Người thường mất máu một canh giờ cơ thể liền choáng váng, huống hồ những người này là nữ nhân đã nhịn đói nhiều ngày sức chịu đựng còn kém hơn người bình thường nhiều lắm, nếu vết thương không được vệ sinh kĩ sẽ nhiễm trùng, thái y muốn tìm hiểu thêm nhưng tiên đế đột nhiên ra lệnh, tất cả thái y bọn họ không cần khám nghiệm thêm, ông sẽ cho người mang mỗi người bọn họ trở về nhà, xem như là ân sủng cuối cùng.
Đối với những người phi tần thất sủng, cho dù bọn họ có tự sát trong lãnh cung những người trong cung đều xem đó là chuyện bình thường, phu quân rẻ lạnh, từ phượng hoàng đột nhiên rơi xuống địa vị còn thua một thái giám rửa chậu, phi tần bị đưa vào lãnh cung, trở mình được hay không còn phải xem thực lực của bọn họ tới đâu.
Nhưng đa số đều không chịu được mà tự sát để tránh liên luỵ đến người thân, nữ nhi của bọn họ được hoàng thượng để mắt đến, nạp làm phi tần cho dù có địa vị nhỏ nhất thì gia đình bọn họ đã nở mày nở mặt, ra đường còn hất mặt đến tận trời, nhưng đột nhiên nghe tin nữ nhi bị đẩy vào lãnh cung, người thân chỉ hận không thể cắt đứt quan hệ với đứa con gái này, bị đẩy vào lãnh cung rồi còn có cơ hội trở người sao? Cho dù hoàng thượng nể tình mà khai ân cũng không được sủng ái như trước, nên đa số đều chọn cách tự sát ở nơi lạnh lẽo, sống là phi tần hoàng thượng cho dù có chết cũng phải gánh trên vai trọng trách này, thi thể càng không được đưa về cho người thân, đến nhìn mặt lần cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy tấm bài vị được khắc tên.
Nếu thi thể được đưa về cố hương, thì đây đã xem như đặc ân lớn nhất.
Có thái giám nói, buổi tối đi ngang đây đều nghe tiếng cười giỡn của nữ nhân, sau đó lại là tiếng khóc như ai oán, có người còn nghe giọng nói của nữ nhân nói đói bụng, muốn xin một bát cháo loãng, cứ như vậy tin đồn truyền đi khắp nơi ở kinh thành, nên cung nữ hay thái giám đến cả thị vệ lúc đi ngang qua cũng tăng tốc bước chân.
Tư An nuốt một ngụm nước bọt, tiên đế này chính là một hôn quân, ở phía sau có cơn gió thổi tới, trời nắng nóng không ít vậy mà cơn gió này lại làm cô nổi hết da gà, như có bàn tay sờ vào gáy của Tư An, cô co rụt người nhích tới bên cạnh Cố Ngôn.
Hắn cũng thuận thế luồng tay qua eo cô, Tư An nhìn xung quanh không có ai, cơ thể mới thả lỏng để Cố Ngôn đặt tay lên eo.
Đường đến hoa viên phía Tây, căn bản không cần đi qua nơi này nhưng Cố Ngôn mục đích của hắn lần này chính là muốn Tư An chủ động tiếp cận hắn, nhưng những chuyện lúc nãy không phải Cố Ngôn tự nghĩ ra, mà sự thật chính là như vậy.
Hai người đi thêm một đoạn, Tư An nhìn thấy phía trước ồn ào tiếng nói chuyện lâu lâu lại có tiếng cười của nữ nhân, thấy Cố Ngôn, hoàng đế là người đầu tiên phản ứng mà đứng bật dậy.
Cố Ngôn dẫn theo Tư An đi tới, hắn hành lễ, cô cũng học theo bộ dáng mà cúi người.
- Cố Ngôn bái kiến hoàng thượng.
- Tư An bái kiến hoàng thượng.
Hoàng thượng bề ngoài so với bộ dáng Tư An tưởng tượng khác xa nhau lắm, hoàng thượng họ Tô Hoằng là Tô Hoằng Ái Tân, bề ngoài chỉ mới ba mươi mấy trên người ông mặc bộ y phục màu vàng, bên trên còn thiêu một con rồng đường thiêu rất giống thật, con rồng quẩy đuôi chính là thiên tử trở mình, bộ dáng của Tô Hoằng Ái Tân rất chính trực, dưới càm còn để râu nhìn đứng tuổi, chẳng qua không phải ông chú bụng bia như Tư An đã tưởng tượng.
Cố Ngôn không để ông lên tiếng hỏi, đã nói trước:" Nàng ấy là thê tử của thần họ Tư là Tư An bởi vì hôm qua trong phủ còn có việc, nàng ấy cũng vừa đến kinh thành nên có chút không khoẻ, nên không thể theo thần đến bái kiến ngài."
Cố Ngôn đưa mắt nhìn Tư An bên cạnh, trong mắt đều là yêu thương, chỉ hận không thể sủng cô tận trời.
Hoàng thượng nhìn thấy ánh mắt của hắn liền biết nữ nhi tể tướng cho dù chịu thiệt mà làm thiếp thất, Cố Ngôn chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Tô Hoằng Ái Tân đánh giá Tư An một lượt từ đầu đến chân, nếu so về dung mạo thì cô đúng thật là hơn con gái tể tướng một bật, người kia có phần yếu đuối hơn Tư An, nếu y là ôn uyển nhu thuận thì Tư An chính là mi thanh mục tú.
Con gái của tể tướng là Hinh Nhi, đúng là kém xa Tư An một bậc.
Cố Ngôn thân là đại tướng quân, chinh chiến sa trường nếu lấy một thê tử yếu đuối, lúc nào cũng cần được bảo vệ thì đúng là trong lòng mang thêm một ưu sầu, hôm nay hắn dẫn người đến trước là bái phỏng còn sau chính là xác nhận với ông, Cố Ngôn đã có thê tử còn dẫn đến ngay ngày có Hinh Nhi chính là muốn y cũng thấy rõ.
Tô Hoằng Ái Tân để hai người vào hoa viên, Hinh Nhi thấy có thêm Tư An trong lòng có chút không vui, nhưng người này là do Cố Ngôn dẫn tới, y cho dù không thích cũng phải nể mặt mấy phần, lúc nãy bọn họ nói chuyện quá nhỏ, cho dù y cố nghe cũng không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tư An nhìn đĩa bánh ngọt còn có không ít trái cây trên bàn, trà vẫn chưa được cung nữ đem lên mới lên tiếng.
- Thời gian cấp bách, thần không kịp chuẩn bị quà nên ta lấy mứt sơn tra, hoa cúc phơi khô còn có siro quả nhót, làm quà tặng cho ngài.
Cố Ngôn ra hiệu, thái giám liền hiểu ý mà dâng lên.
Tô Hoằng Ái Tân:" Mứt sơn tra chính là mứt đỏ đỏ, ngọt ngọt chua chua có đúng hay không?"
Tư An có chút kinh ngạc mà gật đầu:" Ngài nếm qua rồi?"
Tô Hoằng Ái Tân:" Vài hôm trước có đại thần đi khảo sát các huyện lúc trở về có tặng ta một lọ mứt sơn tra, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt ngon, ta vừa dùng hết, còn tính cho người đi tìm mua, không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Cố Ngôn:" Mứt sơn tra chính là sinh ý của Tiểu An."
Tô Hoằng Ái Tân nghe lời này ánh nhìn đối với Tư An đúng thật là thay đổi không ít, phải biết thời này nữ nhi địa vị rất thấp, đa số đều loanh quanh trong bếp, cho dù có muốn gia nhập vào chuyện làm ăn cũng có chút khó khăn, nhưng gia nhập được rồi thì tất nhiên là có bản lĩnh, huống hồ người đem mứt sơn tra này vào cho ông còn nói, mứt sơn tra nổi tiếng một huyện đến những huyện khác nghe tin đồn cũng đến ăn thử, có người chịu trả năm mươi lượng để mua một chỗ xếp hàng tốt.
Hinh Nhi trước giờ chưa từng nghe qua mứt sơn tra, càng không biết nó là thứ gì, y trước giờ có món ngon vật lạ nào chưa nếm, chưa nhìn thấy qua? Hoàng thượng không có bạc ăn uống bình dị nên ăn những món này liền cảm thấy là món ngon cũng là đều dễ hiểu.