Editor: Mai Tuyết Vân
"Woa! Đây là những thứ gì vậy?" Lâm Nhược Tịch ở bên trong nhìn thấy hình như Qúy Tinh cúi người xuống kiên quyết muốn nhặt cái gì đó, lúc này mới đi đến xem tình hình một chút, Hách Liên Viên cũng ở ngay phía sau, khi hắn nhìn thấy thứ ấy cũng sửng sốt.
"Tinh nhi, cái này là quả mận sao? Xem ra giống như mới vừa được hái." Lâm Nhược Tịch bộ dạng hưng phấn réo gọi giống như phát hiện ra cái gì đó, Hách Liên Viên trừng mắt nhìn nàng một caasi, đây không phải là một ít quả mận sao?
"Ừ, nhặt giúp muội một tay nào." Nàng che dù ngồi nhặt trên đất, Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên cũng tham gia với nàng, ba người cùng nhau nhặt đồ rơi trên mặt đất."Hả! Phi! Phi! Tinh nhi, quả này chua như vậy ăn thế nào đây? " Lâm Nhược Tịch muốn nếm thử thứ quả kia một chút, không ngờ thiếu chút nữa làm cho miệng của nàng chua lè.
"Chua?" Hách Liên Viên nghi hoặc, ngay sau đó cũng nhặt lấy trái mận lau ở trên người, cắn một cái, lập tức cau mày lại, đúng thật là rất chua, hắn nhìn Qúy Tinh ở một bên, “Tinh nhi, ta nghĩ cái này là đưa cho nàng.” Bởi vì hiện tại có đôi lúc nàng thèm đồ ăn chua.
"Cái gì? Chua như vậy? Quả nhiên là rất nghèo mà." Lâm Nhược Tịch không thèm ngoảnh lại nhìn, thật không biết nàng còn phải nhặt những thứ này làm gì, dù sao nàng cũng sẽ không ăn nưa. Quý Tinh cũng cầm lên cắn một miếng, "Không chua đâu." Còn rất hợp với khẩu vị của nàng, Lâm Nhược Tịch miệng há to, nàng lại còn nói không chua?
Thật ra thì Nam Cung Hi không chạy xa, mà lại núp ở một góc tường nhà, mắt nhìn về phía bọn họ, hắn không thể không nghe thấy lời nói cay độc của Lâm Nhược Tịch, nhưng nàng thích ăn là tốt rồi, nhìn bầu trời một chút, hắn cũng cần phải về rồi, tại sao hắn lại bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng rồi nhỉ? Hắn lảo đảo lắc lư trở về nơi để hàng.
"Này, chờ khi nào cô giống Tinh nhi cũng sẽ thích ăn chua thôi.’’ Hách Liên Viên đi tới nói với Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh, Lâm Nhược Tịch thoáng nhìn hắn, lại nghĩ đến tên câm vừa rồi, chẳng lẽ thật sự bị nàng nói trúng sao?
"Được rồi, vào nhà thôi." Quý Tinh nhìn hai người trước mặt, kỳ lạ thật, bọn họ đang nhìn cái gì vậy? Nàng dõi theo tầm mắt của hai người họ, cái gì cũng không có mà. ‘Hả,. . . được rồi, muội cẩn thận một chút. ’Lâm Nhược Tịch lấy lại tinh thần, thả toàn bộ đồ cầm trong tay vào tay Hách Liên Viên, còn mình thì đỡ Qúy Tinh đi trước, ngoài trời đang mưa trơn trượt, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
"Ai? Người câm, ngươi đi đâu từ sáng sớm vậy? Tại sao lại bị mắc mưa? Trước đây ngươi phát sốt còn chưa khỏi hoàn toàn mà. . ." Trương Đạt còn chưa nói hết, đã nhìn thấy một bóng đen lao ập vào người hắn."Người đâu mau đến ....!" Người câm lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, xem ra lại phát bệnh rồi, ông làm sao ăn nói với sự giao phó của Triệu đại tiểu thư đây.
Một nhóm người ba chân bốn cẳng đỡ hắn tiến vào, lúc này Hoàng Nhân cũng tỉnh rượu, hắn lập tức thay y phục cho Nam Cung Hi, Trương Đạt cho người đi mời đại phu, mà chính ông cũng phải đi báo cáo cho Triệu đại tiểu thư.
"Trà Trà, chúng ta cần phải trở về." Triệu Hải nhức đầu nhìn nữ nhi duy nhất của mình, "Không cần đâu, phụ thân, người trở về đi, con muốn ở lại đây." Tại sao nàng muốn ở lại Triệu Hải biết, chẳng qua ông vạn lần cũng không đồng ý.
"Nếu con không trở về ta lập tức không nhận người nữ nhi!’’ Triệu Hải nói ra lời tàn nhẫn, chỉ nghĩ muốn hù dọa nàng mà thôi, “Không nhận thì không nhận! Con cũng vậy không có người làm phụ thân này.” Nói xong xoay người xông ra ngoài.
"ỐI DA!" Trương Đạt bị người ta đụng ngã xuống đất, nhìn người trên đất, Triệu Trà Trà dụi con mắt, "Ông tới nơi này làm gì?" Nghe được giọng nói này, Trương Đạt ngẩng đầu lên, thì ra người đụng ông chính là Triệu đại tiểu thư.
"Chuyện là. . . người câm lại bị bệnh." Ông mới vừa nói xong, Triệu Trà Trà đã chạy vội ra ngoài, sau đó Triệu Hải bước ra nhìn người trên đất, khẽ hừ một tiếng, rồi lại nhìn theo bóng dáng đã chạy đi xa, lắc đầu rồi lại lắc đầu.
"Triệu lão bản." Trương Đạt đứng lên khom lưng cúi người nhìn ông ta, Triệu Hải nhìn ông một cái, "Ngươi đi vào đây cho ta, ta có việc muốn nói với ngươi." Trương Đạt run rẩy theo sau ông ta rồi đi vào.