CHƯƠNG 34: THỈNH CHỈ VÂN ĐÔ
Editor: Luna Huang
Lúc Ninh Sơ Nhị rời đi, Liên Phương thị còn bưng một chén bể ở đó gặm bánh nướng.
Nàng nói với nàng, đây là vì tạo nên bản thân, thật chỉ là biểu hiện giả dối của một lão thái hành khất tầm thường.
Thế nhưng hình dạng gặm bánh nướng lại cực kỳ ngon miệng.
Nàng từng nghe Liên Thập Cửu nói qua, Liên Phương thị là đích nữ thế gia, thuở nhỏ chính là cẩm y ngọc. Nghĩ đến bánh nướng tầm thường, tất nhiên là chưa ăn qua.
Ninh Sơ Nhị cảm thấy, khó có được sau khi hòa lỳ còn có thể để bà bà gặp một lần, liền trước khi đi để lại hai cái cho nàng.
“Ăn nhiều bánh bột ngô chút vẫn là tốt, nếu không người xuất hiện mao bệnh. . .”
Lời còn chưa nói hết, liền bị nàng trừng mắt.
Thực sự là bất hữu thiện a.
Bột ngô này, thật là chữa bệnh.
Tuy rằng bà tức bắt đầu liên minh cũng không cho người lạc quan, nhưng coi như là sinh ra một người có thể giúp bày mưu tính kế.
Liên Phương thị nếu không muốn để Trình Nguyên gả đến, vậy chuyện này, có thể cứu vãn.
Nghi ngờ cất ba túi gấm bà bà cho, Ninh Sơ Nhị đến bước chân đều buông lỏng không ít.
Sau mấy ngày, Liên Phương thị như cũ biểu hiện không quen nàng. Thế nhưng ngoài sáng trong tối, ánh mắt khích lệ trái lại cho thật không ít.
Bất quá Ninh nhị cô nương cũng không phải hoàn toàn không làm khó.
Cũng tỷ như làm sao thỉnh chỉ đi theo đến Vân đô, chính là phải nắm chặt nghĩ cách.
Trên đài xem sao Khâm Thiên giám.
Ninh Sơ Nhị chấp bút, tay kia cầm chiết tử rỗng.
“Đông quan, đồ ta bảo người tra đã tra được chưa?”
Còn có ba ngày, Liên Thập Cửu liền đến Vân đô, mà nàng bên này vẫn là hết đường xoay xở.
Kinh quan không có điều lệnh, không có đặc chỉ không có thể tùy ý xuất kinh, chi bằng nàng tìm một cái cớ thích hợp mới có thể thỉnh tấu.
“Hồi đại nhân, tra được.”
“Nga?” Nàng ba bước lại hai bước xuống đài, tán thưởng nói.
“Chỉ biết ngươi là một người đáng dựa vào là, mau nói nghe một chút.”
“Y theo phân phó của người, hạ quan hạ quan tra xét điển tịch của Vân đô. Trong đó có tiếng nhất chính là Vân đô sơn. Đây chính là một địa phương địa linh nhân kiệt tốt, núi nguy nga tráng lệ, cao vót trong mây, truyền thuyết đã từng có một vị tiên nhân, cách. . .”
“Ngươi chờ một chút.”
Vọng Thư Uyển
Mặt của Ninh gia tiểu nhị chìm .
“Điển cố không nghe, còn có khác không?”
Đông quan cúi đầu suy nghĩ một chút.
“Còn có một cái vực trì, nghe nói là hà tiên cô từng tắm, nghe đồn nước ao trong suốt thấy đáy, nhan sắc bích lục, mà. . .”
Cả khuôn mặt của Ninh Sơ Nhị đều đen xuống.
“Ta là bảo ngươi tra điển cố Vân đô có hà tiên duyên, không phải là giới thiệu nước từ trên núi chảy xuống.”
Người của Khâm Thiên giám muốn đi ra ngoài, cần phải dính vào chút quái lực loạn thần gì đó mới có thể làm cớ. Thế nhưng sơn thủy u cốc này, thế nào tấu lên? Nàng cũng không thể nói với thánh thượng, nàng muốn đi đào núi, hoặc là đựng một xe nước về.
“Có còn cái khác hay không?”
“Ngạch.” Đông quan nhìn sắc mặt của Ninh Sơ Nhị một chút, thận trọng nói.
“Còn có một chỗ Phong Lâm Vãn, là một tửu lâu. Bên trong bánh cuộn thừng nghe đâu nổi tiếng số một, nghe đồn là trước khi Văn khúc tinh quân thành tiên đã từng ăn.”
Nói xong, rất sợ Ninh Sơ Nhị mắng hắn, không có tiếng hơi thở xê dịch bước chân.
“Ngươi nói ai ăn rồi?”
Ninh Sơ Nhị đột nhiên kéo lấy tay áo của hắn, sợ đến cả người Đông quan ngẩn ra, run run hồi lâu mới nói.
“Văn, Văn khúc tinh quân.”
Quả thật điển cố này có chút vô nghĩa, nhưng đại đa số truyền thuyết đều là nói hươu nói vượn.
Văn khúc tinh quân.
“Điển cố này tốt.”
Một lúc lâu, nàng buông hắn ra.
Tâm tình Tâm tình ngồi trở lại trên bồ đoàn, ngước mắt cười khẽ.
“Vậy ngươi nói cho ta một chút, cố sự này là kể thế nào đi.”
Ba ngày sau.
Liên Thập Cửu phụng chỉ kiểm tra thực hư chuyện trùng tu đê đập ở Vân đô, mặc áo mãng bào ngự ban, hạo hạo đãng đãng rời kinh.
Trong lúc nghi trượng, từ nhị phẩm chế, có thể thấy được thánh quyến chi long.
Trình Nguyên huyền chủ đi theo, không ít người đều âm thầm suy đoán, đây là thánh thượng muốn lung lạc Liên gia.
Mà Ninh Sơ Nhị vắt hết óc trên chiết tử. . . Vẫn còn quỳ gối sau tấm bình phong nhỏ ở phía bắc diện thư phòng, nói cố sự.
“Chợt nghe người đến một thân hét lớn: ‘Ta đến nếm thử bánh cuộn thừng này.’ người người kia là ai? Chính là nhi tử của Trương gia tam tức phụ, cũng chính là Văn khúc tinh quân, Tử Đồng tiên sinh.”
Người ở bên trong tựa hồ nghe có nhiều hăng hái, lên tiếng ngắt lời nói.
“Không phải nói, Văn khúc tinh quân là con của bạch xà Hứa Sĩ Lâm sao? Cái Trương Á Tử này lại có lai lịch gì?”
Có thể đừng hỏi nhiều như vậy không?
Không phải chiết tử thỉnh cho đến Vân đô sao? Về phần gọi nàng tới hỏi tỉ mỉ như thế làm gì?
Ninh Sơ Nhị ỷ vào người bên trong không nhìn, hung hăng liếc mắt.
“Bẩm Thánh thượng, cố sự của Hứa Sĩ Lâm mới là dân gian bịa đặt. Mà vị Trương Á Tử Trương tiên sinh này, mới là nhân vật quả thực tồn tại lúc Nam Triều.”
“Nga, vậy ngươi tiếp tục kể đi.”
“. . .”
Ninh Sơ Nhị âm thầm thở dài, tiếp tục nói.
“Hơn nữa vị Trương Á Tử này, sinh ra thì thật có thể nói là @#$^[email protected]$”
~~~~~~
Đợi cho Ninh đại nhân lĩnh đi ra, sắc trời đã tối đen rồi.
Đông quan đứng ở một bên vẻ mặt sùng bái nói.
“Bất quá chỉ là đi Vân đô thỉnh chỉ đưa trù tử bánh cuộn thừng trở về, thánh thượng cũng có thể cùng đại nhân trò chuyện lâu như vậy, có thể thấy được là người cực thưởng thức đại nhân.”
Mắt mù rồi sao, tức giận hai mắt Ninh Sơ Nhị biến thành màu đen.
Lúc này nàng khô họng, một cũng cũng nói không nên lời, chỉ có thể chật vật di chuyển chân tê dại, tận lực bỏ qua của Đông quan.
Thưởng thức?
vongthuuyen.com
Sợ rằng tìm một người kể chuyện, thánh thượng càng thưởng thức.
“Ngươi trở về dọn dẹp một chút, chúng ta đêm nay ly lên đường.”
Nàng với với hoàng thượng, bánh cuộn thừng là chó tiểu hoàng tử ăn. Nên cần phải cầu phúc tự mình đến Vân đô thỉnh, tìm được trù tử tốt nhất, cung phụng ở trong miếu thờ sao Văn Khúc mới có thể mang tới, nếu không sẽ quấy rầy cửu cung tư vi.
Một trận bịa chuyện, nói mình cũng không hiểu rõ lắm. Thánh thượng cũng đã hiểu, dặn nàng mang nhiều hai người, còn cho chút dưa và trái cây dưa và trái cây cho nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ơe gần nhìn vị này, hoàng đế ngu ngốc chí cực trong truyền thuyết.
Đôi mắt nhỏ, mũi cao, song cằm.
Nếu không khoác một thân long bào, cùng nhi tử ngốn của viên ngoại không có gì khác nhau.
Đông quan hưng phấn nói.
“Hiện nay liền lên đường sao? Thế nhưng hạ quan còn chưa có chuẩn bị. Không biết Vân đô có lạnh hay không, nếu không hạ quan đến trên đài xem sao nhìn tinh tượng? Cũng không biết ngày gần đây thích xuất hành hay không, có muốn xem thẻ tre hay không?”
Ninh Sơ Nhị bưng gân xanh trên trán nhìn hắn.
“Không nên chuẩn bị cái gì, ngươi chỉ nhớ rõ một miếng vải trắng là tốt rồi.”
“Vải trắng? Người cần sao?”
“Là cho ngươi dùng. Để lúc lên xe ngựa, dùng nó ngăn chặn miệng của ngươi.”
. . . . .
Tần Hoan từ lúc nhập sĩ, không có ra khỏi kinh thành. Lần này ngẫu nhiên được đi công tác, tâm tình không thể bảo là không kích động.
Ninh Sơ Nhị nói muón hắn dùng vải trắng bịt mồm, cũng không có đả kích nhiệt tình của hắn.
Còn lại mấy vị quan chính đều nói, để hắn hảo hảo nắm chặt cơ hội lần này cùng đại nhân một chỗ. Phải tránh đừng cho nàng phát hỏa, tỉ mỉ làm tốt chuyện của mình, nghìn vạn lần chớ nói lung tung.
Hắn đều nhất gật đầu đáp ứng.
Chỉ là không nghĩ tới, khi hắn vác bọc nhỏ chạy tới Ninh phủ mới phát hiện.
Ninh đại nhân, còn mang theo một vị đi cùng.