Lý Tử Du đã đến xem vài lần, cảm thấy cũng không có gì đẹp lắm. Có thể làmỗi người có ánh mắt thưởng thích khác nhau hoặc là đã quá đề cao danhtiếng, nói tóm lại vị Vương Minh Nguyệt này khi nhìn thấy hoa bạch hảiđường đã cực kì phấn khích.
“Tử Du muội muội, thật không nghĩ rằng ta còn có thể thấy được màu trắng của hoa hải đường. .Không uổng công ta đến đây một chuyến. Muội mỗi ngày đều được nhìn thấy, thật là hạnh phúc.”
Lý Tử Du nghe vậy thì cũng không cảm thấy ngắm được hoa bạch hải đường này thì hạnh phúc chỗ nào. Nàng chỉ đang nghĩ làm sao ứng phó mối phiềntoái này. Chỉ có loại đại tiểu thư vô ưu vô lo mới nói như thế mà thôi.
Hai người ở lại đây một lát thì Vương Minh Nguyệt liền không chịu ngồi yên, muốn đi chèo thuyền.
“Đáng tiếc ta không được bơi nếu không thì ta liền nhảy xuống bơi vòng vòngsung sướng rồi.” Vương Minh Nguyệt ngồi trên thuyền hoa, nói.
Lời này nói ra đã khiến các cô nương khác nghe được phải kinh sợ. Phải biết rằng bơi lội chính là khiến quần áo ướt sũng, vạn nhất bị người khácthấy được thì chính là chuyện lớn nhưng mà người đó mà là Vương MinhNguyệt thì cũng chẳng có ai dám nói nàng ta. Lý Tử Du lại nghĩ nếu ở chỗ trước kia thì nàng nhất định có thể bơi lội nhưng mà bây giờ đã đến Hầu phủ rồi thì khả năng xảy ra chuyện gần như không có.
Trong lúc đó, ở đình bên kia, các phu nhân đang trò chuyện vui vẻ. Thái phunhân Kim thị là phu nhân được sắc phong, nếu không phải Thái phi, Vươngphi thì đều không đến phiên bà ta phải tiếp khách. . Nhưng mà với chị dâu Nghiêm thị ở nhà mẹ đẻ Thái hậu này thì bà phảihoàn toàn nói chuyện cẩn thận. Hơn nữa Nghiêm thị này cũng chủ động bắtchuyện.
“Các cô nương trong phủ, người người đều đẹp như hoa như ngọc, ta nhìn liền thích.”
“Vương phu nhân quá khen rồi. Lão thân thấy cô nương của quý phủ của bà cònđẹp hơn các nha đầu kia. Đặc biệt là đại tiểu thư, thật giống tên nàng,đẹp như minh nguyệt (trăng sáng), lão thân nếu có cháu gái như thế thìthật là tốt.”
“Thái phu nhân quá khen rồi.” Tuy là nói thế nhưng Nghiêm thị vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng là nói con gái mình tốt, làm mẹ ai cũng thích nghe, “Vài vị cô nương của quý phủ ta càng nhìn càng thích, chỉ là hình như có một cô nương ta chưa từng gặp qua.”
“Phu nhân chắc là nói cháu gái thứ tư của lão thân. Vốn là thầy tướng số bảo nó phải sinh hoạt ở nông thôn nếu không mạng khó giữ được nên trước kia phải ở đó một thời gian mới đón nó trở về.” Chân tướng thật ra mọingười đều biết nhưng có ai dám đứng trước nhân vật chính nói ra?
“Thì ra là cháu gái thứ tư của Thái phu nhân. Quả nhiên rất xinh đẹp, ta vừa nhìn liền thích. Không phải ta mạnh miệng đâu nhưng mà có Tứ cô nương ở đây thì các cô nương khác đều không sánh được. Thái phu nhân thật cóphúc! Nếu ta có một khuê nữ như vậy thì tốt biết bao.”
Thái phu nhân nghe nói vậy ánh mắt liền lóe lên: “Phu nhân nếu thích thì cứ dẫn con bé theo.”
“Ha ha, chỉ sợ Thái phu nhân luyến tiếc thôi. Nhưng mà để Tứ cô nương thường xuyên đến quý phủ chúng ta cũng được. . Ta thật thích đứa nhỏ này, vừa gặp liền cảm thấy như có duyên phận từ kiếp trước. Không biết ý Thái phu nhân thế nào?”
“Nó có thể được phu nhân để ý đến là phúc phần của nó. Đến lúc đó lão thân nhất định để tứ nha đầu sang chào hỏi phu nhân.”
“Vậy xem như đã định rồi. Ta sẽ ở phủ chờ.” Nghiêm thị coi trọng Lý Tử Du vì nghĩ rằng nàng có tướng mạo như thế thì có thể nắm chắc được con traimình, không uổng phí công bà ta đến một chuyến.
Nhắc đến con trai mình thì Nghiêm thị liền thấy phiền lòng. Không biết nónghĩ thế nào mà suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng khiến Hầu gia đauđầu không dứt, thường xuyên đánh chửi. Bên kia còn có một thứ trưởng tửnhìn chằm chằm vị trí thế tử như hổ rình mồi. Nếu nó còn không tiến bộthì nói không chừng sẽ mất đi vị trí thế tử. Nghiêm thị tuyệt đối sẽkhông để chuyện này xảy ra.