lại hi vọng trong lòng hắn chỉ
có mình, bây giờ thậm chí nàng hi vọng hán chẳng
những yêu mình, mà trong lòng cũng không được
nghĩ đến người khác.
Thế là, yêu càng ngày càng đau khổ.
Tuyết Yên cười khổ, nếu yêu thì phải thuần túy,
nhưng ở nơi Hoàng gia này, sao có thể yêu thuần
túy được chứ?
Mấy ngày trôi qua yên ắng, trong phòng giam
càng lúc càng lạnh, phần lớn thời gian, nàng năm
trong chăn sưởi ấm. Nhưng chân nàng vẫn lạnh
toát, tim ngứa, bàn chân cũng dần không dám đi lại.
Buổi tối, Tuyết Yên lấy nước nóng làm ấm chân
nhưng cũng vô dụng, chân chuyển sang màu tím.
Nàng xin cai ngục thuốc, cai ngục lắc đầu. Tuyết
Yên xin hai lần cũng không được.
Tuyết Yên rảnh rồi dùng tay xoa chân, trong phòng
giam càng lạnh hơn.
Ngày hôm đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tuyết Yên nằm trên giường, đáp kín chăn, trong
bóng tối nàng có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài
không nhìn thấy nàng.
“Nương nương, nô tài thỉnh an nương nương.”
Dương Thụ quỳ ở đó, một tiểu thái giám và một thị
vệ đi theo đằng sau.
Tuyết Yên ngồi dậy.
“Dương công công, đừng gọi ta là nương nương,
bây giờ ta là tội nhân. Mau bình thân đi.”
Dương Thụ đứng lên.
“Có chuyện gì không?” Tuyết Yên hỏi.
Dương Thụ vung tay lên, tiểu thái giám đưa một
cái bao ra.
“Nương nương, hôm nay đại vương nước Nam
Chiếu đến Đại Hưng bàn việc liên minh giữa hai
nước. Đại vương và Nhiếp nguyên soái là bạn tốt,
được nguyên soái nhờ vả, muốn gặp nương
nương một lần, Hoàng thượng bảo nương nương
thay y phục, đi đến Minh Quang điện.”
“Bạn tốt của sư huynh sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy. Mời nương nương thay y phục.” Dương
Thụ đưa y phục vào.
Tuyết Yên nhìn thấy trong bao trên khay đỏ đặt
một bộ đồ gấm màu đỏ.
“Dương Thụ, bây giờ ta không thích mặc y phục
màu đỏ, có màu trắng không?” Tuyết Yên hỏi.
“Cái này…”
“Không có màu nhạt ta sẽ không qua, bây giờ cơ
thể ta không tốt, không thể gặp khách được.”
Tuyết Yên nói.
“Nô tài sẽ lập tức đổi cho nương nương.” Dương
Thụ nhanh chóng dẫn bọn họ ra ngoài.
Một lát sau, Dương Thụ mang theo một chiếc áo
thêu ngàn cánh hoa cúc màu trắng, váy màu xanh
nhạt thêu trăng như ý trăm bướm, bên ngoài là
một chiếc áo choàng màu xanh nhạt thêu hoa
như ý tím đậm.
Tuyết Yên thay y phục, nhìn đồ trang sức rực rỡ
muôn màu trên khay, chỉ lấy một chiếc trâm điểm
mây màu tím nhạt.
Khuôn mặt sạch sẽ trang điểm nhẹ. Tuyết Yên
khập khiễng đi theo Dương Thụ ra khỏi cửa nhà lao.
Ánh sáng mãnh liệt bên ngoài chiếu khiến Tuyết
‘Yên không mở nổi mắt. Đang lúc buổi trưa, ánh
nắng đầu đông ôn hòa, có điều Tuyết Yên đã lâu
không thấy nắng mới cảm thấy chói mắt.
Tuyết Yên hít sâu một hơi, thì ra đây chính là
hương vị của tự do, mát lạnh, thơm ngọt.
Dương Thụ nhìn dáng vẻ gầy yếu của Tuyết Yên,
lòng không kìm được thổn thức. Nàng vốn hoạt
bát khỏe mạnh, trước giờ không chững chạc
nghiêm cẩn như những phi tần khác, bây giờ cảm
giác lại như một làn khói, có thể bị thổi tan bất cứ lúc nào.
“Nương nương, mời lên kiệu.’ Dương Thụ dìu
Tuyết Yên lên kiệu.
Tuyết Yên nhắm mắt lại, kiệu đi rất nhanh, tay
Tuyết Yên vịn chặt kiệu.
“Nương nương, ý của Hoàng thượng là nương
nương gặp mặt vương tử đó, nói vài câu thì có thể
trở về, dù sao bây giờ nương nương cũng đang
mang thai:’ Dương Thụ khẽ nói.
Vừa rồi Nhan Hương nói với Dương Thụ là Hoàng
thượng có ý không muốn Tuyết Yên ở lại thời gian
quá dài, tránh cho có chuyện gì.
“Ta hiểu.” Tuyết Yên cười khổ.
Thế gian này, khó dò nhất chính là quân tâm.
Xuống kiệu, Tuyết Yên nhìn thấy Lập Hạ và Tiểu
An đứng ở cửa, thấy nàng, hai a hoàn lập tức chạy tới.
“Dìu chủ tử các ngươi qua đi.” Dương Thụ dặn.
Trong mát Lập Hạ và Tiểu An ngân ngấn lệ, đi lên
đỡ Tuyết Yên.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện
vui vẻ bên trong, hơi nóng ấm sực lên tỏa ra từ
trong phòng.
Tuyết Yên chậm rãi đi vào.
Có nội thị kêu lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tuyết Yên hơi sửng sốt. Diễn kịch chu đáo vậy,
nàng đã là tội nhân rồi, vì sao còn gọi nàng là
Hoàng hậu.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía nàng, rất
nhiều người giơ cao chén nâng đũa, lúc này tay
dừng ngay giữa không trung.
Nữ nhân truyền kỳ này, nữ nhân ngàn vạn sủng ái
này, bây giờ bị tống vào đại lao.
Trên mặt Tuyết Yên nở nụ cười nhìn về phía trước,
nhưng mắt nàng không tập trung vào bất cứ ai.
Nàng nhìn lướt qua người kia, hắn đang nhìn nàng.
Vị trí bên cạnh hắn trống không, bên phải là Lưu
Tuệ, Nhan Hương, thậm chí còn có Quan Duyệt.
Người đang ngồi có Duệ vương, Hàn Chi Đào, Sử
thừa tướng, Hàn thái phó, Lưu thượng thư, còn có
mấy quan viên triều đình.
Ánh mắt Tuyết Yên nhìn ra sau lưng Lê Hiên, nàng
đang tìm Điền Minh. Mặc dù bọn họ nói với nàng
Điền Minh đã chết rồi, nhưng nàng không tin.