Hinh Nhi nhìn thấy Tư An cũng theo ra, mày liền cau chặt nhưng lặp tức giãn ra, trên môi còn treo nụ cười, như bộ dáng lúc nãy trên xe ngựa không phải là y, bộ dáng hiện tại rất vô tội như chỉ đơn thuần tìm đến có việc mà thôi.
Hinh Nhi tiến lên phía trước gọi một tiếng Tư An tỷ tỷ, còn bẽn lẽn đánh mắt qua Cố Ngôn rồi mới ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn đem hộp gỗ đưa cho Lão Tống, ông do dự mà nhìn Tư An, cô gật đầu, ông mới đưa tay nhận lấy.
Hinh Nhi:" Đây là lần đầu tiên ta làm bánh, ta nghe hoàng thượng nói đại tướng quân hảo ngọt, nên đặc biệt tự làm đem đến."
Tư An nhìn Cố Ngôn.
Cố Ngôn không bày ra biểu cảm gì, giọng nhẹ như không mà nói hai từ đa tạ, nhưng không để Hinh Nhi vui mừng, hắn liền nói tiếp.
- Ta không hảo ngọt, bánh này ngươi nên mang về đi thôi.
Hoàng thượng không nói đến việc Cố Ngôn có hảo ngọt hay không mà chính là Hinh Nhi lấy hoàng thượng ra làm lá chắn, để Tư An biết hôn sự bọn họ là do hoàng thượng sắp xếp từ trước, còn sắp hạ chỉ ban hôn cho bọn họ.
Rõ ràng lúc nãy Cố Ngôn ăn không ít bánh ngọt, Tư An đặt bánh vào đĩa hắn, hắn đều ăn sạch đến một vụn bánh cũng không rơi ra, như vậy mà thật sự không hảo ngọt? Hay Cố Ngôn chỉ lấy cớ này để từ chối y.
Người ngoài nhìn vào cũng có thể nhìn ra Hinh Nhi là có ý với Cố Ngôn, biết hắn đã có thê tử vẫn tiếp cận, đây chẳng phải có ý định bước vào Cố phủ, vị trí cho dù có phải chính thất hay không, đều không quân tâm hay sao, Hinh Nhi nhường một bước, Cố Ngôn lại xem như không thấy, một cái nể mặt cũng không làm.
Cố Ngôn nhìn Tư An bên cạnh lại nói tiếp:" Hoàng thượng không nói với ngươi, ta kén ăn? Nếu không phải món ngọt Tiểu An làm thì những món ngọt khác đều không hợp khẩu vị."
Hinh Nhi cắn môi, nước mắt như sắp rơi xuống:" Lúc nãy ở trong cung, ta, ta thấy ngài ăn không ít bánh ngọt."
Ý của Hinh Nhi chính là bánh ngọt lúc nãy trong cung là cung nữ làm, không phải tự tay Tư An làm nhưng hắn vẫn ăn mà.
- Bởi vì bánh ngọt là do Tiểu An đặc biệt lấy cho ta.
Tư An yêu cái đẹp, tính tình lại như nam nhân nên nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp khóc thì có chút không đành lòng, mà đứng ra giảng hoà.
- Bánh này ta thay Cố Ngôn nhận cho ngươi, chàng ấy không hảo ngọt nhưng ta rất hảo ngọt á, sau này có bánh ngon có thể đem đến ta nếm thử cho ngươi.
Hinh Nhi lần này khóc thật, nước mắt vừa rơi xuống liền quệt đi, không nói lời nào mà quay lưng bỏ đi.
Nha hoàn thấy vậy liền chạy theo.
Hiện tại thì hay rồi.
Cháy không chữa được mà còn cháy to hơn, Hinh Nhi có một trận mất mặt, trở về chắc chắn sẽ đánh bọn họ không nương tay, phỏng chừng hai người kia cũng bị nha hoàn này làm liên luỵ.
Nhưng ai lại nghĩ Cố Ngôn vậy mà lại không nhìn ngó quyền hành trong tay tể tướng chứ, người muốn làm rể của ông nhiều vô kể, vì sắc của Hinh Nhi cũng có, vì gia tộc ông thân cận với vua càng nhiều không đếm xuể, gia tộc họ Hinh trước giờ đều là nam nhân, đến đời phụ thân Hinh Nhi lại sinh ra một nữ nhi là y, nên rất được người trong gia tộc yêu chiều, đừng nói một câu mắng, nửa câu cũng không nỡ nói, bọn họ nhìn trúng Cố Ngôn chính là vì hắn còn trẻ lại được hoàng thượng trọng dụng, quan trọng chính là chưa lập chính, tính tình cũng rất cương chực không phải loại người ăn chơi trác táng, nhưng đa số đều ở biên cương xa xôi, phu quân đi đâu thê tử cũng phải theo đó, tuy biên cương thời tiết khắc nghiệt, tể tướng không đành lòng nhìn nữ nhi đi xa, nhưng nữ nhi nửa đời nhờ gia đình còn nửa đời sau chính là nhờ vào phu quân, nên ông mới chạy tới xin hoàng thượng ban hôn cho Hinh Nhi với Cố Ngôn.
Nhưng đáng tiếc là chậm một bước.
Nhưng nếu tể tướng biết Cố Ngôn đã lập chính, ông nhất định sẽ không chạy tới xin ban hôn, nữ nhi của ông là thiên kim tiểu thư Hinh gia, mấy đời Hinh gia chỉ có một nữ nhi là Hinh Nhi, sao có thể làm thiếp thất cho người khác? Sao có thể chịu uất ức như vậy.
Tin tức Cố Ngôn ngồi chung xe ngựa cùng với một nữ nhân, còn thân mật đi dạo trên phố đã tới tai Hinh lão gia, ông nghe được tin tức liền kêu người đi tìm Hinh Nhi trở về, lúc nãy Hinh Nhi đi đến Cố phủ, Hinh lão gia tất nhiên biết, còn vui vẻ đồng ý, còn nghĩ buổi gặp mặt lúc sáng kết thúc rất thuận lợi.
Nếu không với tính tình của Hinh Nhi sao có thể chịu thiệt mà chạy tới chỗ Cố Ngôn, ông cảm thấy sớm muộn gì cũng là người một nhà nên mới không phản đối việc y chạy tới phủ tìm người, nhưng hiện tại thì hay rồi, hảo cảm của ông đối với Cố Ngôn rất tốt nhưng bây giờ đều kéo xuống thành âm, nhưng cơn giận qua đi, Hinh lão gia ngẫm đi ngẫm lại liền cảm thấy không có việc gì.
Cố Ngôn dù sao cũng là nam nhân, đã đến tuổi cập kê, qua lại với nữ nhân cũng là chuyện bình thường, chỉ cần có người làm ấm giường chắc chắn sẽ không thân mật cùng nữ nhân khác, huống hồ hắn vừa đi làm nhiệm vụ trở về, ở một huyện nhỏ tất nhiên không có tửu lầu, càng không có nơi để vui chơi nên lúc về kinh thành, hắn vui đùa một chút cũng không có vấn đề gì.
Hinh lão gia lúc thoát khỏi suy nghĩ, Hinh Nhi đã ngồi trước mặt ông, bộ dáng rất vui vẻ, khoé môi cũng kéo lên cao.
Hinh lão gia không để Hinh Nhi lên tiếng, mà lên tiếng trước:" Ta nghe nói buổi sáng Tiểu Cố đi cùng xe ngựa với một nữ nhân, còn thân mật đi dạo trên phố, chuyện này phỏng chừng con đã biết rồi đi? Thế nào, con có hỏi Tiểu Cố hay không?"
Hinh Nhi không bày ra sắc mặt khó chịu nào, mà xem đây chỉ là chuyện thường:" Chuyện này con tất nhiên biết, ngài ấy không chỉ thân mật cũng nữ nhân mà nữ nhân đó chính là thê tử của ngài ấy."
Hinh lão gia nghe lời này lặp tức, tức giận mà đập mạnh bàn:" Thê tử? Hắn đã có thê tử rồi? Nếu đã có thê tử rồi tại sao con lại đến Cố phủ làm gì? Hinh Nhi hay là con nghe người khác nói bậy? Ta đã hỏi qua rồi, hắn cũng đã xác nhận với ta."
Hinh Nhi mím môi:" Con đến Cố phủ mới biết ngài ấy đã có thê tử, Cố đại tướng chính miệng nói với con, buổi sáng lúc hoàng thượng triệu kiến ngài ấy cũng dẫn người theo."
Hinh lão gia sắc mặt vốn không tốt, hiện tại sắc mắt đen như đái nồi:" Nếu là như vậy, hôn sự này ta cũng sẽ nói với hoàng thượng không cần ban hôn, ở kinh thành nam nhân không thiếu vừa có tài lại tuấn tú...."
Không đợi Hinh lão gia nói hết, Hinh Nhi liền đã chen ngang:" Không muốn, con yêu thích ngài ấy, cả đời này nếu không gả cho ngài ấy, con nhất định sẽ không gả cho người khác."