Hoắc Đình Vân vừa ngất, cả cái sân đều lu bù cả lên. Mai Hương và Hạ Hà dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, đâu vào đấy đỡ người đến một bên nằm xuống. Hướng Cổ, vị tổng quan thường hay đi sau Hoắc Đình Vân cũng nhanh chóng đi vào, sau đó không biết từ chỗ nào móc ra một cái bình sứ màu trắng. Hắn ta xòe tay ra, nghiêng bình đổ ra vài viên thuốc màu đen, sau đó đút vào miệng của Hoắc Đình Vân.
Chỉ có một mình Phật Sinh là mờ mịt không biết làm sao, nàng đứng ở một bên, dường như lúc này mới phản ứng lại.
Người lúc nãy vẫn còn cười nói với nàng giờ đây lại triền miên giường bệnh. Mày đẹp cau lại, mặt không huyết sắc, phảng phất như sắp rời khỏi thế gian.
Phật Sinh bình tĩnh nhìn hắn. Sau đó vẫn là Hạ Hà kịp phản ứng, đến gần Phật Sinh nói: “Vương phi bị dọa rồi đúng không? Bệnh này của vương gia chính là thế đấy…” Nàng ta nở một nụ cười khổ pha thêm chút bất đắc dĩ. Nhiều năm như vậy, các nàng đã sớm thấy nhiều thành quen.
Phật Sinh cũng nở một nụ cười, nhưng thực tế nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc. Thế là nàng đành thu mắt lại, bỏ viên đường trong tay vào miệng, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy vương gia không bị sao chứ?”
Hạ Hà lắc đầu: “Còn phải đợi Chu đại phu tới mới biết được. Nếu vương phi mệt mỏi thì có thể bảo Mai Hương đưa ngài tới Đông Khóa viện để nghỉ ngơi trước.”
Phật Sinh gật đầu ừ một tiếng, sau đó đi theo Mai Hương tới Đông Khóa viện.
Lúc này giọng nói của Mai Hương cũng không còn hoạt bát như thường ngày: “Vương phi, mong ngài thứ lỗi. Bởi vì bệnh của vương gia không thể tùy ý di chuyển cho nên chỉ có thể khiến ngài chịu uất ức.”
Phật Sinh lắc đầu, chuyện này có gì mà uất ức. Toàn bộ U Vương Phủ đều là nhà của Hoắc Đình Vân, hắn muốn nằm ở đâu mà chẳng được. Sau khi đưa Phật Sinh tới Đông Khóa viện thì Mai Hương để hai tiểu nha đầu ở lại để hầu hạ, còn mình thì trở về chỗ của Hoắc Đình Vân.
Vương gia đối xử với các nàng rất tốt, các nàng đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng. Tuy nói các nàng đã được phân cho vương phi, nhưng vào lúc này thì trong lòng cũng không khỏi nôn nóng.
Phật Sinh cũng biết điều này nên cũng không so đo với các nàng. Nàng bảo hai tiểu nha đầu kia ra ngoài, tự mình đóng cửa phòng lại rồi ngồi trong phòng tĩnh tọa.
Mặc dù nàng rất lo cho bệnh tình của Hoắc Đình Vân, nhưng thứ quan trọng nhất bây giờ vẫn chính là bản thân nàng.
Lúc này Hoắc Đình Vân hôn mê bất tỉnh, lực chú ý của cả vương phủ đều đặt lên người hắn. Nếu nàng muốn chạy ra ngoài thì sẽ dễ dàng hơn bình thường rất nhiều.
Phật Sinh cắn môi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc làm ra quyết định. Đầu tiên, nàng bắt đầu quan sát. Thấy hai tiểu nha đầu ở ngoài cửa không có chú ý tới bên này thì mới mở cửa sổ chạy ra. Sau đó ngựa quen đường cũ dọc theo một con đường nhỏ tới gần tường vây của vương phủ. Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, leo tường thoát ra bên ngoài.
Nàng đã sớm giấu kỹ tất cả tài sản của mình, nàng đặt nó ở dưới đáy tượng Phật trong một ngôi miếu hoang ở thành Đông. Lúc ấy nàng làm thế là vì sợ mình xảy ra chuyện, bây giờ xem ra cũng coi như là phòng ngừa chu đáo.
Phật Sinh rời khỏi vương phủ rồi đi thẳng tới miếu hoang. Cũng may đồ vật vẫn còn nguyên, không ít cũng không nhiều. Phật Sinh nhẹ nhàng thở ra, thả đồ về chỗ cũ. Chỉ có điều, nàng lại từ bên hông lấy ra một vật rồi bỏ vào thêm.
Mấy thứ đồ này cũng không có thứ gì là quý giá, ngoại trừ chút tiền ra thì là di vật của mẫu thân và một số món đồ có ý nghĩa quan trọng với nàng. Số tiền này là số tiền nàng tích góp từng tí một trong những năm còn ở trong Hắc Thạch. Hắc Thạch vì để bồi dưỡng đám sát thủ như các nàng, đương nhiên cũng phải bỏ ra chút thù lao.
Nhưng từ trước tới giờ Phật Sinh ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, cho nên việc kiếm được tiền đối với nàng chẳng phải là một việc dễ dàng gì. Nếu làm mất thì chỉ sợ nàng sẽ đau lòng chết mất. Còn về phần di vật của mẫu thân, nàng giữ lại để làm tưởng niệm. Tuy nói ngay cả mặt mũi của mẫu thân thế nào nàng cũng không biết, nhưng nàng vẫn giữ chúng ta, cũng coi như là người đang ở bên cạnh mình.
Phật Sinh làm xong hết thảy thì mới im lặng trở về vương phủ. Chỉ có điều trên đường trở về, nàng còn ghé ngang mua một con gà quay.
Thức ăn ở vương phủ tuy rằng rất ngon, nhưng lại thanh đạm quá, làm cho Phật Sinh thường xuyên nhớ nhung hương vị gà quay ở bên ngoài. Nàng thuần thục cắn một miếng gà to, đến khi ăn hết con gà thì nàng mới lau tay, leo tường trở về vương phủ.
Trước khi ra ngoài thì Phật Sinh đã nói mình muốn nghỉ ngơi, bảo hai tiểu nha đầu đừng vào quấy rầy mình. Cho nên lúc Phật Sinh trở về thì các nàng vẫn còn đứng canh ở trước cửa.
Phật Sinh giả vờ giả vịt mở cửa ra, duỗi lưng một cái rồi nói muốn đi xem Hoắc Đình Vân.
Chu đại phu đã tới xem tình huống, sau đó chỉ nói là không có gì. Nghe được Chu đại phu nói lời này, đám người trong phủ đều thở phào một hơi. Lúc Phật Sinh tới thì chỉ có Hạ Hà ở đó hầu hạ.
Phật Sinh tiếp nhận công việc của Hạ Hà: “Để ta làm.”
Hạ Hà có chút do dự: “Việc này… Không tốt lắm đâu… Vương phi dù sao cũng là vương phi… Mấy chuyện hầu hạ người khác thế này vẫn là giao cho chúng hạ nhân làm là được rồi.”
Phật Sinh cười lắc đầu: “Vương gia cũng quý giá, nhưng chẳng phải ngài vẫn chăm sóc ta đó sao?”
Nàng cầm lấy chiếc khăn trong tay của Hạ Hà rồi giúp Hoắc Đình Vân lau mồ hôi. Sau đó lại một mực canh giữ ở cạnh giường.
Sáng sớm hôm sau, Phật Sinh bị động tĩnh trên giường đánh thức. Nàng mở mắt ra thì thấy Hoắc Đình Vân đã tỉnh.
“Vương gia tỉnh rồi?” Phật Sinh từ trên mặt thảm bật lên, kinh hỉ nói.
Gương mặt của Hoắc Đình Vân vẫn có hơi tái, hắn chống cơ thể lên, cười nói: “Có phải hôm qua ta đã dọa nương tử sợ rồi?”
Phật Sinh gật đầu, nàng quả thật là đã lo lắng cho hắn cả nửa đêm: “Vương gia lại cố gắng một chút, sống lâu thêm ít ngày đi.” Nàng níu lấy ống tay áo của Hoắc Đình Vân, giọng điệu có chút đáng thương.
Hoắc Đình Vân đáp: “Được. Vì nương tử, ta sẽ cố gắng sống lâu thêm ít ngày.”
Phật Sinh nằm sấp ngủ cả đêm cho nên khi thức dậy thì eo mỏi lưng đau. Lúc này thấy Hoắc Đình Vân đã tỉnh, nàng mới trở về Đông Khóa viện để ngủ bù.
Nàng vừa đi, đôi mắt của Hoắc Đình Vân cũng tối xuống vài phần. Hướng Cổ từ bên ngoài đẩy cửa vào, đóng cửa lại, rồi kề tai Hoắc Đình Vân nói nhỏ: “Đêm qua vương phi đã lén lút rời khỏi vương phủ một lần, đi tới miếu hoang ở thành Đông. Thuộc hạ một mực đi theo, thấy vương phi từ dưới đáy tượng Phật trong miếu lấy ra vài thứ. Đợi tới khi vương phi đi rồi thì thuộc hạ đã tới đó kiểm tra, bên trong…”
Hướng Cổ nhìn Hoắc Đình Vân, dường như có gì đó khó mở miệng.
Hoắc Đình Vân hứng thú hỏi: “Có cái gì?” Nhìn vẻ mặt này của Hướng Cổ, bên trong chắc không phải là thánh vật của Thiên Mật Tộc.
Vẻ mặt của Hướng Cổ có chút âm u, trong bao ngoại trừ mấy lượng bạc ra thì còn có…
Hắn ta thành thật trả lời: “Một cái yếm cũ của phụ nữ, một đôi tất thủng ba lỗ, một thớt lụa khói có màu vô cùng xấu, một thanh chủy thủ cùn, một cái lá cây đã bị mốc….” Hướng Cổ đi theo bên cạnh của vương gia nhiều năm, nói thế nào thì cũng là kẻ đã thấy qua việc đời, cũng vì thế mà hắn ta nghĩ sao cũng không hiểu được trong đầu của vị vương phi giả này rổt cuộc chứa thứ gì.
Trước khi hắn ta mở bao đồ đó ra thì còn tưởng rằng bên trong có bảo bối gì, thậm chí cho là bên trong đang cất giấu thánh vật của Thiên Mật Tộc. Vì để yên tâm, hắn ta còn đích thân đi tới điều tra.
Kết quả là… bên trong chỉ có mấy thứ này?
Vẻ mặt của Hướng Cổ lại âm u thêm mấy phần, nghĩ thầm khó trách mấy năm gần đây Hắc Thạch ngày càng sa sút. Nếu như sát thủ mà bọn họ bồi dưỡng đều có tiêu chuẩn như vị vương phi giả này thì xác thật chẳng có chút tiền đồ phát triển nào.
“Trước khi vương phi rời đi còn bỏ vào một vật. Đó là… thực đơn giò heo kho tàu mà Dương đầu bếp trong phủ của chúng ta hay làm.”
Nói tới đây, nếu không phải vương gia còn ở chỗ này thì Hướng Cổ đã muốn trợn mắt trắng.
Mấy thứ đồ này, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra có điểm nào quý giá tới mức khiến cho người ta giữ gìn như bảo bối. Trừ phi cô nàng vương phi giả này là kẻ điên…. hoặc là đồ ngu!
Hoắc Đình Vân cong môi cười, trong đầu lập lại những vật mà Hướng Cổ vừa nhắc tới. Sau đó lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Cái thực đơn giò heo kho tàu đó có chính xác hay không?”
Hướng Cổ sợ hãi mà nhìn Hoắc Đình Vân. Vương gia sao có thể hỏi loại vấn đề này? Nhưng vương gia dù sao cũng là vương gia, nhất định là có thâm ý gì đó. Hướng Cổ ép buộc mình nhẫn nại, sau đó nghiêm túc suy nghĩ thâm ý ở bên trong.
“Thiếu một vị hương liệu.” Hướng Cổ đáp. Chẳng lẽ vương gia đang ám chỉ với hắn ta rằng bên trong cũng thiếu một thánh vật của Thiên Mật Tộc?
Hoắc Đình Vân à một cái, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm. Sau đó cũng không hỏi tiếp nữa.
Hướng Cổ lại nói tiếp: “Sau đó vương phi trở về. Nhưng trước khi về còn ghé mua một con gà quay.”
Sau đó liền không có nữa, hành tung lần này của Phật Sinh cũng không có điểm gì kỳ lạ.
Chỉ có điều hành tung của người này nhìn không được thông minh cho lắm, thấy thế nào thì cũng không giống với kẻ đã ám sát Ngụy đốc công.
Hướng Cổ hỏi: “Vương gia, chúng ta có cần thả ra ngoài một chút tin không? Nói cho Ngụy đốc công biết thích khách đang ở trong phủ của chúng ta?”
Hoắc Đình Vân lắc đầu, cười nói: “Đừng vội, cứ giấu giếm trước đã. À phải, nhớ thả ra một ít tin giả, đừng để bọn chúng sờ tới nội tình của vương phi quá nhanh.”
Hướng Cổ gật đầu xác nhận, trong lúc định lui xuống thì lại bị Hoắc Đình Vân gọi lại: “Hôm nay chúng ta sẽ tới chùa Bạch Hạc, ngươi nhớ sắp xếp cho kỹ.”
Hướng Cổ dừng chân: “Chuyện này… Có phải là hơi nhanh rồi không?” Dù sao thì hôm qua vừa mới phát bệnh, hôm nay lại vội vã đi chùa. Chỉ sợ khiến cho người khác nghi ngờ.
Hoắc Đình Vân cười như không cười nói: “Càng gấp, thì sẽ càng biểu hiện ngày giờ của ta còn không nhiều, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. Ngươi đi đi.”
“Vâng.” Hướng Cổ ra cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Đình Vân.
Khói xanh lượn lờ trên ngọc đỉnh, Hoắc Đình Vân tựa hờ một gối mềm, trong mắt tăng thêm vài phần kiên định. Mấy năm nay hắn cẩn thận chặt chẽ, giả bệnh trang yếu đều là vì việc kia, hắn tuyệt đối không cho phép có biến cố xảy ra.
Nói tới biến số. Đầu ngón tay của Hoắc Đình Vân khẽ vuốt lòng bàn tay, vị nương tử này của hắn liệu có xem là biến số không?
Hắn rời giường đứng dậy, đi tới bên cạnh ngọc đỉnh rồi thêm vào một ít mồi hương. . Chí????h chủ, ????ủ bạ???? đọc ch????????g ( t????ùmt????????yệ????.V???? )
Nếu là thật, thì hắn chỉ sợ mình không chứa được nàng. Mà nếu không phải, thì có thể để lại bên cạnh một thời gian để thêm chút niềm vui thú.