Mộc Mộc tựa vào trong ngực Hiên Viên Diễm, cảm thụ tiếng tim đập ấm áp và có lực của hắn, chớp chớp mắt có chút buồn ngủ, mà Hiên Viên Diễm cũng cảm nhận được Mộc Mộc buồn ngủ nên nhẹ giọng dụ dỗ: "Bảo bối ngủ một lúc thôi."
"Ừ" Mộc Mộc nhẹ nhàng hừ hừ, chui đầu vào trong ngực của hắn thỏa mãn ngủ.
Hiên Viên Diễm trở về Vương phủ ôm Mộc Mộc đi thẳng một đường đến phòng ngủ để cho nàng ngủ tiếp, để hai nha hoàn ở bên ngoài coi chừng, thật ra thì hắn muốn tự mình coi chừng nàng, nhưng ngày mai cần phải đi Liên Thành, nhỏ thì mười ngày nửa tháng, lâu thì muốn 1~2 tháng, cho nên trước khi đi hắn muốn dùng hết khả năng xử lý tốt mọi chuyện.
"Bích Vân ta dẫn ngươi đi đến chỗ quản sự để nhận quần áo và lấy một số đồ dùng hàng ngày, thuận tiện ngươi nhìn phòng ở một chút." Hồng Hạnh nhìn Bích Vân mới đến, cũng không có mang theo thứ gì, chủ động muốn dẫn Bích Vân làm quen Vương phủ một chút.
Bích Vân nhìn gian phòng rồi nói vớiHồng Hạnh: "Nhưng tiểu thư còn đang ngủ, nếu nàng tỉnh lại bên cạnh không có ai hầu hạ sao được đây?"
"Ha ha, không có chuyện gì, tiểu thư cũng không tỉnh lại nhanh như vậy, nàng có thể ngủ nhiều, hơn nữa tiểu thư là người rất tốt, cho dù tiểu thư tỉnh lại không thấy người, cũng sẽ không tức giận, cho nên yên tâm đi, chúng ta đi nhanh về nhanh là được." Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Hồng Hạnh hiểu rõ tính tình cũng như thói quen sinh hoạt của Mộc Mộc. Có thể đi theo người như vậy, đời trước nàng đã tu luyện phúc khí.
"Vậy cũng tốt, cám ơn ngươi Hồng Hạnh, nhưng mà chúng ta hãy nhanh lên một chút." Nghe lời Hồng Hạnh nói cuối cùng lòng của Bích Vân để xuống.
Sắc trời dần dần tối, đèn trong sân cũng được thắp lên.
"Hồng Hạnh, ngươi xem sắc trời này đã trễ rồi, chúng ta có nên gọi tiểu thư dậy lên ăn bữa tối hay không, nếu đói bụng thì làm thế nào."
"Phòng bếp đã làm cho tiểu thư, hơn nữa tiểu thư có thói quen ngủ nướng, ta đều không gọi nổi, chỉ có Vương Gia mới có thể gọi tiểu thư dậy." Hai nha đầu cứ đứng ở cửa phòng câu có câu không trò chuyện như vậy. Phần lớn thời gian đều là Hồng Hạnh nói cho Bích Vân một chút quy củ trong Vương phủ cùng một chút thói quen sinh hoạt của tiểu thư. Bởi vì bây giờ đang ở trong Vương phủ, địa vị tiểu thư cao hơn so với Vương Gia, bởi vì Vương Gia đã nói qua tất cả lấy thói quen của tiểu thư làm chuẩn.
"Vương Gia"
"Vương Gia"
Chỉ chốc lát Hiên Viên Diễm lại tới, hai nha đầu thấy Hiên Viên Diễm vội vàng hành lễ.
Hiên Viên Diễm đứng ở trước cửa hỏi hai nha hoàn: "Tiểu thư còn chưa dậy sao?"
"Hồi vương gia, tiểu thư còn đang ngủ!"
"Đi lấy một chậu nước ấm đi vào, sau đó bưng đồ ăn đến phòng ngủ " nói xong liền đi vào.
"Bảo bối rời giường, nên ăn cơm tối" Hiên Viên Diễm ngồi ở bên giường dịu dàng dụ dỗ Mộc Mộc. Ngón tay vuốt ve qua lại gương mặt của nàng. Mộc Mộc nhăn nhăn cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cong lên lại cọ xát trên tay Hiên Viên Diễm, mình lại ngủ, chọc cho lòng của Hiên Viên Diễm mềm mại.
"Bảo bối không đứng lên thì ta hôn nàng nhé!" Một lát sau thấy Mộc Mộc vẫn còn đang ngủ, Hiên Viên Diễm cúi người, phun hơi thở ấm áp về phía lỗ tai nhỏ của Mộc Mộc, không thể khống chế ngậm lấy vành tai nhỏ của nàng, khẽ liếm, mút, dần dần cũng không cảm thấy đủ, muốn càng nhiều, đôi tay cũng vén chăn sờ soạng theo vạt áo của Mộc Mộc. Hôn cũng từ vành tai đến cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Mộc, chọc cho Mộc Mộc khó thở, không thể không mở cặp mắt ra.
Nhìn gương mặt phóng đại, mắt Mộc Mộc mở thật to, cảm thấy lúng túng gương mặt hồng tựa như một quả táo, nàng chưa từng hôn nam sinh, bởi vì nàng cảm thấy loại chuyện như vậy phải làm cùng người mình thích. Nhưng Hiên Viên Diễm đối với nàng như vậy, nàng xác thực không ghét chút nào, ngược lại cực kỳ vui mừng, chẳng lẽ đây chính là “thích” mà người ta nói phải không?
"Bảo bối không rời giường thì ta lại hôn nàng nhé!" Hiên Viên Diễm nhìn Mộc Mộc mở mắt thật to, không biết nghĩ cái gì, một hồi nghi ngờ, một hồi vui mừng, dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến vẻ mặt Mộc Mộc sẽ như thế này, hoàn toàn mơ mơ màng màng, du thần bên ngoài.
"Diễm, chàng là người xấu, tại sao có thể thừa dịp lúc người ta ngủ hôn trộm người ta đây?" Mộc Mộc vốn chưa tỉnh ngủ, giọng nói nghe có một ít mềm mại, có vẻ cực kỳ mê người.
"Bảo bối, ta đã được nàng đồng ý nhé,,,, " Hiên Viên Diễm lưu manh mà nói.
"Nào có, người ta đang ngủ làm sao có thể đồng ý chàng được?" Mộc Mộc nhỏ nhắn đỏ mặt nhẹ giọng cãi lại.
"Ta nói với nàng ‘Bảo bối không đứng lên thì ta hôn nàng nhé ’ nàng không lên tiếng ta cho là nàng chấp nhận đây?" Hiên Viên Diễm đầy vô tội nhìn Mộc Mộc.
Mộc Mộc nhìn Hiên Viên Diễm tỏ vẻ vô tội, vừa giận vừa tức, chu cái miệng nhỏ nhắn nói một câu:"Ta không để ý tới chàng, hừ ~" liền chui vào núp trong chăn.
"Tốt lắm, tốt lắm chớ buồn bực, ngoan ngoãn, nhanh đứng lên dọn dẹp một chút chuẩn bị ăn cơm bé mèo lười." Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng vén chăn lên, ôm Tiểu Nhân Nhi co rút thành một cục bên trong ra.
"Ta muốn tắm trước rồi ăn nữa cơm sau có được hay không?" Đầu Mộc Mộc chôn sâu ở trong ngực Hiên Viên Diễm buồn buồn nói xong, thật ra thì nàng ngượng ngùng gặp Hiên Viên Diễm, muốn bình tĩnh tâm tình của mình một chút, bởi vì nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi khiến nàng không tự chủ được mặt hồng tim đập.
"Được rồi, tắm trước, ta để Hồng Hạnh đi vào hầu hạ nàng." Hiên Viên Diễm nhìn Mộc Mộc xấu hổ, thật sự là không đành lòng lại đùa giỡn nàng, vì vậy xoay người đi ra ngoài phân phó Hồng Hạnh đi vào hầu hạ nàng.
Mộc Mộc không có thói quen lúc mình tắm còn có người bên cạnh nhìn, chỉ để cho Hồng Hạnh giúp nàng cởi áo ngoài phức tạp, rồi để cho nàng đi ra ngoài.
"A,,, a,,, ô ô,,, " Mộc Mộc từ từ cởi y phục bên trong, khi nàng cởi hết toàn bộ, nàng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến khóc lớn ra ngoài. Trước ngực của nàng có một mảng xanh tím, không biết ra sao, chính nàng cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào, tại sao thành bộ dáng này.
Hiên Viên Diễm nghe được tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc của Mộc Mộc liền hoang mang lo sợ, trái tim cũng nhảy tới trong miệng bị nghẹn lại một hơi, cái gì cũng không để ý xông vào bên trong, chỉ sợ Mộc Mộc xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa vọt vào thì nhìn đến Mộc Mộc không mặc gì đứng ở bên cạnh bồn tắm, khóc lóc vô cùng thảm thiết, lỗ mũi cũng co lại. Vội vàng cầm một bộ y phục bọc Mộc Mộc lại.
"Bảo bối, đừng khóc, nàng làm sao vậy?" Hiên Viên Diễm ôm Mộc Mộc thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của nàng, vỗ lưng nhẹ nhàng dụ dỗ.
"Có phải ta sắp chết không?" Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, bên trong mắt to đen nhánh chứa đầy nước mắt, cứ rơi xuống từng giọt như vậy, nện vào trong lòng của hắn.
"Nói nhăng nói cuội gì đó, thân thể nàng rất tốt." Hiên Viên Diễm không thể hiểu nổi sao Mộc Mộc nói một câu như vậy, lúc ấy cứu nàng trở lại đã để cho Y Thánh cẩn thận kiểm tra, thân thể của nàng rất tốt.
"Vậy sao ngực ta đều xanh tím như vậy, thật là dọa người!" Mộc Mộc nói rồi đẩy Hiên Viên Diễm ra, cởi y phục khoác trên người ra cho hắn nhìn.
Hiên Viên Diễm thấy ngực Mộc Mộc, mặt từ từ hồng đến mức có thể nhỏ máu; hắn đương nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra, đó là kiệt tác tối hôm qua của hắn, nhưng nhìn Mộc Mộc bị hù dọa vừa đau lòng một hồi.
"Có thể là lúc nàng bị nước biển đẩy lên bờ lại đụng trúng, đại phu đã kiểm tra, cái này không có gì, mấy ngày nữa là tốt." Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Diễm nói láo, nội tâm vô cùng thấp thỏm nha.
"Thật sự là như vầy phải không?" Mộc Mộc không tin hỏi lại.
"Là thật, đừng khóc, tắm nhanh lên rồi ra ngoài có thể ăn cơm tối." Hiên Viên Diễm hôn một cái trên trán Mộc Mộc, để cho nàng tắm nhanh, mà chính hắn cũng muốn đi tắm nước lạnh mới được.