Cố Lão gia để thê tử vuốt ngực cho ông thông thuận khí, mới lên tiếng.
- Tộc chúng ta không có người như các ngươi, sai biết nhận lỗi, tất nhiên là tốt nhưng sai lại đẩy lỗi cho ta cùng với người trong tộc nhân chính là kẻ hèn, đến việc làm cũng không dám thừa nhận, Ta với danh nghĩa là tộc trưởng Cố gia sẽ gạch tên hai ngươi khỏi gia phả họ Cố.
Thê tử Lão Cố vốn dĩ không thích hai phu thê nhà này, ba bữa nữa tháng liền chạy đến mượn bạc, còn khóc lóc kể khổ là Lão Cố mềm lòng mà cho, đến lúc có bạc đến mặt mũi thế nào cũng không thấy, bạc đều đem đi đổ vào rượu, cứ như vậy lặp đi lặp lại không ít lần.
Bà nhiều lần nói với ông, nhưng ông lại nói thân ông là tộc trưởng, phải giúp người cùng tộc, bà tuy ấm ức trong lòng, nhưng nói như vậy Lão Cố vẫn không nghe, bà biết làm thế nào bây giờ?
Hết đôi phu thê Tiểu Thuỵ lại đến Tiền thị, Tiền thị là người thế nào còn không biết rõ hay sao? Chính là niệm hoàng liễu kinh đả hoà thượng*, Lão Cố bởi vì thương tình đưa tiền cho bà mướn người làm ruộng bà lại cắt xén mà đút túi riêng.
[ Niệm hoàng liễu kinh đả hoà thượng* Tụng hết kinh đánh thầy tu, vô ơn bạc nghĩa, xong chay, quăng thầy xuống ao, cái này không phải nói về tình nghĩa thầy trò, mà nó như ăn cây táo rào cây sung, nhưng tôi thấy để câu này thì hay hơn.]
Hiện tại cũng vì ba trăm lượng mà cắt đứt quan hệ với hài tử thân sinh, bà vẫn luôn cảm thấy tội nghiệp đứa nhỏ Tiểu Cố, số khổ mệnh cũng khổ, gặp được Tiểu An chính là phước phần của hắn.
Bên nhà Lão Cố xảy ra một trận ầm ỉ, Tiểu Thuỵ không nghĩ tới việc này lại đến nước này.
Một người không có tộc nhân, chính là không còn chỗ dựa dẫm, người trong thôn muốn ức hiếp y, y có thể đi cáo trạng ai để làm chủ cho bản thân?
Sau này có việc tốt cũng không đến lượt Tiểu Thuỵ.
Thóc đâu ra mà đãi gà rừng*
[ Thóc đâu ra mà đãi gà rừng * Những cái tốt sẽ không đến lượt người ngoài. ]
Tư An chân trước đặt vào cổng nhà lí chính, chân sau ông cũng vừa trở về.
Lí chính vừa vào cửa đã lên tiếng:" Lúc nãy chúng ta sang tìm ngươi muốn gọi ngươi qua đây để bàn bạc về chuyện thuê phu tử cho hài tử trong thôn."
Tư An ngồi bên ngoài sân còn có Tiểu Bảo, Ân Ân thấy lí chính nói như vậy liền đáp lại.
- Ngài đã thông báo với người dân trong thôn hay chưa?
Lí chính:" Ta đã nói rồi, chẳng qua việc thuê phu tử có chút không dễ."
Tư An tất nhiên biết rõ, phu tử chính là người dạy chữ, phu tử thân phận cao quý so với quan huyện chỉ ngang hàng chứ không thấp hơn, nhưng người chọn làm phu tử chính là muốn đến học đường dạy chữ cho hài tử, quyền hành tuy ít hơn một chút nhưng thân phận không thấp.
Phu tử thân phận cao quý, người được gọi là phu tử, rất ít người đồng ý dạy học ở bên ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng thanh danh của bọn họ, trước giờ người dạy cũng chỉ có những người thi đổ đồng sinh mới đồng ý dạy cho người trong thôn, bởi vì họn họ muốn kiếm thêm một chút bạc để mua đèn sách.
Hiện tại ở trong thôn bọn họ người đi đọc sách cũng chỉ có Cố Bân, nhưng hiện tại y chưa thi đồng sinh, cho dù có thi đổ với tính cách của Cố Bân chắc chắn sẽ không đồng ý dạy người trong thôn.
Ba tháng nay Cố Bân không trở về thôn chính là vì sắp có cuộc khảo thi, chỉ còn ba tháng nữa liền đến kì thi đồng sinh, thời gian cấp bách, học sinh đều ở lại trên huyện mà không trở về, cũng có người mỗi ngày đều chôn bản thân trong thư viện đọc sách, chỉ hận không thể dùng bữa luôn ở đó.
Chuyện này lí chính muốn lên tiếng nhờ Cố Bân, Cố Bân dù sao cũng là người đọc sách có thể quen được đồng sinh hay phu tử mà đánh tiếng trước một chút, đến lúc đó ông sẽ đến tận nơi mời bọn họ đến thôn.
Ông chủ Vĩnh tuy quen biết không ít người nhưng hiện tại y quán có không ít khách nhân lui tới, ông chủ Vĩnh căn bản không có thời gian để giúp lí chính.
Hôm nay ông đến cũng không nhìn thấy ông chủ Vĩnh, lúc lí chính hỏi thì người làm bên trong nói ông chủ bọn họ đi kinh thành có việc, tuần sau sẽ trở về.
Nếu ông ngỏ lời, ông chủ Vĩnh tất nhiên sẽ giúp ông nhưng lí chính không thể nào mặt dày như vậy được.
Tư An:" Chuyện mời phu tử ngài cứ giao cho ta, ngày mai ta cùng với Tiểu Cố đi lên kinh thành, nhất định sẽ lưu ý chuyện mời phu tử giúp ngài."
Lưu Tốn:" Ngươi lên kinh thành?"
Tư An gật đầu:" Ta cho người tìm được thần y ở kinh thành, người này không ở một chỗ mà là chu du khắp nơi, không ở một chỗ nên thời gian có chút cấp bách, vừa nhận được tin bọn ta phải sắp xếp đi ngay."
Nếu thật sự là tìm được thần y, Lưu Tốn tất nhiên vui mừng cho Cố Ngôn, y chỉ mong hắn trở lại bình thường sẽ yêu thương Tư An, cô vì hắn làm không ít việc, cho dù Tư An phát triển sinh ý nhưng dù sao vẫn là nữ nhân có vài việc có nam nhân trong nhà sẽ tốt hơn.
Lí chính:" Nếu chữa được thì tốt còn không được thì xem như đây là số của hắn, người ngốc có phước của người ngốc, còn chuyện phu tử."
Ông thở dài một hơi:" Phu tử trên kinh thành không dễ kiếm, cho dù kiếm được bọn họ sẽ không nguyện y về một thôn nhỏ như vậy để dạy vỡ lòng, hay là thôi đi, chuyện phu tử ta sẽ để Lưu Tốn sang huyện bên cạnh để tìm người."
Tư An:" Kinh thành rộng lớn như vậy, ta không tin không tìm được một phu tử nguyện ý đến thôn chúng ta dạy, phu tử vì hư danh mà không chấp nhận dạy cho hài tử, như vậy thật sự là phu tử sao? Nếu tìm được thì tốt, còn không được đến lúc đó ngài để Lưu Tốn đi tìm người cũng không muộn."
Tư An nói cũng có phần đúng, phu tử trách nhiệm chính là dạy học, cho dù là dạy cho học trò nghèo thì cũng là dạy học, nếu sợ mất đi hư danh mà không nguyện ý, như vậy sao có thể xứng đáng với hai chữ phu tử?