Sắc mặt Tuyết Yên trắng bệch: “Ngươi muốn nói gì?”
“Không có gì, Tuyết Yên, ta chỉ muốn đoạt lại thứ của ta”
“Nhưng thứ gì đáng ra là của người vậy?” Tuyết Yên hỏi.
“Thứ mà Lê Hiên hãm hại ta mới có được.” Lê Kiệt nheo mắt.
Tuyết Yên thở dài: “Ngươi không hề hãm hại hắn
sao? Thiên hạ chỉ có một Hoàng đế. Vương gia,
ngươi đã không nhốt ta, như vậy ta muốn ra ngoài
thu thập dược liệu có được không, ngươi cũng
biết, ta thích nghiên cứu y học.”
“Bản vương không nhốt nàng, nhưng nàng chỉ có
thể hoạt động ở Tuyết cung, cần dược liệu gì nàng
không cần tự mình ra ngoài. Nàng cần gì cứ viết
cho A Phúc.”
“Vậy ta có thể đi gặp đám Vương Hổ không?”
Tuyết Yên hỏi.
Lê Kiệt nhìn nàng: “Có thể.”
Lê Kiệt rời đi.
Tuyết Yên nhanh chóng viết dược liệu cần thiết để
Tiểu An đưa cho A Phúc.
Buổi trưa A Phúc đã đưa dược liệu tới.
Như thế cũng tốt. Tuyết Yên dốc lòng nghiên cứu
thuốc giải độc Tình Nhân.
Hoa nở có kỳ, chớp mát đã sang đầu thu.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu An luôn theo sát
Tuyết Yên. Tuyết Yên cũng luôn có cách né tránh
Tiểu An, hai người như mèo vờn chuột.
Trong khoảng thời gian này Tuyết Yên không còn
biết được tin tức của Lê Hiên nữa. Nàng từng đến
quân doanh một lần, Vương Hổ dẫn nàng đi gặp
những tướng sĩ của quân Tuyết gia.
Đội ngũ này có hơn ba ngàn người, đều là chủ lực
lúc trước đi theo phụ thân. Bọn họ nhìn thấy Tuyết
Yên thì cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Dẫu sao thì Tuyết Yên cũng đã từng là Hoàng hậu
của đối thủ bọn họ Lê Hiên, cũng là con gái của
nguyên soái Tuyết Văn Hào bọn họ luôn đi theo.
Hôm nay, Tuyết Yên cắt đuôi Tiểu An đi đến quân
doanh, nhìn thấy Vương Hổ đang tranh luận với
một binh sĩ có vẻ là thủ lĩnh, hai binh lính quân
Tuyết gia quỳ bên cạnh.
Tuyết Yên đi tới.
“Đỗ tướng quân, hai vị này đúng là ta phái qua
nhận quân nhu, không phải tới điều tra quân tình,
xin Đỗ tướng quân nương tay.” Giọng Vương Hổ
mềm mỏng.
Người cao lớn đó sầm mặt: “Thà giết nhầm cũng
không thể bỏ qua! Ai cũng biết quân Tuyết gia có
quan hệ không thể tách rời với Hoàng hậu của
Hoàng đế Đại Hưng!”
Vương Hổ gấp gáp: ‘Đỗ Thống lĩnh, không thể nói
nhữ thế, Tuyết Nguyên soái xưa giờ lưôn trủng
thành tuyệt đối với vương gia!”
Đỗ Thống lĩnh một tay đẩy Vương Hổ ra: “Khi
Tuyết Văn Hào còn sống, bọn ta còn cho ông †a
chút thể diện, bây giờ ông ta không còn, người
của ông ta đã bị vương gia chia vào đội ngũ các
chi, ngươi cho rằng vương gia thật sự tin tưởng
các ngươi sao?”
Tuyết Yên hiểu ra, vì nàng mà thân phận phụ thân
trong quân đội rất khó xử.
Nàng đi đến sau lưng Đỗ Thống lĩnh, ngửi thấy
mùi rượu rất nồng trên người hắn.
“Trong quân doanh này còn cho phép uống rượu
sao?” Tuyết Yên hỏi.
Đỗ Thống lĩnh nhìn qua Tuyết Yên: “Ngươi là ai?”
“Tiểu nữ là Tuyết Yên.”
Người đó cười lạnh một tiếng: “Đây là quân doanh,
không phải nơi cô nên tới.”
“Thật ngại quá, vương gia đã đồng ý cho ta tới, Đỗ
Thống lĩnh không đồng ý sao? Đỗ Thống lĩnh uống
nhiều rượu, không nhìn rõ lắm nhỉ, rõ ràng hai
người này cầm theo túi, là tới nhận đồ, ngươi lại
khăng khăng nói bọn họ là do thám, có chứng cứ
không? Tuyết Yên hỏi lại hắn.
Hôm nay đúng là Đỗ Thống lĩnh đã uống rượu,
hắn vốn không ưa quân Tuyết gia.
Hản không rõ rốt cuộc Tuyết Yên có địa vị gì ở chỗ
vương gia, chỉ nghe đồn vương gia lợi dụng nữ
nhân này.
“Hoàng đế Đại Hưng Lê Hiên đã bị chúng ta đuổi
về Đại Hưng, nữ nhân cô đúng là thức thời, quy
thuận vương gia bọn ta, cũng có mấy phần tư sắc,
để gia xem xem cô có phải do thám hay không!”
Hản nói rồi đưa tay tới trước ngực Tuyết Yên.
Chiếc roi da sau lưng vung tới, Đỗ Thống lĩnh bị
cuốn sang một bên.
Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Nhạn Quy
đứng đó, sau lưng là Lê Kiệt.
“Vương gia, có thể nói với người của người là
vương gia cho phép ta ra vào quân doanh không
vậy? Dù sao do thám là ta được người đồng ý mà.”
Giọng Tuyết Yên rất lớn.
Lê Kiệt nhìn qua thống lĩnh kia: “Đỗ Khiêm, chuyện
gì xảy ra?”
Thống lĩnh kia vừa định trả lời, Tuyết Yên đã nói:
“Hắn uống rượu, nói ta là do thám, còn nói hai
binh sĩ này của quân Tuyết gia đến nhận quân nhu
cũng là do thám, còn nói hắn đã sớm ngứa mắt
với quân Tuyết gia! Ta không ngờ, quân Tuyết gia
lại có địa vị như vậy ở chỗ vương gia.” Tuyết Yên
thêm mắm thêm muối.
Khuôn mặt Lê Kiệt âm trầm: “Đỗ Khiêm uống rượu
trong lúc đang trực, đi nhận phạt đi.”
Đỗ Khiêm quỳ xuống: “Tuân chỉ. Nhưng hai người
kia lén lén lút lút, hình như mượn lý do nhận quân
nhu để điều tra quân tình…”
Lê Kiệt nói: “Giao cho công chúa xử lý.”
Đỗ Khiêm bị lôi đi.
Tiêu Nhạn Quy dẫn hai người quân Tuyết gia đi tra
hỏi.
“Đi thôi, đi một vòng cùng bản vương.” Lê Kiệt và
Tiêu Nhạn Quy đi lên phía trước, cao giọng gọi
Tuyết Yên.
Tuyết Yên đi đến, chau mày.
Nghe ý của Đỗ Khiêm, đám Lê Hiên đã trở về Đại
Hưng, Tuyết Yên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm
đằng xa, mây trôi lững lờ, thất vọng hụt hãng.
Bây giờ nàng không muốn hắn tìm nàng, những
hắn thật sự rời nơi này như thế, Tuyết Yên vẫn
thấy khó chịu như bị vứt bỏ.
Tuyết Yên chậm rãi đi dọc theo tường bao quân
doanh, có lẽ trên đời này không có thứ gì là vĩnh
cửu, thứ mà người ta liều mình theo đuổi cũng
như thế, ví dụ như tình yêu, niềm tin.
Nhưng đây là quân doanh, vì sao Lê Kiệt cho phép
nàng đến quân doanh? Còn muốn nàng đi cùng
hắn như này, như thể bọn họ là người một nhà
vậy? Diễn kịch cho ai xem vậy?
Tuyết Yên nhìn xung quanh, là vì Lê Hiên sao? Là
cho do thám của Lê Hiên nhìn sao?
Nàng nhìn Lê Kiệt bước đi từ tốn phía trước, trong
trận chiến tranh giành hoàng vị này, vì sao hắn lại
thất bại? Kiếp trước trước khi nàng chết, hắn
thành công mà.
Nàng cứ cảm thấy Lê Kiệt quá tự phụ, xảy ra vấn
đề lớn ở một số chỉ tiết. Ví dụ như, Lê Kiệt biết rất
rõ nàng là Hoàng hậu của Lê Hiên, vì sao còn mặc
kệ nàng như thế? Thật sự cho rằng nàng sẽ không
làm gì? Hay là hắn có âm mưu gì đây?
Tuyết Yên luôn tìm cơ hội làm một bức bản đồ
quân phòng của Tuyết thành. Nàng muốn giúp Lê
Hiển, nàng vốn cho rằng Lê Kiệt sẽ phòng Bị nằng.
Lê Kiệt không hề đề phòng lại khiến nàng có chút
áy náy.
“Nghĩ gì vậy?” Lê Kiệt hỏi.
Tuyết Yên nhìn về phương xa, ánh mắt trống rỗng:
“Ta không ngờ, thì ra phụ thân lúng túng dưới tay
vương gia như vậy.”
“Bản vương luôn kính trọng lão nguyên soái, Tuyết
Yên, nàng suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vương gia, đạo dùng binh, tâm chiến trước, rồi
mới binh chiến, vương gia đã sớm không tin tưởng
quân Tuyết gia, như thế chỉ trăm hại mà không có
lợi đâu. Phụ thân ta đã lựa chọn người, khẳng
định đã chặt đứt đường lui của mình, dĩ nhiên
cũng trung thành với người, quân thần không
đồng tâm mới đáng sợ nhất.” Tuyết Yên nhìn Lê
Kiệt, chân thành nói.
Lúc Tuyết Yên nói câu này là thật lòng. Ở kiếp
trước, Lê Kiệt là người nàng yêu cả đời, mặc dù
quãng đời đó rất ngắn.
“Yên Nhi nói quá lời rồi, quân đội dù quản lý
nghiêm minh cỡ nào thì cũng sẽ tự hình thành
một số phe phái, không thể tránh được. Bản
vương luôn coi trọng quân Tuyết gia.”
Tuyết Yên nhìn hắn: “Thật ra quân Tuyết gia đã
không còn tồn tại, đều bị người chia vào các đội,
phần còn lại này chỉ đại biểu cho lực lượng của
đại nguyên soái ủng hộ người mà thôi.”
Lê Kiệt hơi ngước cao đầu lên: “Yên Nhi, nàng
không tham chính thì quá đáng tiếc.”
Tuyết Yên cười cười: “Ta chỉ là nữ nhân, không có
hứng thú đối với chính trị, quá mệt mỏi. Cần
những thứ phù phiếm này làm gì?”
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Vương Hổ, thầm
nghĩ, nếu như nơi đây không chứa nổi các ngươi,
†a nhất định phải dẫn các ngươi rời đi.
Đi về trước một lát, Lê Hiên đứng lại: “Nàng trở về
đi, A Phúc đưa Tuyết tiểu thư trở về. Sau này vào.
quân doanh thì bảo Tiểu An đến chỗ A Phúc nhận
lệnh bài, sẽ không ai ngăn nàng lại nữa.”
Tuyết Yên đáp, nhìn hắn và Tiêu Nhạn Quy cùng đi
vào đại môn.
Tuyết Yên biết phía trước là cấm địa.
Nàng chậm rãi đi về, đằng trước là sân luyện binh,
Tuyết Yên nhìn thấy một thị vệ trẻ tuổi đang dạy
một đứa bé trai sáu bảy tuổi bắn tên.
Tuyết Yên đi tới.
Bé trai liên tục bắn chệch, giận đến nỗi mặt đỏ
bừng.
Tuyết Yên đi lên trước nói: “Bắn tên không nên
nôn nóng, đừng nghĩ đến liệu có thể bắn trúng
hồng tâm hay không, nhóc hãy coi hồng tâm như
một con thỏ đi!”
Bé trái mặt tròn tròn ngẩng đầu khinh thường nhìn
Tuyết Yên: “Tỷ tỷ nói thật dễ nghe, tỷ bắn cho ta
xem đi.”
Tuyết Yên cầm cung từ tay thị vệ, kéo tên trên
cung, nhắm vào hồng tâm bắn, trúng ngay hồng
tâm.
Bé trai há miệng, mắt mở to: “Quả nhiên thật sự
có tài, tỷ tỷ dạy ta đi.”
“Được, nhóc tên gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Tiêu Chấn Hiên!” Giọng bé trai vang dội.
Tuyết Yên hiểu rõ, bé trai này chính là nhi tử của
Tiêu Nhạn Nam, người Tiêu Nhạn Quy liều mạng
nâng đỡ bảo vệ.