Sau khi nhậm chức, việc đầu tiên Tân khoa Trạng Nguyên lang Lục đại nhân làm là hưu thê.
"Thẩm gia tiểu thư tuy đoan trang hiền thục nhưng lại quá mức nhàm chán."
Hắn rước về một cô nương chốn thanh lâu, còn ta thì gả cho một tên công tử bột.
Lục Tương Chấp cho rằng ta đang cố ý chọc tức hắn, nên mới chọn gả cho tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp kia.
Hắn nghĩ khuê nữ nhà họ Thẩm trọng phụ đức nhất, còn tên công tử bột kia ham chơi càn quấy, ắt chẳng mấy chốc sẽ chán ghét nữ tử nhàm chán như ta.
Hắn chờ đợi ròng rã nửa năm trời, vẫn chưa đợi được tin ta bị người ta bỏ.
Khi Lục Tương Chấp nhịn không được tự mình tìm đến cửa cầu kiến, ta đang cầm thước gõ lên đầu vị phu quân có tiếng ăn chơi trác táng kia của ta, bất đắc dĩ thở dài:
"Phu tử giảng ba lần rồi, chàng vẫn chưa hiểu sao?"
Vị phu quân ăn chơi trác táng kia ôm chầm lấy eo ta, cười vô lại:
"Không hiểu, muốn hôn nương tử một cái cơ."
1
Phu quân của ta năm ấy lên kinh ứng thí, bị chốn thanh lâu níu chân.
Nàng kỹ nữ tài sắc vẹn toàn kia, người khác có bỏ ngàn vàng cũng khó mua được một nụ cười của nàng.
Ấy vậy mà lại nhìn trúng vị phu quân Lục lang - một thư sinh nghèo khổ quê mùa của ta.
Tháng tư dương xuân, Lục lang vinh quy bái tổ.
Nàng quỳ gối giữa phố xá đông người, nâng khế ước bán thân của chính mình lên.
Không son phấn điểm tô, thanh lệ thoát tục tựa như đóa phù dung mới nở.
Ngay cả đám nha dịch thô lỗ, cũng không nhẫn tâm đuổi đi.
"Nếu hắn không nhận, cô nương này chẳng phải uổng phí sao, bản thân tích cóp tiền chuộc thân lại đắc tội mẫu thân nàng, chỉ có thể trở về chốn bùn nhơ kia mà thôi."
"Haiz, đáng tiếc cho Bạch Linh cô nương, thật là cô nương thanh bạch."
Vị kỹ nữ tên Bạch Linh kia, tích góp được một ngàn lượng bạc, chuộc thân cho chính mình.
Còn ta là Thẩm Minh Trúc - thê tử đường đường chính chính của Lục lang, lại đang vì năm văn tiền, cùng người ta tranh cãi đến đỏ cả mặt.
"Thẩm nương tử, lang quân nhà ngươi thi đỗ Trạng nguyên rồi!"
Lợi dụng lúc ta không đề phòng, Triệu bà bà kia nhanh tay cầm lấy hũ tương, chạy biến.
Lão thái bà này!
Ta dậm chân thở dài một hơi.
"Thẩm nương tử, nàng mau đi xem náo nhiệt đi."
Ta lau tay vào chiếc tạp dề, đẩy xe tương về nhà.
Tiểu cô nương A Nha vừa giúp ta đẩy xe, vừa líu lo:
"Tẩu tẩu, ca ca đỗ Trạng nguyên rồi, sau này sẽ mua hoa cài tóc cho tẩu, còn có thể kiếm được cáo mệnh phu nhân cho tẩu nữa! Sau này chúng ta không cần bán tương nữa, lão thái bà kia cũng không dám quỵt tiền của cáo mệnh phu nhân đâu."
Ta vui vẻ mím môi, cười nói: "Con bé này, chỉ biết khua môi múa mép, nói lời ngon tiếng ngọt."
Người xem vinh quy bái tổ rất đông, đám người chen chúc náo loạn.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y A Nha, nhón chân lên nhìn.
Liền thấy nữ tử áo trắng quỳ trước ngựa của Lục lang.
Ta đứng bên đường, nhìn người kia mặc hồng cưỡi ngựa, oai phong lẫm liệt, khó mà nhận ra đó là Lục lang của ta.
Cũng không biết nữ tử áo trắng kia có quan hệ gì với hắn.
Chỉ thấy phu quân ta tựa hồ bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mềm lòng, từ trên ngựa đưa tay về phía nàng.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, xung quanh vang lên tiếng reo hò ồn ào.
Lúc người đến chúc mừng sắp đạp đổ cả cửa, ta mới trở về nhà.
Nhưng người ân cần tiếp đón khách khứa, bưng trà rót nước, sắp xếp lễ vật và thiếp mời đâu vào đấy lại là vị cô nương áo trắng kia.
Tựa như nàng ta mới là nữ chủ nhân của cái nhà này vậy.
Nhìn thấy bộ y phục vải thô trên người ta, trong tay lại không có lễ vật, nàng ta đã hiểu rõ, cười nói: "Ngươi là nha hoàn nhà ai phái đến? Hay là thân thích nhà nào?"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Vài vị bằng hữu cũ cùng học chung trường với Lục lang, muốn lên tiếng giải vây cho ta.
Lại bị mẫu thân của Lục lang ngắt lời cố ý ngăn lại: "Bạch Linh cô nương, đây là biểu tỷ ở quê của Chấp nhi."
Còn chưa đợi ta biện minh, mẹ chồng đã lạnh lùng liếc ta một cái, lấy khăn che mũi:
"Vị Bạch cô nương này, ôn nhu hiền thục, xuất thân danh môn vọng tộc, có vài người muốn làm Trạng nguyên phu nhân, cũng nên soi gương trước, xem xem bản thân có xứng hay không đã."
Ta thấy lúc mẹ chồng đưa tay áo lên, lộ ra nửa chiếc vòng vàng.
E là do Bạch Linh cô nương mới hiếu kính.
Còn cái danh môn vọng tộc trong miệng bà ta, cũng là Lục lang cố ý che giấu thân phận cho Bạch Linh.
Bà ta cho rằng nhi tử mình bay cao, muốn bao nhiêu danh môn khuê tú cũng có người tự nguyện gả đến.
Đang lúc hai người nói chuyện, Lục lang bước vào. Hắn nhìn chúng ta một cái, liền nhíu mày.
Bạch cô nương chỉ yên lặng đứng đó, dịu dàng như ánh trăng ngày đông.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Còn ta trên người mặc áo vải thô, cài trâm gỗ, còn có mùi tương mắm.
Nhưng vậy thì sao?
Trước khi ta gả đến, người nhà họ Lục còn chưa có lấy một mái nhà.
Con đường công danh của Lục lang, là ta bất kể đông lạnh hè nóng, dùng từng gánh tương gánh đến nhà phu tử cầu xin cho hắn.