Editor: Maria Nyoko
"Diễm, thanh lâu của nơi đây thì ở chỗ nào?" Mộc Mộc nghiêng cái đầu nhỏ ngây ngô nhìn Hiên Viên Diễm. Mọi người hóa đá, đây là lời mà một cô nương nên nói sao? Huống chi còn là một cô nương chưa xuất giá.
(xuất giá: lấy chồng)
Hiên Viên Diễm ngây ngẩn, là hắn nghe lầm chăng? Hay là Mộc Mộc chưa nói rõ ràng? Hắn đang tự động thôi miên mình.
"Mộc Mộc, nàng vừa nói gì, ta không nghe rõ?" chân mày Hiên Viên Diễm thành chữ ‘ Xuyên ’ không xác định lại hỏi một lần.
"Thanh lâu nha, lúc nữa chúng ta cơm nước xong đi thanh lâu chơi có được hay không vậy!" Mộc Mộc tự nói, hoàn toàn không có một chút tự giác của một cô nương cổ đại, cũng không cảm thấy lời mình nói ra kinh thế hãi tục bao nhiêu, trong ý thức của nàng, thanh lâu cuungx giống như câu lạc bộ giải trí, bên trong có biểu diễn có phòng bao, ca hát, uống chút rượu tụ hội cùng bằng hữu.
Trước kia Mộc Mộc thường ở cùng các bạn học, bạn bè đi chơi trong các câu lạc bộ, Tất cả các câu lạc bộ giải trí dưới danh nghĩa của nhà cô cũng đặc biệt để dành phòng VIP cho tiểu tổ tông, lúc nào cô muốn chơi đều lấy dễ dàng, còn đặc biệt làm đồ ngọt cho cô, phân phối đồ uống. Bởi vì Mộc Mộc còn nhỏ, người trong nhà cũng không cho phép cô uống rượu, cho nên đến bây giờ vẫn là tiểu Thanh quả, chưa từng uống rượu. (Đây là lúc ở hiện đại nên mình đổi xưng hô hiện đại nhé)
"Ách, Mộc Mộc ta nghe nói hôm nay ở “Ngọc Linh Hiên” có buổi đấu giá, hơn nữa hôm nay chủ yếu bán đấu giá Ngọc Thạch cùng một chút đồ trang sức, không bằng ta dẫn nàng đi buổi đấu giá nhìn một chút xem có đồ thích hay không?" Hiên Viên Diễm chỉ đành phải nói sang chuyện khác, hơn nữa hắn có một ít lúng túng, cho tới bây giờ hắn cũng không đi đến thanh lâu, đối với hắn mà nói đi những nơi kia nhất định là đang lãng phí thời gian của hắn, còn không bằng giải quyết mấy cuốn sổ con cùng xem thêm mấy quyển sổ sách. Tại sao từ trong miệng nha đầu này lại thành chuyện đương nhiên rồi, nàng không biết cô nương đàng hoàng không thể đi những nơi như vậy sao?
Nàng là bảo bối trong lòng hắn thương yêu, hắn tuyệt đối không để cho nàng đi những nơi như vậy.
"Buổi đấu giá, nếu như Diễm muốn đi, ta có thể đi với chàng nhé!" Thật ra thì Mộc Mộc không có nhiều hứng thú đối với buổi đấu giá, trong ấn tượng của nàng, không phải là một người có tiền có quyền, dùng tiền ở những chỗ không đáng muốn gọi tới gọi lui. Ông nội và anh trai cô cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cô tham gia những hoạt động thương nghiệp này.
"Nghe nói hôm nay có món đồ rất tốt được bán đấu giá, cho nên muốn đi xem một chút." Hiên Viên Diễm vội vàng nói ra, không muốn làm cho Mộc Mộc lại nói nàng muốn đi thanh lâu.
"Vậy cũng tốt, chúng ta đi “Ngọc Linh Hiên” mà chàng nói đi, hy vọng có thể thấy đồ tốt, hì hì." Nói xong vui vẻ kéo cánh tay Hiên Viên Diễm, đi theo hắn đến “Ngọc Linh Hiên”.
Không thể không nói bên trong “Ngọc Linh Hiên” vô cùng lớn, hơn nữa trang trí thuộc về loại khiêm tốn nhưng xa hoa. Đi vào chính diện là một đài khổng lồ, phía dưới là khán đài, bàn ghế đều làm từ gỗ tử đàn, bốn phía cũng đặt dạ minh châu, chiếu sáng trọn gian đại sảnh giống như ánh sáng ban ngày, lầu hai còn có sương phòng đặc biệt cho khách quý, nghe nói lầu ba không thấy người nào đi.
Muốn vào “Ngọc Linh Hiên” đều phải được kiểm tra, chỉ có là hội viên VIP của “Ngọc Linh Hiên” mới có thể tiến vào bên trong. Có thể đi vào trong này đều không phú tức quý. Cho nên tất cả mọi người có thể có một vé VIP của “Ngọc Linh Hiên” mà vinh dự.
Hiên Viên Diễm mang theo Mộc Mộc trực tiếp lên sương phòng sang trọng nhất trên lầu hai, dĩ nhiên tầm mắt cũng tốt nhất có thể nhất thanh nhị sở tình hình phía dưới.
(Nhất thanh nhị sở: có thể nghe nhìn rõ ràng)
"Hoan nghênh các vị, đại nhân, phu nhân, công tử, tiểu thư đi tới “Ngọc Linh Hiên”, hôm nay đại hội bán đấu giá của chúng tôi lập tức sẽ bắt đầu, xin các vị an vị. Lập tức sẽ có người thuyết minh tới giới thiệu sản phẩm lần đấu giá này cho các vị, hi vọng đến lúc đó các vị không nên keo kiệt bạc trong túi." quản sự Hoàng Y của “Ngọc Linh Hiên” chân thành đi tới trước, nói với những thành viên tham gia buổi đấu giá đang ngồi ở dưới.