Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước

Chương 27: Ngoại truyện 1



Phong Ca

Dãy Hằng Sơn là một nơi rất đẹp.

A Hiên nói cho ta biết, trên thế giới này nơi đẹp nhất chính là dãy Hằng Sơn, cho dù là thiên cung cũng không thể sánh bằng, mà Bồng Lai đảo trong truyền thuyết lại càng không thể so được.

Lúc hắn nói điều này thì nghiến răng nghiến lợi, mang theo nụ cười âm hiểm, lại còn ra vẻ hòa ái nói với ta: “Tiếu Tiếu, ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này nơi đáng ghét nhất chính là Bồng Lai đảo, người đáng ghét nhất chính là người Bồng Lai đảo, mà không thể tiếp xúc nhất chính là đảo chủ Bồng Lai đảo.”

“Người và hắn có thù?”

Nhìn điệu bộ ngây thơ của A Hiên, ta thật khó hiểu, ăn từng quả từng quả vải trong đĩa, lơ đễnh hỏi. Sắc mặt A Hiên thay đổi mấy lần, thần sắc rất phức tạp, làm cho ta càng khó hiểu hơn nhưng không đợi ta mở miệng, hắn lại trưng ra một nụ cười tươi rói: “Tiếu Tiếu, hôm nay muốn đi chơi ở đâu? Ta mang ngươi đi.”

Yên lặng, xuất hiện nãy giờ mà còn chưa tự giới thiệu, ta quả là rất vô lễ.

Đúng vậy, như mọi người đã biết, ta sinh ra ở cực đông, là tiểu bá vương trên dãy Hằng Sơn, Diệp Tiếu.

Từ khi sinh ra, ta đã ở dãy Hằng Sơn, bên cạnh A Hiên.

A Hiên tên đầy đủ là Liễu Hoa Hiên, nhưng hắn chưa bao giờ cho phép ta gọi hắn như vậy, hắn luôn nói với ta: “Tiếu Tiếu, ngươi phải gọi ta là A Hiên, gọi A Hiên mới có kẹo ăn.”

Sau đó, vì ta còn nhỏ, để có kẹo liền khuất phục.

Nhưng ta vẫn cảm thấy, hắn là trưởng bối của ta, ta không nên gọi hắn như vậy. Vì thế ta suy tư thật lâu, rốt cục nên gọi hắn thế nào đây?!

Vấn đề này luẩn quẩn quanh ta ba mươi năm, mãi đến một ngày, ta ngồi trên bậc thang ở dãy Hằng Sơn nhìn một hầu tử chạy qua, đột nhiên sau khi nghe được một tiểu hầu tử gọi ‘cha’, ta mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra ta hẳn phải gọi A Hiên là cha mới đúng.

Vì thế tối hôm đó, khi A Hiên về đến nhà, ta đang an vị bên bàn ăn, dùng cặp mắt không tính là lớn lắm nhìn chòng chọc hắn từ trên xuống dưới, cung kính giòn giã kêu một tiếng: “Cha!”

Lúc đó, sắc mặt A Hiên chuyển đủ màu, từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ, từ đỏ biến thành đen.

Qua hồi lâu, hắn trầm mặt hỏi ta: “Ai dạy ngươi gọi như thế?”

Ta gõ bát, tiếu ý kéo dài nhìn hắn nói: “Cha, con thông minh không? Con tự nghĩ ra đó.”

“Tiếu Tiếu,” nghe ta nói, sắc mặt A Hiên có vẻ buồn, hắn ôm lấy ta, đặt lên đùi, ta ôm cổ hắn, nhìn khuôn mặt cau lại của hắn, thấp thỏm hỏi: “Con gọi không đúng sao?”

“Ngươi không thể gọi ta như vậy được.” A Hiên khẽ thở dài: “Ta không phải cha ngươi.”

“Hả?” Đến lượt ta buồn rầu: “Người không phải cha ta, vậy người là ai?”

“Ta…” A Hiên trở nên lúng túng, hắn chăm chú nhìn ta, ta có thể cảm giác được, hắn kỳ thật không mấy vui vẻ. Cảm giác này so với việc ta không thể ăn vải thì còn khó chịu hơn.

Ta cảm thấy, xuất phát từ hiếu đạo, ta không thể cứ tiếp tục để hắn buồn bã thế được.

“A Hiên đừng buồn!” Vì thế ta ôm cổ hắn, vỗ vỗ lưng hắn nói: “A Hiên đừng buồn nữa, A Hiên buồn, Tiếu Tiếu sẽ không ăn cơm.”

“Ha…” Nghe ta nói, hắn liền nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo mũi ta: “Tiểu quỷ, ngươi nói không ăn cơm? Ta tin ngươi mới lạ đấy!”

Lúc hắn cười, ánh mắt lấp lánh như ngọc quý phát sáng, vô cùng đẹp đẽ. Ta không kiềm được vươn tay khẽ chạm qua đôi mắt hắn, hắn bị động tác của ta làm cho sửng sốt, ta nhìn hắn rồi nói: “Mắt A Hiên đẹp quá!”

“Thật không…” Nghe lời ta nói, hắn như phục hồi tinh thần, thở dài một tiếng: “Nếu ngươi thích, ta sẽ móc nó ra cho ngươi, được không?”

Lời hắn nói sặc mùi máu, làm ta giật mình, cả người run lên.

Hắn liền hỏi: “Ngươi sao thế?”

“A Hiên, người làm ta sợ.” Ta thành thực trả lời: “Lời người nói máu me quá. Lấy mắt người…tuy ta là tiểu bá vương của dãy Hằng Sơn này nhưng cũng không phải kẻ cuồng sát mà.”

“Ta đùa đó.” Hắn chua xót cười, kéo ta: “Thôi, ăn cơm đi. Sau này cứ gọi ta là A Hiên, không cần phải nghĩ ngợi cách gọi khác. Còn tái phạm sẽ không cho ngươi ăn vải nữa.”

Kết quả là, dưới sự uy hiếp trắng trợn của hắn, ta vẫn luôn gọi hắn là A Hiên cho đến bây giờ.

Năm nay ta vừa tròn 170 tuổi, ta là tiên thân trời sinh, nên thời gian trưởng thành so với phàm nhân chậm hơn rất nhiều, vì thế ta 170 tuổi nhưng bề ngoài vẫn chỉ như phàm nhân bảy tuổi, bởi vì ăn nhiều nên cũng mập mạp tròn trĩnh, mắt không to nhưng rất có thần.

Hôm nay là sinh nhật ta 170 tuổi, buổi sáng ta thức dậy rất sớm, đến cạnh giường A Hiên đòi quà. A Hiên còn đang ngủ, bị ta đánh thức, hắn liền kéo ta vào trong chăn, uy hiếp ta nói: “Tiếu Tiếu, hoặc là cùng ta ngủ, hoặc là ném ngươi xuống hồ cho cá ăn.”

“Đừng, cá ăn không nổi ta đâu.”

Ta sớm biết cá vốn không ăn thịt người, vì thế ta ra sức phản kháng: “Cho ta quà, cho ta quà, không ta sẽ phá phòng người.”

“Đầu ta đau lắm… ta muốn ngủ…” A Hiên ôm đầu: “Tiểu tổ tông, ngươi để yên cho ta ngủ được không?”

“Không được, ta muốn quà. Sinh nhật ta, ta muốn quà.”

“Tiểu tổ tông.” A Hiên run run, chỉ ra bóng đêm đen như mực bên ngoài: “Giờ mới canh ba…Quà của ngươi, ta đã chuẩn bị rồi, chờ sáng sẽ đưa cho, nhé? Ngươi ngủ đi, được không?”

“Không được.” Trong phòng tối hù nhưng đôi mắt ta đặc biệt sáng ngời, như lang sói, hưng phấn nhìn A Hiên: “A Hiên, ta rất hồi hộp. Ta…ta…ngủ không được! Biết sao ta ngủ không được không?” Ta nắm chặt tay, vẻ mặt kích động nói: “Hôm nay, hôm nay Mặc Tử Dạ sẽ đến!”

“Phanh!” Một tiếng nổ, ta nhìn thấy Liễu Hoa Hiên nhảy dựng lên, sau đó thẳng tay đánh lên cái trụ ở đầu giường.

Trụ giường của hắn là vàng ròng. Hắn đánh lên thứ rắn chắc như vậy, nó không mảy may sứt sẹo nhưng mặt của hắn đã đỏ au, thần sắc khiếp sợ chỉ vào ta nói: “Mặc Tử Dạ đến mà ngươi vui vẻ vậy sao?”

Mặc Tử Dạ làm ta vui vẻ ư?

Nghe hắn nói ta ngượng ngùng cười, ra vẻ nũng nịu kéo kéo quần áo nói: “A Hiên… Người ta thích hắn thôi… đừng nói trắng ra, mắc cỡ chết được!”

Ta nhìn thấy sắc mặt A Hiên trong bóng tối rất chi là khó coi, hắn nắm vai ta, thập phần thành khẩn nói với ta: “Tiếu Tiếu, Mặc Tử Dạ là người xấu, vô cùng xấu. Hắn có thể giết ngươi, la hét với ngươi, còn có thể lấy quy củ làm khó dễ ngươi, còn có thể nhân lúc không có ta mà đánh ngươi. Hơn nữa, ngươi không biết đấy, thật ra hắn rất nghèo, vô cùng nghèo. Nơi ở cũng tồi tàn, nên ngươi trăm ngàn lần đừng có thích hắn.”

“Hắn so với đảo chủ Bồng Lai đảo còn nghèo hơn á?” Lời miêu tả của hắn rất quen thuộc, ta không nhịn được nghiêng đầu hỏi một câu. A Hiên cân nhắc một lát rồi nói: “Gần thế.”

“Hắn so với đảo chủ Bồng Lai đảo còn hung ác hơn á?”

“Ừm…gần thế.”

“Hắn so với đảo chủ Bồng Lai đảo còn xấu hơn á?”

“Ờ…cái này thì không bằng.” Hắn suy nghĩ một lát. Vì thế ta đã biết, xem ra đảo chủ Bồng Lai đảo quả nhiên là kẻ thù số một của hắn.

“Nhưng…” Ta không chịu thỏa hiệp, “ta vẫn thích hắn.”

Lời ta nói làm hắn cười gượng. Hắn trầm mặc nhìn ta hồi lâu mới thở dài hỏi: “Vì sao ngươi thích hắn?”

“Hắn có gương mặt đẹp.” Ta thốt ra, “cho tới giờ ta chưa từng thấy ai có gương mặt đẹp như thế.”

“Ờ…thế sao?” Sắc mặt A Hiên dở khóc dở cười, lại có chút mất mát. Hắn lẳng lặng ôm ta vào lòng, không nói nữa, ta mơ hồ nghe hắn thì thầm: “Nếu nói là đẹp, trên đời làm gì có ai so được với hắn ta…”

“Ai? Ai còn nhìn đẹp hơn?” Ta nghe hắn nói như vậy, lập tức hưng trí bừng bừng.

A Hiên cười buồn, hỏi ta: “Tiếu Tiếu, A Hiên có đẹp không?”

“Đẹp!” Ta thành thực trả lời.

“Vậy vì sao ngươi không thích A Hiên?”

“Bởi vì…” Ta nghĩ nghĩ, xem có nên nói ra câu trả lời không. A Hiên im lặng nhìn ta, truy hỏi: “Vì sao?”

“Nhất định phải nói sao?”

Ta hơi bất an. A Hiên lại rất kiên định: “Nhất định phải nói.”

“Không được đánh ta?”

“Không đánh ngươi.” Hắn hứa.

Ta vặn vẹo ngón tay, hít một hơi thật sâu, rốt cục cũng nói: “Bởi vì, người là cha ta!”

Phanh! Hắn lại một lần nữa đánh lên trụ giường.

Nhưng ta lại không sợ chết nắm góc áo hắn, vẻ mặt ta-rất-hiểu, nói ra suy đoán nhiều năm nay: “Cha, con biết, người nhất định có nỗi khổ không nói nên lời, nên không thể công khai quan hệ của con và người. Làm con riêng, thật ra con rất tự giác, chỉ cần người cho con ăn no, cho con tiếp tục làm tiểu bá vương của dãy Hằng Sơn, con cũng không để ý đến danh phận gì đâu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv