1.
Lúc Tô Giáng mang rượu đến, Tiêu Úc vừa mới nghỉ ngơi.
Phu quân kiếp này của nàng đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát.
Tô Giáng vờ như không thấy, đưa cho ta một bình rượu.
Còn nàng lại cầm một bình khác, ngửa đầu lên uống một ngụm rồi hỏi:
"Nghe nói Kỳ Vương điện hạ cũng từng bước lên chín nghìn bậc thang trường sinh trên núi Phật Sơn."
Lúc nói lời này, nàng khẽ nhìn sang Lục hoàng tử Tiêu Thuấn gần đó.
Chỉ một cái liếc mắt.
Lục hoàng tử có dung mạo anh tuấn liền sáng mắt lấp lánh, cười ngây ngốc.
Tô Giáng cũng nhìn thấy.
Nàng chậm rãi cong môi. Vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
Khác hẳn với vẻ mặt u sầu khi nàng mang thánh chỉ giả tới ở kiếp trước.
Chỉ bằng một từ "cũng", ta đã hiểu ra.
Xem ra mấy anh em nhà họ Tiêu tuy tính tình khác nhau.
Nhưng về khoản "ngu dại" thì đúng là anh em với nhau.
Ta thu hồi ánh mắt, không nhịn được thở dài.
"Đúng vậy, chàng ấy cũng từng cầu."
Tô Giáng cũng không bất ngờ với câu trả lời này.
Nhưng nghe vậy, nàng bỗng nhíu mày, khẽ nói: "Tỷ tỷ, chín nghìn bậc trường sinh kia không thể cầu được sống lại."
Ta sửng sốt.
Sau đó, ta thấy nàng nhìn Lục hoàng tử bằng ánh mắt dịu dàng.
"Phật không độ chúng sinh, chỉ độ nhân quả, chính duyên hay nghiệt duyên cũng chỉ là một phần của nhân quả mà thôi."
Nói rồi nàng quay sang nhìn ta.
Rõ ràng nàng là người có tính cách tự do nhất ở Tống gia bọn ta.
Nhưng khi nói lời này, khóe môi vẫn mang theo chút thê lương.
Nàng nói: "Sống lại có lẽ chỉ là do chúng ta tưởng tượng, mọi thứ trước mắt có thể chỉ là hư ảo, nguyên nhân hay kết quả, nhân duyên chỉ là hư vô, ảo ảnh mà thôi."
Lời nàng nói không phải không có lý.
Nhưng ta không muốn so đo.
Ta khẽ thở dài, giơ bình rượu lên mời nàng uống.
"Sống lại cũng được, ảo ảnh cũng được, là thật hay giả cũng được, quan trọng gì.”
"Giờ phút này, rượu trong tay ta là thật, người trước mắt là thật, tình cảm trong lòng cũng là thật, thế là đủ rồi…”
2.
Ngày Tiêu Úc cầu hôn rất ầm ĩ.
180 sính lễ, nhiều hơn gấp rưỡi so với Giang Thời Kính.
Hắn mang theo sính lễ đi hết nửa thành Lương Châu giống như chiếu cáo cho thiên hạ.
Không cần cố tình thì tin đồn “Kỳ Vương cầu hôn nữ nhi nhà họ Tống” đã truyền khắp thành Lương Châu.
Ngày cưới được quyết định vội vàng.
Vốn dĩ tổ phụ ta còn giận vì chuyện bị trói, định để thêm một thời gian nữa.
Nhưng Tiêu Úc như có chuẩn bị mà đến.
Ngày cầu hôn, hắn mang theo chiếu thư ban hôn có con dấu của Thái tử.
Ngày thành thân, mười dặm hồng trang.
Ta đợi chưa lâu lắm, hắn đã về hỉ phòng với cơ thể toàn mùi rượu.
Khoảnh khắc vén khăn voan lên, ta thấy hắn hơi trố mắt.
Không biết có phải vì mới uống rượu nên mắt hắn phiếm hồng hay không.
Sau khi sáng mắt nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, hắn mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Vừa hỏi vừa than: “Tỷ tỷ, đời này của ta giống như nằm mơ….”
Ta không nói gì, chỉ kiễng chân lên hôn hắn thật nhẹ, như chuồn chuồn lướt qua.
“Hiện tại thì sao? Còn nằm mơ không?”
Hơi thở của hắn đột nhiên cứng lại, ánh mắt cũng trở nên cháy bỏng.
Sau đó, hắn duỗi tay kéo ta vào lòng, cúi xuống.
Bên tai là hơi thở dồn dập ấm áp của hắn.
"Có phải mơ không, ngày mai sẽ biết.”
Đúng vậy, là mơ hay không, ngày mai sẽ biết.
Nến đỏ giường ấm, đêm nay còn dài.
Cả đời này, cũng còn rất dài.
(Hoàn)