Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 1 - Chương 7: Lời hứa của Triều Cẩm



Hùng thố cước phác sóc,

Thư thố nhãn mê ly,

Lưỡng thố bàng địa tẩu,

An năng biện ngã thị hùng thư? *

Đem Tử Thanh say đến không đi được đặt trên giường trong quân doanh, SửTriều Cẩm để cho thị vệ xung quanh lui hết, còn mình lại ngơ ngác chămchú nhìn gương mặt người nằm kia. Nam tử này là kẻ mà ngay cả Nhã Hềđộng lòng người như thế cũng không hề khiến hắn lay động, đến tột cùnglà một người thế nào?

Vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua mắt, đôi mày, cái trán, hai má, rồi cuối cùnglà dừng lại nơi bờ môi Tử Thanh. Bất tri bất giác, thế nhưng mặt SửTriều Cẩm lại đỏ lên, đáy lòng không khỏi thầm cả kinh.

“Cẩm nhi!” Cửa lều đột nhiên bị xốc lên, một hán tử anh tuấn vọt tiến vào,sắc mặt đầy vui mừng: “Chúng ta thành công, thành công rồi! Phục kích…”Đột nhiên đang nói lại dừng lại, từ vui mừng chuyển thành giận dữ, chỉTử Thanh: “Hắn là ai?”

“Là hôm nay đoạt được từ chỗ An Khánh Ân, ngày sau nhất định là một trợ thủ đắc lực!” Nghiêm mặt để che dấu đi chút ửng hồng nơi gò má, Triều Cẩmđột nhiên cười nhàn nhạt nhìn hán tử anh tuấn kia: “Lăng Trọng, nếu việc phục kích đã thành, vậy tốt nhất tối nay liền nhanh chóng đi tiếp đónmuội muội trở về, bằng không ta sợ lòng nghi ngờ của An Lộc Sơn chuyểnhướng lên đầu chúng ta, sẽ lấy tiểu muội ra trút giận. Kẻ đó có tiếng là hung ác, nghĩ liền làm ngay, ngay cả thân nhi tử cũng đều có thể hạ thủ được.”

“Thật sự hắn chỉ như thế thôi?” Lăng Trọng cười lạnh lùng, vẫn không tính buông tha truy vấn.

“Ngươi có còn biết ta vẫn là tiểu công tử hay không?” Biến sắc, Triều Cẩm nhất thời giận dữ: “Ngươi vừa tiến vào đây liền trực tiếp gọi ta là Cẩm nhi, không sợ làm lộ bí mật của chúng ta, bố cục đã thiết lập nhiều năm nhưvậy liền bị hủy hoại trong chốc lát sao?!”

“Đương nhiên từ trước cho tới bây giờ ta cũng chưa từng coi nàng là tiểu côngtử, nàng là nữ nhân của ta!” Lăng Trọng đột nhiên tiến lại ôm chặt Triều Cẩm. “Nàng muốn gì, cho dù ta phải liều mạng cũng đều đã đoạt lấy chonàng, ta chỉ không hy vọng đến cuối cùng mình lại có được là một nữ nhân mà ta lại không chiếm được tâm nàng!”

“Hứa hẹn giữa ngươi cùng mẫu thân, ta sẽ tuân thủ.” Thở dài một hơi, muốnđẩy Lăng Trọng ra, Triều Cẩm hơi hoảng hốt: “Nhưng nếu ngươi nói thêmđiều gì nữa, vạn nhất kẻ kia hắn tỉnh lại, nghe thấy thì phải làm saobây giờ?”

“Ta không chỉ muốn nàng thủ tín, mà ta còn muốn nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta. Cho dù hắn tỉnh lại thì thế nào? Cùng lắm thì một đao giảiquyết hắn!” Lăng Trọng buông tay, hung hăng hôn lên môi Triều Cẩm, chỉcó bá đạo, không mang theo một tia nhu tình.

“Ngươi! Buông ra!” Triều Cẩm hung hăng giãy dụa, nhưng lại không đẩy ra nổi tên đại tướng đầy sức mạnh kia.

“Lăng gia chúng ta giúp mẫu nữ các người nhiều như vậy, ta chỉ muốn nàng nhớrõ, thứ ta muốn rất đơn giản, chính là thân thể cùng trái tim nàng!”Buông Triều Cẩm ra, lạnh lùng trừng mắt liếc Tử Thanh: “Nàng luyến tiếcnhân tài thì ta có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nếu ba ngày sau ta mangtheo tiểu muội trở về từ Lạc Dương mà nghe thấy bất cứ một lời đồn đạinào, như vậy nàng cũng đừng trách ta giết hắn!” Ánh mắt dừng lại trênđôi môi sưng đỏ của Triều Cẩm, Lăng Trọng có chút đau lòng nâng tay xoanhẹ, lại hôn một cái, tươi cười mang theo ái muội, nói: “Chờ ta trở về,nhất định sẽ phải để lại một tiểu Lăng Trọng ở trong bụng nàng!”

“Ngươi!” Vẻ mặt đỏ bừng, Triều Cẩm thẹn thùng vô hạn, lại bất quá chỉ là để chedấu mạt ảm đạm trong đáy mắt. Đúng vậy, cuộc đời này đã nhận lời Lănggia, liền vạn vạn lần không thể bội ước. Tuy rằng Lăng Trọng bá đạo,nhưng cũng coi như thâm tình, thôi thôi, kỳ thật mệnh của mình tốt hơntiểu muội nhiều lắm, làm nữ tử của Sử gia, muội muội mới thực sự là thân bất do kỷ.

“Mau chóng cho người đem hắn ra ngoài đi, đại trướng này là của ta và nàng.” Lúc rời đi, Lăng Trọng không quên dặn dò một tiếng.

“Được.”

Đưa tay che ngực, mới vừa rồi hoảng loạn một trận, làm cho tim đập loạnnhịp, chờ Lăng Trọng đi rồi, tiếng tim đập hỗn loạn lại càng thêm rõràng.

“Yến Tử Thanh…” Thì thào nhắc lại tên hắn, Triều Cẩm đi tới, đỡ Tử Thanhdậy. Hắn hô hấp đều đều, an tĩnh thản nhiên, chỉ cần một khi tới gần, dĩ nhiên lại làm cho người ta có cảm giác an tâm.

“Người đâu mau tới đây!” Triều Cẩm hô một tiếng.

“Tiểu công tử có gì phân phó?” Tướng sĩ ở ngoài trướng lập tức lên tiếng trả lời.

Cái trán nóng bỏng đột nhiên dán lên môi Triều Cẩm, khiến thân mình nàngkhông khỏi run lên: “Không…không có việc gì…” Đưa tay nhẹ vuốt bờ môi Tử Thanh, dưới tác dụng của rượu cũng là một mảnh nóng bỏng — đôi môi mềnmại ôn nhu, vạn phần bất đồng với Lăng Trọng.

Một công tử như vậy, sau này sẽ thương yêu ái nhân thế nào đây?

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, lại vạn lần nhu tình.

“Ta…” Tử Thanh đột nhiên lảm nhảm những lời vô nghĩa, miệng khẽ mấp máy, dừng lại ở đầu ngón tay Triều Cẩm, giống như thể đòn khiêu khích trí mạng.

“Yến Tử Thanh…” Lại khẽ thì thào nhắc lại tên hắn một lần nữa, Triều Cẩm hốt hoảng thả Tử Thanh ngã xuống giường, bật dậy tránh xa, vén rèm đi rakhỏi đại trướng.

Lần đầu quen biết, vì sao hắn lại có thể khiến nàng càn rỡ như thế?

Triều Cẩm kịch liệt thở dốc, tưởng ngăn chặn cuồng loạn trong đáy lòng, vìcái gì mình lại muốn ôm hắn, hôn hắn? Thậm chí còn muốn để hắn ôm vàotrong ngực, hết sức triền miên.

Không được! Không được! Nàng đã có Lăng Trọng rồi, sao có thể như thế được?

Thấy sắc mặt Triều Cẩm khác thường, tướng thủ thành ở đại doanh liền chạyvội ra hỏi: “Tiểu công tử, thân thể người không thoải mái sao?”

“Không, ta tốt lắm.” Triều Cẩm hít sâu mấy hơi. “Đột nhiên ta muốn đi xem việcbố trí canh phòng thế nào, vị công tử ở bên trong đại trướng là thiếpthân thị vệ mới tới của bản công tử, các ngươi mau đi tìm cho hắn một bộ y quan, ta không muốn ở trong doanh trại còn có kẻ mặc y phục của Angia.”

“Tuân lệnh!”

“Lui xuống đi, một mình ta đi đây đó quanh doanh trại là được rồi.”

***

Ánh nắng buổi sớm mai xuyên qua đại trướng, chiếu lên người nằm trong.

Tiếng tướng sĩ luyện tập khiến Tử Thanh bừng tỉnh.

Đầu đau như muốn nứt ra, phản ứng đầu tiên của Tử Thanh là cuống quýt sờ ygiáp trên người mình: “May mắn! May mắn! Vẫn đều như cũ.” Xem ra là chưa bị lộ.

“Đều như cũ cái gì?” Nhìn bộ dáng Tử Thanh, Triều Cẩm không khỏi bật cười,đôi mày ưng bình tĩnh nhìn hắn: “Thực giống một đại cô nương vậy, lạicòn sợ có người thừa dịp ngươi say mà phi lễ với ngươi sao?”

“Ta…chỉ là…” Tử Thanh nhất thời đỏ mặt, suy nghĩ một lát mới nói: “Ta là sợmình say rượu loạn tính, làm ra chuyện gì không tốt.”

“Nơi này đều là đại nam nhân, ngươi có thể làm cái gì?” Ý cười trên mặtTriều Cẩm lại càng đậm, nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, cũng rất có phong phạm quân tử a.

“Chính vì là nam nhân nên mới đáng sợ…” Cúi đầu, Tử Thanh bồi thêm một câu, chọc cho Triều Cẩm bật cười thành tiếng.

“Người đâu, đem đồ tới đây cả đi.” Triều Cẩm đột nhiên hô lên một tiếng, vàitướng sĩ liền đem y bào cùng một chén thuốc dâng lên.

Phất tay ra ý cho lui xuống, Triều Cẩm cười nhẹ: “Mau mau thay đổi y phục,ta mang ngươi đi làm quen với nơi này một chút, bằng không sao ngươi cóthể làm được thiếp thân thị vệ của ta?”

“Thiếp thân thị vệ?” Tử Thanh không hiểu ra sao. “Sử công tử, ta sợ ta không làm được.”

“Ta nói ngươi có thể là được rồi!” Triều Cẩm đột nhiên biến sắc, ghé sátvào Tử Thanh: “Đêm qua An Khánh Ân gặp phải cừu gia phục kích, đã chếtbất đắc kỳ tử rồi, nếu ngươi không đi theo ta, chỉ sợ cũng không còn nơi nào để đi.”

“Chết…đã chết?” Vẻ mặt Tử Thanh tràn đầy khiếp sợ.

“Ba ngày sau tiểu muội ta sẽ được tiếp đón đến đại doanh, chúng ta sẽ rời đi Phạm Dương, hội họp với phụ thân.”

“Sử Tư Minh?”

“Thấy phụ thân cũng không thể trực tiếp gọi thẳng tục danh của hắn như thế.”Triều Cẩm càng ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Bằng không ta không bảo vệđược ngươi đâu.”

“A…” Tử Thanh sửng sốt, dường như sự tình càng ngày càng phức tạp thì phải.Có thể chứng kiến kẻ cầm đầu “Loạn An Sử”, trong lòng cũng không kiềmđược có chút kích động. Hít sâu một hơi, Tử Thanh kinh ngạc phát hiệnmôi Triều Cẩm thế nhưng còn hơi sưng chưa tiêu hết, liền không khỏi xoaxoa môi mình: “Sử công tử, hôm qua thật sự không có việc gì phát sinhsao?”

Triều Cẩm kinh hãi: “Có thể phát sinh cái gì?”

Tử Thanh lắc lắc đầu: “Sử công tử, môi của ngươi hình như…có chút sưng…Ngày hôm qua hình như ta…hình như ta đã hôn cái gì đó…”

“Nói bậy! Nói hươu nói vượn! Ngươi mau chóng thay đổi y quan, uống xong dược canh đi! Ta ở bên ngoài chờ ngươi!” Trong lòng chấn động, Triều Cẩmhoảng hốt bước ra khỏi đại trướng.

-----------------------------------

* Trích trong “Mộc Lan thi” (còn có tên là “Mộc Lan từ”), trong “Nhạc Phủ thi tập”, là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.

Dịch thơ:

Thỏ đực chân mấp máy,

Thỏ cái mắt mê tơi.

Cặp thỏ song song chạy,

Nhận ra ta đực cái mới tài.

Dịch nghĩa: Thỏ đực luôn thích đập chân phình phịch, thỏ cái luôn lim dimmắt, nhưng nếu để cho bọn chúng chạy trên mặt đất với nhau, làm sao phân biệt được con nào đực con nào cái đây?

Ý nghĩa: Nguyên ý chỉ không nhận ra được thỏ đực thỏ cái. Sau lại đểhình dung sự tình rắc rối phức tạp, lung tung mơ hồ, không dễ dàng thấyrõ chân tướng.

Phương pháp phân biệt thỏ qua bài thơ: Nhấc tai thỏ lên, nếu là con đực, chânsẽ đập phịch phịch, nếu là con cái thì sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưngmắt sẽ chớp liên tục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv