Dưới khán đài, khách khứa đã sớm ngồi đông đủ. Kim Chung Đại từ hậu trường nhìn phía sân khấu tối đen như mực, bất giác hít vào vài hơi. Cậu nhìn lên sương phòng trên tầng hai nơi Ngô Thế Huân thường ngồi.
Trống trơn, giống như lòng cậu lúc này.
Dường như sau khi toàn bộ chân tướng bị bại lộ, sự hiện của cậu trong hậu trường có vẻ rất khó xử, có người lúc đi ngang qua sẽ khịt mũi một tiếng. Mà Phác Xán Liệt căn bản không muốn hít chung không khí với cậu, chủ động đi qua phòng trang điểm bên cạnh. Biên Bá Hiền chỉ là không thể nói chuyện chứ không có nghĩa không thể xuống giường cho nên cậu ấy tiếp tục đi cùng Phác Xán Liệt, giúp anh quản lý trang phục và đạo cụ.
"Ngu Cơ" thực biết cứ lúc nào cũng sẽ bên cạnh làm bạn với "Bá Vương", mà "Ngu Cơ" giả bất luận dùng cách gì cũng chỉ có thể làm một thế thân trống rỗng mà thôi.
Kim Chung Đại cười khổ.
Vất vả lắm mới có thể lần đầu tiên dùng thân phận "Ngu Cơ" lên sân khấu, lại không nghĩ rằng sẽ trở thành lần duy nhất.
Cậu không biết quy củ của Quảng Đức Lâu sẽ xử lý một kẻ "lòng dạ khó lường" như cậu thế nào. Không có ai tin tưởng cậu, cũng không có ai có thể tín nhiệm được, tình cảnh tứ cố vô thân của bản thân mình sẽ khiến sau này từng bước càng thêm gian nan. Bỏ đi sao? Cậu nghĩ nếu mình thực sự phải bỏ đi thì thật không cam lòng, mang theo mối hận của hai người kia đối với mình đến hết đời này sao?
Tiếng chiêng trên sân khấu vang lên. Tiểu đồng giục sân khấu chỉ đứng tại cửa ra vào gõ cốc cốc vài tiếng liền đi tới phòng kế mời Phác Xán Liệt. Một mình Kim Chung Đại lảo đảo bước lên sân khấu mà cậu mơ ước bấy lâu, âm thanh gì đều không nghe thấy, biểu cảm của người dưới sân khấu cậu cũng không thấy rõ.
Cứ để tôi phóng túng một lần này đi, hát cho đến điên cuồng vì giấc mộng "Ngu Cơ".
Ngay từ đầu khán giả bên dưới cũng không chú ý người hóa trang Ngu Cơ trên sân khấu đã thay đổi nhưng lúc Kim Chung Đại mở miệng nói, người thành thạo liền nghe ra. Đây rõ ràng không phải giọng của vị Ngu Cơ kia, vì thế dưới khán đài xuất hiện rối loạn không nhỏ.
"Cái này không phải là treo đầu dê bán thịt chó hả?"
"Đúng đó, lừa chúng ta mua vé rồi lại đổi người."
"Quá gian trá! Chúng tôi muốn trả vé!"
Tiếng la ó của đám đông khiến trái tim Kim Chung Đại thắt lại, không chỉ Phác Xán Liệt từ chối coi cậu là "Ngu Cơ" mà ngay cả người mê coi hát cũng như thế.
"Khoan đã, mặt Tiểu lão bản này trông rất quen, hình như là vị hát "Quý Phi say rượu" thì phải..."
Lời này vừa nói ra, tiếng ồn ào dưới khán đài nhỏ dần, dù sao trước kia hát cũng có chút thành tựu, có danh tiếng, ngươi mê coi hát cũng không so đo nhiều nữa, khoanh tay để xem Quảng Đức Lâu đang có chiêu trò gì.
Kim Chung Đại có chút bối rối, dưới sân khấu vô cùng yên lặng, mà trên sân khấu lại như sóng cả mãnh liệt cuộn trào. Hai mắt Phác Xán Liệt bên dưới mặt nạ đen trắng tràn ngập hận thù như muốn đem Kim Chung Đại nuốt chửng, khiến Kim Chung Đại không cách nào trấn tĩnh, an tâm mà hát tiếp, nhất thời như đông cứng lại.
Hận em như vậy?
Vậy tại sao lại chấp nhận lời thỉnh cầu hoang đường này?
Nếu trên sân khấu không thể hợp nhất giữa hư và thực, màn trình diễn này dù hát hay đến đâu cũng chỉ là không hồn không phách.
Phác Xán Liệt nhìn gương mặt kia rõ ràng xinh đẹp như vậy nhưng trong lòng lại không ngừng dâng lên cảm giác chán ghét. Người dưới khán đài dĩ nhiên nhìn không thấy, lực bàn tay anh nắm lấy tay Kim Chung Đại lớn dần, trong thoáng chốc anh nhìn thấy biểu lộ rất nhỏ trên hai hàng lông mày khẽ chau lại của Kim Chung Đại nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cậu ta chịu đựng.
Anh biết rõ.
Nhưng mà đáng đời cậu ta, là cậu ta tự chuốc lấy.
Chung Đại à, tôi nghĩ, khoảnh khắc cậu nổi lên ý xấu đối với Bá Hiền, chúng ta đã định không thể quay lại rồi.
Cái gì huynh hữu đệ cung, cái gì áy náy thua thiệt, đều bị chính hai tay của cậu hủy diệt.
Đây là một vết nhơ, chùi không hết lau không trôi, chỉ có thể không ngừng loang ra trong lòng, đem nơi trắng muốt giữ lại cho cậu nhuộm đen, mãi cho đến khi nơi đó hoàn toàn bị nuốt chửng.
Đến đoạn cao trào nhất trong vở kịch là đoạn vung kiếm tự vẫn, khán phòng vốn dĩ còn có chút xao động thoáng cái an tĩnh đi rất nhiều.
Có người nghe ra dị thường, có người lại say mê chìm đắm trong vở kịch.
Lời hát của "Ngu Cơ" mang theo tiếng khóc nức nở, theo như người trong nghề, những cảm xúc như vậy tự nhiên sẽ làm cho hơi thở của vai Đào bị rối loạn, thế nhưng cảm xúc đầy ắp chân thành và tha thiết cùng với hình ảnh chân thật này như khiến đưa người ta quay trở về với khung cảnh chia lìa bi thảm của Bá Vương Ngu Cơ.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt Kim Chung Đại rơi xuống, tiếng vỗ tay vang dội vọng khắp Hí viện,
Đây quả thực tựa như thấy được Ngu Cơ năm đó chịu đựng thống khổ giữa sinh và tử, lựa chọn ly biệt Bá Vương.
Thế nhưng mà bọn họ không biết, đây cũng là ly biệt của Kim Chung Đại.
Kim Chung Đại đối với Phác Xán Liệt, có lẽ sau vở kịch này sẽ không còn còn sau này nữa.
Ở khoảnh khắc nào đó, Phác Xán Liệt có chút bối rối, anh cũng không thể nào bỏ qua vẻ mặt bi thương của Kim Chung Đại, lại không thể tha thứ cho những gì cậu làm. Nhìn thấy nước mắt chân thực tha thiết của cậu chảy xuống đôi má, Phác Xán Liệt từng có một chút mềm lòng.
Cậu ấy có lẽ là rất thích mình thì phải.
Tình yêu vốn dĩ luôn dễ khiến con người ta mất đi lý trí, so đo Kim Chung Đại, không phải mình chó chê mèo lắm lông sao.
Chính mình trải qua không ít chuyện hồ đồ.
Anh nhìn lúc Kim Chung Đại rút kiếm chỉ lên trời rồi thở dài, sau đó nhanh chóng kéo xuống cổ, xoay nhanh một cái rồi nặng nề ngã trên sàn sân khấu, cảm thấy cậu ấy vừa diễn ra được cái hồn của "Ngu Cơ".
"Tội nhân" nằm trong ngực anh giờ phút này mới là cùng "Ngu Cơ" đồng bệnh tương lân, là người cùng "Ngu Cơ" xuyên không gian thời gian.
Cái sai lớn nhất của Ngu Cơ là yêu Tây Sở Bá Vương- Hạng Vũ, một người không thể từ bỏ giang sơn, quyền vị, lại không thể vứt bỏ người mềm yếu trong ngực, Á Phụ chửi rủa nàng, mắng nàng là thứ mê hoặc Chúa Thượng, tội nhân làm trễ nãi thống nhất giang sơn. Thế nhưng mà nàng thật sự sai sao?
Mà Kim Chung Đại sai, là vì yêu anh.
Không không không!
Phác Xán Liệt ra sức lắc đầu phủ nhận, thiếu một chút, anh đã nhân từ đem hết phẫn hận trong lòng hòa tan.
Kim Chung Đại không thể so với Ngu Cơ!
Cậu ta có tội!
Cậu ta hãm hại Biên Bá Hiền, đây chính là tội của cậu ta!
Ôm người hấp hối trong ngực, những người khác đều nhìn không thấy, tay Phác Xán Liệt giấu sau tay áo rộng thùng thình đang bóp chặt cánh tay Kim Chung Đại, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt.
Kim Chung Đại cắn môi chịu đựng hết tất cả ác ý, cậu nhất định phải chịu đựng, đau đớn cũng không thể lên tiếng. Nếu không vở diễn khó khăn lắm mới đi đến được đoạn cuối sẽ bị cậu phá hư hết.
Cậu nhắm mắt lại, không nhìn thấy được vẻ mặt Phác Xán Liệt.
Có phải đang diễn cho người khác xem thâm tình tha thiết cùng ân hận xót xa không?
Có lẽ không đâu, trong ánh mắt anh ấy chắc hẳn là mang theo ý hận nên hôm nay mới có thể cảm nhận được nỗi đau nơi thể xác mà mình đang âm thầm chịu đựng. Dù đôi mắt đã nhắm cũng cảm giác được mình đang rơi vào tuyệt vọng trong bóng tối vô tận.
Nếu cứ như thế này mà biến mất thì tốt biết mấy.
Kịch tan rồi, chỉ có mỗi Kim Chung Đại vẫn chưa rời khỏi đó, cả người trái lại càng thêm u mê trì độn như người mất hồn, ngồi ngây người trong phòng trang điểm.
Không có ai trò chuyện cùng cậu, cũng không có người chúc mừng, mặc dù vở diễn này coi như khá thành công.
Hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống, cho tới bây giờ cậu vẫn luôn một mình, không phải sao?
Vốn nên quen rồi mới phải.
Một mình thinh lặng tháo trang phục và đạo cụ, cởi hết đồ hóa trang, ngồi trước gương lau mặt. Không khí xung quanh tựa hồ muốn đẩy người ta vào tuyệt cảnh nghẹt thở, rõ ràng đều nghe thấy được tiếng hít thở của người khác nhưng chỉ không cảm giác được dấu vết tồn tại của chính mình.
Lý Viên Chủ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mời Kim Chung Đại nói chuyện về kế hoạch sau này.
Vấn đề liên quan đên nguyên tắc đương nhiên không thể bỏ qua hình phạt. Nhưng cân nhắc Kim Chung Đại thật sự là một hạt giống rất tốt của lê viên, Lý Viên Chủ cũng không nỡ chỉ vì chuyện kia mà đuổi người đi, sau này bị nhà khác chiếm dụng. Như vậy rất uổng phí gã nhiều năm vất vả tài bồi. Huống hồ, người còn trẻ làm sao không phạm chút ít chuyện hồ đồ được?
Thế nhưng, thứ khiến Kim Chung Đại cảm thấy mỉa mai nhất là ở một nơi như Quảng Đức Lâu có nguyên tắc gì để nói?
Bởi vì đòn hiểm gián tiếp làm Khỉ Ốm chết bất đắc kì tử tại sao không nói? Để cho con hát đi tiếp khách tại sao không nói? Lúc Ngô Thế Huân uy hiếp tại sao không nói?
Phép tắc trên thế gian này thường không xuất phát từ đạo nghĩa, mà toàn bộ đều dựa vào một trái tim hay thay đổi và một cái miệng giỏi tranh luận mà chống đỡ.
"Mấy ngày này, cậu không thể diễn Chính Đán rồi."
"Cậu cũng biết chuyện này ảnh hưởng không tốt, có lẽ sẽ có người có ý chống đối với cậu, chỉ có thể đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, cảm xúc của mọi người dịu bớt thì mới có thể cho cậu trở lại sân khấu."
"Cho nên cậu đành chịu thiệt thòi một chút thôi, về phía Ngô Đội trưởng cậu cũng phải giữ cho chắc, dù sao..."
"Tôi biết rõ phải làm gì rồi." không muốn nghe lý do thoái thoát giả nhân giả nghĩa của Lý Viên Chủ nữa, Kim Chung Đại vội vàng đáp lời, ngăn lời gã còn chưa nói xong.
Độc tính cây tế tân Biên Bá Hiền uống phải cũng đã giảm nhiều nhưng vẫn như cũ chưa thể phát ra tiếng.
Tan kịch, Phác Xán Liệt vẫn ở lại trong phòng với cậu, đâu cũng không đi. Nếu Biên Bá Hiền muốn nói chuyện, anh liền đi tìm giấy bút để trước mặt cậu.
[Em thấy mình thật sơ ý, lại một mực không phát hiện Chung Đại mến anh.]
Ngòi bút Biên Bá Hiền lơ lửng giữa không trung một hồi, mới chậm rãi viết xuống tờ giấy trắng mấy chữ này. Chuyện này. cho dù muốn bàn tới hay không, đã xảy ra rồi vẫn phải đối mặt.
"Anh xin lỗi." giọng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt vang bên tai Biên Bá Hiền.
[Không có gì phải xin lỗi, nói xin lỗi nên là em mới đúng.]
[Lúc biết người hạ độc là Chung Đại, phản ứng của em có lẽ làm cậu ấy rất bất lực.]
"Chỉ cần là người bình thường, lúc biết được người mình tin tưởng nhất hạ độc mình, chẳng lẽ không phẫn nộ sao? Bá Hiền, em cần gì phải tự trách?"
Em càng lương thiện bao nhiêu thì càng cho thấy rõ lòng dạ Kim Chung Đại hẹp hòi bấy nhiêu.
[Trong lòng anh... có em ấy sao?]
Biên Bá Hiền viết rồi lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng đặt câu hỏi.
"Em đang nói nhảm gì vậy? Trong lòng anh chỗ nào có cậu ta!"
Phác Xán Liệt không biết trong lúc mình nói lời này, trái tim anh có chút nhảy loạn. So với chuyện giải thích, anh càng để tâm đến chuyện Biên Bá Hiền đột nhiên hoài nghi.
[Không, thật ra, có lẽ Chung Đại rất thích anh đó. Xán Liệt, em sợ nếu phải so sánh, tình yêu của em chưa được nửa phần em ấy.]
"Em đang lo lắng cái gì? Chúng ta cùng nhau gian khó hơn mười năm rồi, tâm ý anh đối với em, em còn không biết sao?"
Phác Xán Liệt có phần tức giận, anh không hiểu Biên Bá Hiền lúc này lại đang rối rắm cái gì, lộ ra một bộ nhát gan, khiến anh nhìn rất thất vọng. Lẽ nào giữa hai người họ, không phải là kiên định không sợ hãi sao?
Biên Bá Hiền cười khổ lắc đầu.
Vào thời điểm này, không phát ra tiếng được không biết đến tột cùng là chuyện tốt hay xấu.
Lời muốn nói một khi đã mở miệng, chắc hẳn sẽ khiến Phác Xán Liệt khổ sở. Nhưng nghẹn lại trong lòng không nói, mới khiến cho cậu càng thấy rõ thêm tình cảnh trước mắt của mọi người.
Biên Bá Hiền càng cảm giác rõ ràng, giữa cậu và Phác Xán Liệt, suy cho cùng cũng chỉ là bức tranh dựa vào thời gian mà tạo thành, năm tháng trôi qua, từ từ sẽ mờ nhạt.
Hai người họ rốt cuộc vì sao lại đến với nhau? Nếu không phải là sự đồng cảm từ thuở ấu thơ, cầm tay dìu dắt nhau đi tới, giúp nhau xây dựng sự tin tưởng cùng ăn ý thì giữa bọn họ có lý do nào đó xuất phát từ khao khát trong lòng để bọn họ ở bên nhau hay không? Sợi dây ràng buộc quan hệ giữa hai người, so với việc gọi đó là "tình yêu" thì đổi thành "trách nhiệm" có lẽ phù hợp hơn.
Từ lúc Kim Chung Đại xuất hiện cậu nên hiểu, thời gian không phải là thứ giữ vững hết tất cả. Ai cũng có thể cướp đi thời gian, nhưng lại không xóa đi được hạt giống một người vô hình gieo vào lòng người khác.
Kim Chung Đại đã lưu lại trong lòng Phác Xán Liệt một hạt mầm.
Cho dù Phác Xán Liệt không nhận ra cũng được, hoặc là không muốn thừa nhận cũng không sao. Hạt mầm kia không biết dùng hình dạng, tốc độ gì để sinh trưởng lại đang làm rung chuyển bức tường chỉ xây đắp bằng thời gian giữa cậu và Phác Xán Liệt.