Tư An cùng Tiểu Ngọc đi lên huyện, người vừa đi, Cố Ngôn liền kéo Cố Đông Phùng ra một góc.
Nhóc đang đọc sách, bị kéo đi có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi theo phụ thân.
Cố Ngôn:" Chuyện ta nói hôm nay là bí mật của chúng ta, thê tử của ta trở về, con cũng không được đem chuyện này đi nói lại có biết không? Giao dịch hôm nay là của nam nhân chúng ta."
Cố Đông Phùng thấy Cố Ngôn nghiêm túc như vậy, có chút khẩn trương mà gật đầu còn vỗ ngực để đảm bảo.
- Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ không nói với thê tử của người.
Cố Ngôn nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai để ý bên này mới nói:" Tối nay con đừng ngủ cùng thê tử của ta có được không?"
Cố Đông Phùng nghĩ cũng không nghĩ mà từ chối:" Không được, con từ chối, thê tử của phụ thân chính là nương của con, dựa vào đâu con không được ngủ cùng?"
Cố Ngôn:" Chẳng phải con muốn có đệ đệ hay sao? Nếu ngủ cùng như vậy, nương sẽ không có đệ đệ cũng không có muội muội cho con."
Cố Đông Phùng:" Phụ thân gạt người, con ngủ cùng nương chưa đến nửa tháng, lúc trước phụ thân ngủ cùng nương cũng không có đệ đệ hay muội muội cho con."
Nhóc vỗ ngực tự tin nói:" Phụ thân cứ yên tâm, cho dù không có đệ đệ hay muội muội cũng không sao, dù sao nương cũng rất thương con, con sẽ an ủi nương."
Cố Ngôn:" Thế này đi, con ngủ ở phòng con mỗi ngày ta cho con hai văn tiền, thế nào? Hai văn tiền có thể mú được rất nhiều thứ, còn có thể mua bánh hoa mai cho Tiểu Bảo."
Nhóc thích chơi với Tiểu Bảo, tuy bọn họ cách rất xa tuổi của nhau, nhưng mỗi lần Cố Đông Phùng đến chơi, Tiểu Bảo đều đem đồ chơi ra cho nhóc chơi, nhóc quậy phá cũng sẽ không nói với phụ thân.
Cố Đông Phùng suy nghĩ một lúc liền đồng ý.
Cố Ngôn lúc này mới thả nhóc đi.
Buổi tối Tư An trở về, nhìn thấy Cố Phùng Đông ôm gối từ phòng hai người trở về phòng nhóc, phía sau là Cố Ngôn phụ giúp nhóc ôm chăn.
Cố Ngôn nhìn thấy Tư An, hối thúc Cố Phùng Đông trở về phòng nhóc nhanh nhanh, tránh một lát nhóc đổi ý.
Cố Ngôn với nhóc thường xuyên bày trò, Tư An không quan tâm đến hai người mà đi vào phòng, cửa cũng đóng lại mà vào không gian.
Cố Ngôn không biết từ lúc nào mà xuất hiện ở không gian, xiêm y trên người cũng trút bỏ hết.
Tư An ngâm mình dưới suối, không kịp phòng ngự mà bị ôm từ phía sau.
..........
Tư An mấy tháng trước đã kết nối không gian với thần thức của Cố Ngôn, tuy trên tay hắn không xuất hiện nốt ruồi đỏ nhưng có thể tuỳ tiện ra vào không gian.
Ở trong thôn hiện tại đều đã xây nhà mái ngói rất ít nhà còn ngói bằng lá, hài tử trong thôn người học vỡ lòng xong đã đi học đường học tiếp, cũng có người đang chuẩn bị thi đồng sinh, cuộc sống trong thôn hiện tại so với lúc Tư An nhìn thấy lúc ban đầu khác xa nhau lắm.
Đến tết mọi người đều tụ tập trong sân nhà Tư An ăn sủi cảo, còn đốt lửa để sửi ấm, tiếng nói chuyện rất vui vẻ, lâu lâu lại truyền ta tiếng cười khúc khích của Cố Phùng Đông, một nhà Tuyên thị cũng sang nhà Tư An để chúc tết, nhà Tuyên thị hiện tại xem như khá giả, Tuyên thị mở một tiệm thiêu trên huyện còn rất có tiếng, chỉ cần là hầu bao từ tiệm y bán ra, đều có người tranh nhau mua, cầu không đủ cấp, một nhà Tuyên thị xem Tư An như ân nhân.
Tết năm nay những nhà khác đều ăn thịt cá, đến bánh kẹo cũng không thiếu, so với những năm trước từ lúc Tư An được gả sang thôn này, người dân cũng đều được hưởng lây, bạc trong nhà cũng nhiều hơn mấy lượng.
Chẳng qua nhà Tiền thị chỉ một màu u tối, chỉ có Cố Khiêm cùng với Tiền thị, huống hồ bà đã bị điên mấy năm nay, không lúc nào là tỉnh táo.
Cố Khiêm biết vì mình mà nương mới trở nên như vậy, nhưng y lại không cảm thấy có lỗi, mà vẫn một lòng trách Tiền thị, nếu không phải lúc trước bà đắc tội với Tư An, thì y sẽ như hiện tại sao? Đồng sinh không thi được, đến cơ hội đi học đường cũng không còn.
Cố Khiêm nhìn bộ dáng cả ngày ồn ào của Tiền thị, liền cảm thấy chướng mắt vô cùng, Tiền thị lúc trước là trời mưa mới ra bên người mắng người khác, nhưng hiện tại không cần đến trời mưa, sáng trưa chiều tối, trong nhà lúc nào cũng có tiếng mắng chửi vọng ra bên ngoài, nếu trong nhà yên ắng chính là Tiền thị đã ngủ.
Cố Khiêm mấy năm nay đều dùng tiền Tiền thị tích góp được mà sống qua ngày, ăn uống đều được Lão Cố lo, nhưng chỉ là vấn đề ăn uống mà thôi, những thứ khác, ông tất nhiên không lo.
Lão Cố với Thuỵ An đã có hai hài tử, một nữ nhi còn một người nam nhi, hai đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, bởi vì nữ nhi giống Thuỵ An nên ông yêu thích đứa nhỏ này hơn.
Một nhà bọn họ hiện tại rất hạnh phúc, cũng không qua lại với Tiền thị, nếu không có việc cần thiết sẽ không đích thân đến mà để gia nhân trong nhà đi qua.