Editor: Lạc Tâm Vũ
“Chào hai người các ngươi nha!” Mộc Đào Đào ngáo, bộ dáng chưa tỉnh ngủ đi đến trước bàn bọn họ ngồi xuống xoay người nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị, cho chúng ta hai lồng bánh bao hấp, ba chén cháo trắng.”
“Được, tới ngay!” Tiểu nhị lau lau cái bàn trước Mộc Đào Đào, xoay người đi lấy đồ ăn.
“Hai người các ngươi đây là… khi đích thân bảo vệ quốc gia à?” Nhìn mắt gấu trúc của hai người thật sự là buồn cười một trận.
“Xem sách quá muộn….”
“Đổi giường không quen…”
Hai người nhìn nhau, đều thấy được quầng mắt xanh thẫm của nhau, không hẹn mà cùng đáp.
“Lần sau ngủ sớm một chút, sự việc cũng luôn làm xong, muốn ta chú ý thân thể của mình!” Nghe thấy Trần Tử Liệt ngủ quá muộn vì xem sách, Mộc Đào Đào rất không đồng ý giảng đạo với Trần Tử Liệt.
Nói xong lại xoay người vẻ mặt khinh bỉ nói với Vân Kì: “Ta nói ngươi một đại nam nhân, ngươi đi ngủ còn quen giường có bẽ mặt không nha!”
Vân Kì vừa nghe lời này liền tức giận, hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, hơn nữa hắn tốn công như vậy là vì ai nha, thật sự là một bạch nhãn lang*.
*Bạch nhãn lang: là một cách nói hình tượng về những kẻ vong ân bội nghĩa (Nguồn: Google)
“Khách quan bánh bao và cháo trắng của ngươi đến rồi!” Tiểu nhị bưng bữa sáng của bọn họ để ngay ngắn trật tự ở trên bàn.
“Hừ, ăn cơm đi, chén lớn như vậy cũng không ngăn được miệng của ngươi sao?” Vân Kì hầm hừ bưng một bát cháo để tới trước mặt của Mộc Đào Đào.
“Cầm muôi nhanh ăn đi, một lát nguội thì không thể ăn rồi!” Dù sao thời gian Trần Tử Liệt đi theo bên cạnh Mộc Đào Đào tương đối dài, cũng đã rất hiểu về sinh hoạt của nàng, chẳng hạn như bây giờ hắn biết rất rõ Mộc Đào Đào không biết dùng đũa, vội vàng gắp một cái bánh bao để ở trong muôi đưa cho nàng.
Lần này Vân Kì khó chịu, mình vừa bưng cháo qua, hắn liền ân cần gắp bánh bao cho Mộc Đào Đào, thật là tức chết hắn, hừ hừ hai tiếng liền tự mình ăn, không để ý bọn họ nữa.
“Đúng rồi, không phải lão đầu nói để ngươi đi luyện tập nghiêm túc sao, hiện tại ta cũng tìm được Tử Liệt ca ca, ta đi cũng hắn là được, ngươi đi làm việc của ngươi đi!” Vừa ăn vừa nói với Vân Kì.
“Cạch*… Ngươi cứ như vậy không muốn nhìn thấy ra có phải không?” Nghe Mộc Đào Đào nói Vân Kì liền tức giận ném bát ở trên bàn xoay người đi ra ngoài.
*Theo tiếng Trung, từ này là “呯” dùng để miêu tả các âm thanh, theo ngữ cảnh trong bài thì mình để vậy cho hợp lí ha ^^
“Ta…Ta không có nha!” Thật ra Mộc Đào Đào đúng là không nghĩ như vậy, nàng đơn thuần cho rằng Vân Kì ra ngoài luyện tập nghiêm túc, chỉ là sư phụ nhân tiện để hắn chăm sóc nàng mà thôi, bây giờ nàng cũng tìm được Trần Tử Liệt thì không cần lãng phí thời gian của người khác nữa.
“Hắn đây là làm sao vậy?” Biết Vân Kì lâu như vậy, còn chưa thấy hắn nóng giận như vậy, cho nên sững sờ trong chốc lát.
“Không sao, nhanh ăn đi, hắn quay về ngay!” Về việc vì sao Vân Kì tức giận hắn rất rõ rầng trong lòng, nhưng từ đầu đến cuối hắn cảm thẩy Vân Kì không thích hợp với Mộc Đào Đào, nên không nói rõ với Mộc Đào Đào, miễn cho nàng tăng thêm phiền não.
“Được rồi, vậy chúng ta ăn xong lại đi xem trong điếm thiếu thứ gì, hôm nay chuẩn bị cho tốt, ngày mai chúng ta liền đi kinh thành!”
“Ừm, lần này quay về nhân tiện mua một tòa nhà, đến lúc đó có lẽ phải xem ngươi rồi!” Trần Tử Liệt cũng không mua phòng ốc ở chỗ này, chỉ ở một gian phòng ở trong sòng bạc, bây giờ Đào Đào đến đây thì không giống nữa, từ nhỏ nha đầu kia chính là cẩm y ngọc thực tuy không có mấy tật xấu của tiểu thư yêu kiều, nhưng trong phạm vi mình đủ khả năng cũng không thể để nàng tủi thân.
“Được rồi, việc này ta rất thành thạo! Đến lúc đó mua một tòa nhà có hoa viên lớn, như vậy chúng ta có thể trồng rất nhiều loại hoa ở bên trong, ngươi nói có được không Tử Liệt ca ca?” Trước kia nhà nàng có hoa viên rất lớn, giống như công viên, sáng sớm thức dậy là có thể ngửi được mùi cỏ xanh và hoa, cảm thấy như được thiên nhiên bao lấy, khỏi nói thư thái như thế nào.
“Ha ha, được, cứ làm theo ngươi nói, đến lúc đó sáng sớm chúng ta thức dậy còn có thể rèn luyện cùng nhau một chút.” Trần Tử Liệt đúng là có thói quen thức dậy rèn luyện thân thể vào buổi sáng, có lúc sẽ khoa tay múa chân với Mộc Đào Đào.
“Rất tốt!” Mộc Đào Đào cười ha hả đồng ý, cả đầu đều nghĩ kiếm tiền như thế nào, làm sao có thể tiếp tục ngốc thật tốt ở nơi này, trước khi ngựa chưa tìm được đường về nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Vương gia, Thanh Tiêu quốc truyền đến tin khẩn cấp từ tám trăm dặm!” Vân cung kính cầm mật hàm từ thân lão ưng xuống đưa cho Hiên Viên Diễm, đoạn thời gian này dọc đường bọn họ tìm rất nhiều nơi cũng không thấy bóng dáng của Mộc Đào Đào, vương gia nhà mình cũng càng ngày càng trầm mặc, mỗi lần chỉ cần vừa có thư truyền đến thì rất phấn khởi, nhưng sau khi xem qua chỉ càng trầm lặng hơn.
“Ngươi đọc cho ta nghe đi!” Giọng Hiên Viên Diễm nhàn nhạt truyền tới, nghe không ra cảm xúc gì, miễn cưỡng tựa trên ghế, mắt cũng không mở nói với Vân, bây giờ hắn thật sự có chút sợ xem thư rồi, mỗi một lần đều cho là có tin tức của nàng, nhưng mỗi lần hi vọng đều trở nên thất vọng, hắn sợ lần này cũng như vậy.
“Vâng!” Vân mở thư bắt đầu xem, tươi cười trên mặt càng lúc càng nhiều, sau đó mất đi sự bình thản thường ngày vui vẻ kêu to lên: “Vương gia, tin tức tốt, tin tức tốt, Vô Ảnh Các truyền tin nói, thấy Mộc cô nương ở trên trấn nhỏ bên ngoài kinh thành Thanh Tiêu quốc!”
Nghe được có tin tức của Mộc Mộc, Hiên Viễn Diễm bỗng đứng lên đoạt về bức thư từ trong tay Vân: “Phân phó xuống dưới, lập tức lên đường!” Sau khi xem xong cẩn thận đặt thư ở trong áo trước ngực mình, bây giờ hắn hận không thể chắp cánh lập tức bay đến bên cạnh bảo bối của hắn. Phong thư này loại bỏ lo lắng hai tháng nay của hắn.
“Vâng!” Vân cung kính lui ra ngoài, thấy phong thư này hắn cũng rất vui vẻ, rốt cuộc vương gia nhà mình không cần chịu khổ nữa rồi.
Dọc theo đường đi ba mươi mấy người ra roi thúc ngựa, đến chỗ nào cát cũng bay đầy trời, đến ngày thứ ba rốt cuộc bọn hắn đến thị trấn Mộc Đào Đào nán lại, kết quả nói hai ngày trước Mộc Đào Đào đã xuất phát đi kinh thành, Hiên Viên Diễm cũng biết tất cả mọi người mệt mỏi đến cực hạn, liền để bọn họ nghỉ ngơi một đêm cho tốt ở chỗ này, sáng sớm hôm sau vào kinh.
“Vương gia người ăn cơm tối ở trong phòng, hay sang một bên để ăn.”
“Lấy đến phòng đi!” Hiên Viên Diễm có chút không yên lòng, nghĩ rằng tại sao Mộc Mộc không sai mà chưa tới tìm mình đây? Trái lại xuất hiện ở Thanh Tiêu quốc, hơn nữa theo thám tử báo cáo nói bên cạnh còn có hai vị công tử, một người là đồ đệ Vân Kì của “Thần y đệ nhất thiên hạ”, người còn lại là một người mở sòng bạc, nếu như nói thần y cứu nàng, vậy nàng ở cùng với Vân Kì còn có thể giải thích, nhưng sao quan hệ của nàng và tên mở sòng bạc kia lại rất thân thiết.
Chẳng lẽ nàng là gián điệp Thanh Tiêu quốc sắp đặt sang đây sao, nhưng vì sao hắn không tra được gì từ ngày đầu chứ! Ngay sau đó suy nghĩ lại cảm thấy không thể, chính hắn rõ ràng bảo bối của hắn không thể nào là người như vậy.
Rốt cuộc là vì sao làm nàng chưa quay về tìm mình! Xem ra chỉ có thể đợi ngày mai gặp mới có thể biết được.