Tuyết Yên ra khỏi cửa Cổ Hoa hiên, Điền Minh
đứng bên ngoài thấy xung quanh không có ai
khác, hắn thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương
nương, mặc dù ti chức không biết rốt cuộc Hoàng
thượng và nương nương làm sao, nhưng thái độ
nương nương như thế sẽ đẩy Hoàng thượng ra
càng xa hơn.”
Tuyết Yên ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn: “Cám ơn
ngươi. Có điều như vậy cũng tốt.”
Điền Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Có lẽ
Hoàng hậu không biết, trong khoảng thời gian này,
Hoàng thượng thường xuyên đến cổng Vong Ưu
cung đứng một hồi, Hoàng hậu đối xử với Hoàng
†hượng như thế, rốt cuộc là vì sao?”
Tuyết Yên vẫn cảm kích nhìn hán: “Ta sẽ không
hại chàng. Chẳng phải chàng đã có niềm vui mới
rồi sao, cần gì phải băn khoăn chứ?”
Điền Minh đỏ mặt lên: “Những người bên cạnh
như ty chức đều rõ tâm ý của Hoàng thượng đối
với Hoàng hậu! Hoàng hậu có lời gì khó nói, Điền
Minh có thể giúp nương nương, nhưng nương
nương không thể lạnh nhạt với Hoàng thượng như
vậy.’ Có vẻ hắn rất tức giận.
Tuyết Yên cười: “Ngươi sai rồi, người bị lạnh nhạt
rõ ràng là ta. Có điều ngươi thật sự có thể giúp ta
sau lưng Hoàng thượng sao?” Tuyết Yên hỏi Điền
Minh.
“Có thể, chỉ cần không hại Hoàng thượng.” Điền
Minh chân thành nhìn nàng.
“Được, ta sẽ cân nhắc.” Tuyết Yên thật sự muốn
nói cho Điền Minh biết.
Nàng nhịn gần chết, muốn tìm một người để san
sẻ với nàng, vả lại trước mắt nàng muốn xuất
cung, đúng là cần người khác hỗ trợ. Điền Minh
nhanh nhạy lại trâm ổn, vô cùng trung thành với
Hoàng thượng, cũng luôn là người nàng tin tưởng.
Hơn nữa nếu như hắn biết chuyện của Nhan
Hương cũng không có chỗ Xấu đối với Lê Hiên.
“Vậy ngươi hãy tìm một cơ hội gặp riêng ta, ta sẽ
nói rõ ràng với ngươi, nhưng tuyệt đối không được
để bất cứ kẻ nào biết.” Tuyết Yên dặn dò Điền
Minh.
“Bây giờ ti chức có thời gian đưa nương nương hồi
cung.” Điền Minh đi theo Tuyết Yên đến Vong Ưu
cung.
Tuyết Yên để Lập Hạ đi phía trước, Điền Minh đi
gần đằng sau nàng.
“Chuyện hôm nay bất kể là Hoàng thượng để
ngươi hỏi ta, hay là chính ngươi hỏi, hôm nay ta
cũng sẽ nói cho ngươi biết tình hình thực tế,
nhưng bất kể thế nào ngươi cũng không được nói
cho Hoàng thượng.” Tuyết Yên thấp giọng nói.
“T¡ chức tự mình muốn hỏi. Chắc chắn sẽ không
nói cho Hoàng thượng.”
Tuyết Yên kể chuyện Lê Hiên bị Nhan Hương hạ
độc Tình Nhân với Điền Minh, bao gồm cả Tiêu
Nhạn Quy hạ độc bọn họ đều là chủ ý của Nhan
Hương.
Điền Minh quá sợ hãi: ‘Hoàng hậu nương nương,
chuyện lớn như vậy nương nương nên sớm nói với
†a mới phải. Người như Nhan Hương ở bên cạnh
Hoàng thượng rất nguy hiểm.”
“Ta cũng biết, nhưng ngươi cũng biết, độc Tình
Nhân không có thuốc giải, là thứ thuốc tàn nhẫn
nhất trên đời.”
“Không có thuốc giải? Vậy thuốc Nhan Hương cho
Hoàng thượng uống mỗi ngày không phải thuốc
giải sao?” Điền Minh hỏi.
“Không phải, trong thuốc nàng ta cho Hoàng
thượng có một giọt máu tim của nàng ta, chỉ có
thể tạm thời làm dịu cơn đau của chàng, nếu như
không giải được độc này, đời này Lê Hiên không
thể rời khỏi Nhan Hương.”
Điền Minh hít sâu một hơi: “Nàng ta làm như thế
chẳng phải là hại Hoàng thượng sao? Ai biết nàng
†a sẽ còn làm gì nữa?”
Tuyết Yên thở dài: ‘Không có cách nào tốt hơn cả,
Nhan Hương ngày ngày dùng máu của mình giải
độc cho Lê Hiên, chắc nàng ta cũng rất đau đớn,
cho nên ta tin nàng ta yêu Lê Hiên, mặc dù yêu có
phần điên cuồng. Chỉ cần đừng chọc giận nàng ta,
chắc nàng ta sẽ không hại Hoàng thượng.”
Điền Minh sâm mặt: “Nữ nhân thật đáng sợ.”
Tuyết Yên nói: “Đây là nghiệt duyên. Mấy ngày ñay
†a đang nghĩ, nếu như không có ta, có lẽ bọn họ
sẽ không đau khổ như vậy.”
“cho nên nương nương cố ý lạnh nhạt với Hoàng
thượng?”
“Một là Nhan Hương uy hiếp ta, hai là ta dần dần
cảm thấy, có lẽ ta rời đi tốt cho cả ba người bọn
†a. Nhan Hương luôn muốn lấy mạng ta, nhưng lại
sợ Lê Hiên không quên được ta. Nàng ta muốn
khiến Lê Hiên chán ghét ta, bỏ ta, trái tim chàng
mới cho nàng ta vĩnh viễn.”
“Nương nương, ta nên làm thế nào?” Điền Minh
hỏi.
“Nhất định không thể để cho Hoàng thượng biết
chuyện hôm nay, ngươi cũng biết, tính cách chàng
cao ngạo, nếu như chàng biết chân tướng, tuyệt
đối sẽ không sống như thế. Mà ta vẫn chưa
nghiên cứu ra thuốc giải. Còn nữa, không được để
Nhan Hương nhìn ra sơ hở, nàng ta đã điên rồi,
như thế ngươi sẽ rất nguy hiểm.”
“T¡ chức hiểu.” Giọng Điền Minh vô cùng trầm ổn.
“Đáng tiếc ta mang thai con của Hoàng thượng,
nếu không, ta thật sự sẽ rời khỏi chàng. Thế
nhữrig ngay hôm qua, ta đã biết tin làm sao để
chế thuốc giải, ta muốn ra khỏi cung, ngươi có thể
giúp ta không?” Tuyết Yên hỏi.
Mặc dù Tuyết Yên tin Điền Minh, nhưng nàng
không biết Điền Minh có giúp nàng xuất cung hay
không, chủ tử của Điền Minh là Lê Hiên, hơn nữa
hắn trung thành tuyệt đối.
“Nương nương đi đâu?”
“Núi Tử Vi. Nghe nói Mạnh bà biết chế thuốc giải
độc Tình Nhân thế nào.” Tuyết Yên trả lời.
“Ta có thể tìm cơ hội đi tìm Mạnh Bà, không cần
nương nương tự mình đi.” Điền Minh rất lo lắng
Tuyết Yên đi thật.
“Ngươi đi cũng vô ích, thuốc giải độc Tình Nhân
cần… ký ức của người thật lòng yêu Lê Hiên.”
Tuyết Yên đột nhiên dừng lại, nàng sợ nói quá
nhiều, Điền Minh bị dọa sợ, không dám đưa ra
quyết định.
“Ký ức gì vậy?”
“Ký ức liên quan tới tình yêu, chính là thứ hai
người yêu nhau cần cung cấp, ngươi không có thứ
đó trong trí nhớ.” Tuyết Yên bịa ra.
“Được rồi, để ta nghĩ đã.” Nét mặt Điền Minh
nghiêm túc, mím môi.
Đưa Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung, Điền Minh
quay người rời đi. Tuyết Yên thấy bước chân hắn
nặng nề, cơ thể gầy gò cao ráo như đang gánh
trách nhiệm ngàn vàng.
Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung không lâu, Lê
Đồng và Trân Châu đã cùng nhau ởi tới.
Lê Đồng nhìn thấy Tuyết Yên, đi lên nắm chặt tay
nàng: “Yên tẩu tẩu, hoàng huynh mãi không cho
chúng ta tới thăm tẩu, còn nói chúng ta còn đến
Vong Ưu cung, huynh ấy sẽ trừng phạt tẩu, sao lại
vậy? Rõ ràng là hoàng huynh có lỗi với tẩu, không
ngờ Nhan Hương trở về, hơn nữa còn có hoàng
tựt
Tuyết Yên cười cười: ‘Công chúa không dám gặp
†a, ta biết ngay hoàng huynh của công chúa dùng
cách khác uy hiếp công chúa mà, nếu không với
tính cách của công chúa sao lại bị chàng dọa sợ
được? Bọn ta không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếu
sự tin tưởng thôi. Chuyện Nhan Hương đúng là ta
đau lòng. Có điều sao hôm nay hai người lại tới
đây?” Tuyết Yên thản nhiên nói.
“Sau khi tẩu đi, không biết sao Hoàng thượng lại
đồng ý cho chúng ta tới thăm tẩu, Yên tẩu tẩu,
chuyện ta thành hôn ta chỉ muốn để tẩu chuẩn bị.’
Lê Đồng nững ñịu.
“Tuệ quý phi rất có kinh nghiệm về phương diện
này. Nàng ấy sẽ chuẩn bị cho công chúa chu toàn.
Ta tin nàng ấy.” Thật ra Tuyết Yên rất tủi thân,
nàng vô cùng muốn chuẩn bị những điều này cho
Lê Đồng và Giang Duệ, nhưng bây giờ, nàng đã
không làm được nữa.
“Nhưng nương nương, có một số việc là Hoàng
hậu phải làm, nương nương giao những chuyện
này cho Tuệ quý phi…” Trân Châu có chút lo lắng.
“Không sao, ta vốn cũng không muốn làm những
chuyện này, có điều bởi vì là chuyện của công
chúa và Giang Duệ, ta vốn cũng muốn tự mình
làm, đáng tiếc có lòng nhưng không đủ sức.”
Tuyết Yên nắm chặt Tử Vi lệnh nơi trái tim, hôm
nay trái tim nàng luôn nhói đau.
Từ khi đeo Tử Vi lệnh, tim nàng rất ít phát bệnh.
Trân Châu thấy nàng nhíu mày, có vẻ không thoải
mái, vội hỏi: “Có phải nương nương không thoải
mái không? Có cần gọi ngự y không?”
“Không cần. Ta không sao.” Tuyết Yên lắc đầu.
Lê Đồng nhìn thấy nét mặt của Tuyết Yên, đứng
lên nói: “Yên tẩu tẩu, vậy tẩu nghỉ ngời đi, hoàng
hủynh cũng không muốn bọn ta ở đây quá lâu.”
Đợi bọn họ đi hết, Lập Hạ hầu hạ Tuyết Yên rửa
mặt một phen, nằm xuống, Lập Hạ nhẹ nhàng xoa
chân cho Tuyết Yên.
“Nương nương, vị Thanh phi nương nương hôm
nay có ngoại hình thật giống nương nương.” Lập
Hạ đột nhiên nói.
Tuyết Yên khẽ giật mình, nàng cũng cảm thấy
Thanh phi có chút quen quen, thì ra có ngoại hình
giống mình.
Nàng cười cười: “Khẩu vị của Hoàng thượng cùng
một kiểu.”
Mấy ngày nay nàng hay nôn oẹ, dạ dày không
được thoải mái, hôm nay còn tái phát bệnh tim,
đau đến nỗi khiến nàng tâm phiền ý loạn, bữa tối
nàng chỉ uống một chén canh rồi nằm nghỉ sớm.
Trong mơ màng, tiếng cửa mở toang vang lên, Lê
Hiên sầm mặt đi vào.