Tư An muốn dùng tổ yến chưng cho Cố Ngôn bồi bổ, bọn họ chỉ mới trên thuyền chưa đến hai ngày nhưng bộ dáng của hắn hốc hác đi nhiều lắm, quầng thâm mắt cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Nhưng bộ dáng hốc hác đó chỉ có Tư An nhìn thấy, còn người ngoài nhìn vào thấy hắn so với ngày trước có da có thịt lên không ít.
Tiểu Ngọc trước giờ chưa từng nghe qua có người muốn ăn tổ yến, thịt yến vốn dĩ rất ít người ăn, tổ yến lại không có người nào ăn, yến lấy lông với nước dãi làm tổ, người khác dù có đói chết cũng chưa từng có ai lấy tổ yến để ăn.
Tiểu Ngọc năm nay chỉ mới mười lăm, nhưng nhìn rất đứng tuổi, bề ngoài nhìn qua còn lớn hơn so với tuổi thật hai ba tuổi.
Tư An tất nhiên không biết chỉ vì bản thân cho Tiểu Ngọc một bữa cơm đã mua được lòng dạ của y.
Tư An đi dạo một vòng quanh phủ, nơi này tuy rộng lớn nhưng lại quan sơ chính là thiếu bóng dáng của cây cỏ, ngoài những cây lớn che bóng mát ra đến một ngọn cỏ cũng không thấy, nếu chỉ không thấy cỏ một nơi thì Tư An còn nghĩ gia nhân trong nhà làm việc chăm chỉ, tận tuỵ đến mức một ngọn cỏ cũng không thấy, nhưng phủ này không nhỏ muốn dọn hết cỏ cũng phải đến một tháng đã là ít, huống hồ gia nhân trong nhà chỉ có ba bốn người, dọn xong cỏ nơi này, nơi kia cỏ đã mọc lên, căn bản kông thể dọn hết một lượt được.
Cố Ngôn trước giờ chưa từng trở về đây, ở phủ có bao nhiêu gia nhân hắn tất nhiên không biết.
Cô không biết nghĩ đến thứ gì, liền đi tìm Lão Tống.
Lão Tống còn đang loay hoay giao việc cho gia nhân, thấy Tư An ông liền dừng công việc đang làm dang dở lại, treo nụ cười lên khoé môi.
- Phu nhân?
Tư An:" Ta tìm thúc để hỏi một việc, nơi này ngoại trừ những cây lớn có thể sống, những cây khác không thể sống? Ở đây một cây cỏ ta cũng không nhìn thấy."
Lão Tống hiểu ý cô, nghe Tư An hỏi mới đáp:" Những cây lớn không phải chúng ta trồng mà đa số đều tự lớn, cũng có cây ta cho người đem từ trên núi xuống để tạo bóng râm trong phủ, ngoại trừ hoa sen ra, Cố thiếu gia chưa từng yêu cầu trồng thêm thứ khác, cây cỏ lúc đầu rất um tùm nhưng hoàng thượng lúc ban thưởng có cho người dọn dẹp qua, hai năm nay cây cỏ cũng không mọc lên nữa, rất kì quái."
Cô nhìn ra bên ngoài nội viện, nếu như vậy thì lí do chính là đất ở đây rất khó trồng những cây rễ ngắn? Nhưng cỏ sức sống quật cường nơi nào cũng có thể sinh sôi, trừ khi đất nơi này thiếu dưỡng chất rất nghiêm trọng, những cây lớn rễ bám sâu vào lòng đất có thể đi tìm nguồn dinh dưỡng nhưng những cây rễ ngắn sẽ không đi tìm được.
Lão Tống vừa nói vừa đánh giá Tư An từ trên xuống dưới, ông đã sống gần năm mươi năm mắt nhìn rất chuẩn, Cố thiếu gia rất yêu thích người thê tử này, lúc vào cung theo lời triệu kiến của hoàng thượng còn hận không thể mang người theo, đối với vị Cố phu nhân này Lão Tống cũng rất có thiện cảm, ông từng sống ở trong cung hạn người nào cũng từng gặp qua, thủ đoạn thế nào cũng từng thấy, Tư An thân là phu nhân còn là thê tử của đại tướng quân, nếu là người khác chỉ sợ không thể nhanh chạy ra bên ngoài khoe khoan một hồi, đừng nói đến cho Tiểu Ngọc ngồi cùng một bàn, đến thức ăn thừa cho dù phải bỏ đi cũng không muốn để bọn họ dùng.
Lúc Tư An đang dùng bữa, ông có vô tình đi ngang qua thấy một màn như vậy, Lão Tống kinh ngạc không ít, thanh hảo cảm đối với Tư An theo đó mà tăng lên.
Nhưng Tư An trước giờ không nghĩ tới Cố Ngôn lại thích hoa sen như vậy, một tên to lớn thô kệch như hắn lại thích hoa sen?
Lão Tống như nhìn ra được suy nghĩ của Tư An, ông còn cưới lớn hai tiếng, nói:" Cố thiếu gia tuy thích hoa sen nhưng là hoa sen xanh."
Hoa sen xanh chính là tự do, hoà bình nhưng nhắc đến hoa sen xanh đa số mọi người đều nghĩ đến cuộc sống bình đẳng, vì ý nghĩa của hoa sen xanh chính là như vậy.
Hoa sen vốn dĩ thanh khiết, hấp thụ tinh hoa đất trời để nở hoa, mùi hương cũng rất thơm dịu không phải quá gây gắt như những mùi hương của bông hoa khác, cô từng nghe nói nơi nào trồng được hoa sen tươi tốt thì nơi đó có đủ tinh hoa của đất trời.
Tư An nhìn xung quanh một vòng, nói:" Thúc cho người tìm hoa sen về đây, ta đi chuẩn bị một chậu nước, trước khi bỏ hoa sen vào hồ phải nhúng phần rể vào nước ta đã chuẩn bị."
Tư An ngừng một lúc mới nói tiếp:" Hồ của chúng ta quá sâu nên sen có chút khó sống, thúc chọn những sen giống lá lớn, thân sen không gãy, lá sen phải còn nguyên."
Lão Tống biết Tư An là muốn giúp đỡ bọn họ nhưng ông đã thử nhiều cách rồi, căn bản không có hiệu quả, ông cũng đi tìm không ít người trồng hoa sen lâu năm đều dùng phương pháp của bọn họ mà cải thiện nhưng lực bất tòng tâm.
Lão Tống muốn lên tiếng, nhưng nhìn khuôn mặt của Tư An, lời thế nào cũng không nỡ nói ra.
Ông chính là không nỡ dập tắt hy vọng này.
Lão Tống cho gia nhân đi thu thập những bông hoa sen trở về.
Ở phủ Tư An đã chuẩn bị một chậu nước pha loãng với linh tuyền, nước trong hồ cô cũng pha trộn với nước trong không gian, thời điểm này không thích hợp để trồng sen nên chỉ có thể dùng cách này sen mới có thể sống mà không chết, thời gian trồng sen đều vào mùa xuân, Tư An tuy làm cách này sen có thể sống nhưng sống tốt hay không còn phải tuỳ thuộc vào sức sống của bọn chúng.
Cô chuẩn bị một chậu nước nhỏ với một chậu nước rất lớn, chậu lớn dùng để tưới đất xunh quanh phủ, hết nước Tư An sẽ lấy thêm từ không gian.
Lão Tống chưa chở về Tiểu Ngọc đi nửa canh giờ đã trở về trước, bộ mặt có chút thất vọng.
- Phu nhân, em đi tìm không ít chỗ đa số mọi người đều nói không có, nhưng em đã dặn bọn họ ngày mai nhất định sẽ có tổ yến.
Tư An:" Dù sao cũng không gấp, không cần vội."
Tiểu Ngọc về được một lúc, Lão Tống cùng những người khác cũng chở về, còn đem không ít sen trở về, mọi người đều làm theo lời Tư An, đem sen nhúng qua chậu nước rồi mới thả xuống hồ.
Chậu nước lớn bên cạnh, cô kêu mọi người đem đi tưới đất ở trong phủ, tuy bọn họ có phần không hiểu làm vậy sẽ có tác dụng gì nhưng lệnh của cô bọn họ tất nhiên không dám cãi, tò mò cũng không dám hỏi.