Mạch suy nghĩ của Phật Sinh dừng lại, Hoắc Đình Vân? Sao hắn lại ở đây? Hắn cũng chết rồi sao? Chẳng lẽ sau khi nàng chết, hắn vì ưu sầu quá mức cho nên cũng đi theo nàng rồi?
Nếu vậy thì nàng thật sự mắc phải một sai lầm lớn rồi.
Phật Sinh cố gắng mở mắt ra, lúc này tầm mắt của nàng cũng trở nên rõ ràng hơn, trước mắt vẫn là gian phòng nàng đã ở hơn một tháng, cách trang trí vẫn như thế, vừa đơn giản vừa hào phóng. Còn Hoắc Đình Vân thì đang ngồi bên giường, hình như là vì thấy nàng tỉnh cho nên đã thở phào một hơi.
Hoắc Đình Vân nắm chặt tay nàng, trên gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng hiện lên một nụ cười: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”
Phật Sinh vẫn còn hơi choáng, nàng cứ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Hoắc Đình Vân.
Hoắc Đình Vân dùng cái tay còn lại sờ lên trán nàng để dò nhiệt độ. Hôm qua nàng đột nhiên sốt cao, miệng còn nói mê sảng, tình trạng vết thương trở nên vô cùng nguy hiểm.
Nhiệt độ của bàn tay người nọ vô cùng chân thật, cảnh tượng trước mặt cũng rất thật. Lúc này Phật Sinh mới dám nghĩ, chẳng lẽ… Nàng còn sống?
Thật sự tốt quá!
Hu hu hu cuộc đời của nàng vẫn còn rất nhiều chuyện còn chưa có làm. Nàng chưa kịp tích tiền để sửa cho mẫu thân một cái mộ tốt, chưa kịp ăn nhiều món ngon trong thiên hạ, hơn nữa suýt chút nữa là không thể… Tống chung cho Hoắc Đình Vân.
Nếu như nàng thật sự chết mất, thì chẳng phải Hoắc Đình Vân sẽ càng đáng thương hơn?
Trong nhất thời, Phật Sinh đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, nàng kêu một tiếng: “Hoắc Đình Vân…”
Nàng không gọi hắn là vương gia, mà là gọi thẳng tên của hắn.
Hoắc Đình Vân mỉm cười đáp lại: “Ta đây.”
Giờ phút này, khóe mắt của Phật Sinh có hơi phiếm hồng, dáng vẻ tủi thân giống hệt như một chú thỏ con. Sự ỷ lại này của nàng vốn hợp với ý nguyện của hắn, nhưng không hiểu sao… Dưới đáy lòng lại xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ.
Là cái gì? Hoắc Đình Vân không muốn nghĩ, cho nên đành nói sang chuyện khác. Hắn hỏi nàng có khát không, có đói bụng không. Phật Sinh vốn định lắc đầu, nhưng nàng còn chưa kịp làm thì cái bụng đã tự kêu lên hai tiếng.
Sao nàng có thể không đói được chứ… Trong giấc mơ đều là giò heo kho tàu đó hu hu. Nhưng Phật Sinh cũng biết, bây giờ nàng không thể ăn được mấy thứ đó, thứ nàng có thể ăn chỉ là cháo loãng mà thôi.
Nếu ăn như thế thì còn có ý nghĩa gì chưa? Chẳng thà nhịn luôn cho rồi.
Hoắc Đình Vân cười khẽ một tiếng rồi bảo Hạ Hà và Mai Hương bưng đồ ăn vào. Đồ ăn đã được phòng bếp chuẩn bị sẵn từ sớm, vì sợ lỡ đâu khi nàng tỉnh dậy thì sẽ đói bụng. Mắt của Hạ Hà và Mai Hương có hơi đỏ, hình như là vừa mới khóc.
Phật Sinh thấy cảnh này thì có hơi kinh ngạc, còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Bọn họ đang lo lắng cho nàng… Dù có lẽ chỉ vì nể mặt của Hoắc Đình Vân, nhưng cũng khiến cho lòng của Phật Sinh dâng lên một luồng hơi ấm.
Phật Sinh vốn định nhẫn nhịn, nhưng nàng có làm thế nào thì cũng không nhịn được, dù nhắm mắt thì nước mắt vẫn cứ tuôn ra. Ngày trước, dù có sống khổ thể nào thì Phật Sinh cũng không cảm thấy mình khổ, tóm lại là mỗi người đều có một cách sống riêng. Nhưng khi tới nơi này, Hoắc Đình Vân đối xử tốt với nàng, Mai Hương Hạ Hà cũng đối xử tốt với nàng, cuộc sống giữa hai bên quả thật là khác nhau một trời một vực.
Ngày trước nàng không có bằng hữu, không có thân nhân, cũng không có tiền tài. Nàng giống như một chiếc lá cây bình thường, lúc lá xanh thì cả cây xanh, lúc lá vàng thì cả cây đều úa, sẽ không có người nào chú ý tới một chiếc lá cây bình thường trong số đó.
Giọng nói của Hạ Hà có chút nghẹn ngào: “Đồ ăn đều đã được hâm nóng, chúng nô tỳ cũng đã hỏi qua Chu đại phu xem có ăn được không…”
Hoắc Đình Vân cầm khăn giúp nàng lau đi nước mắt, giọng nói của hắn vừa dịu dàng lại vừa điềm tĩnh: “Nàng đau à?”
Phật Sinh mơ hồ đáp: “Ừm…”
Hoắc Đình Vân nhét khăn vào tay áo, từ bên cạnh cầm qua một cái bình sứ, mở nắp rồi đổ ra tay mấy viên thuốc màu đen. Hắn nâng đầu của Phật Sinh lên một chút, sau đó nhét viên thuốc vào miệng nàng.
“Chu tiên sinh nói đây là thuốc giảm đau, chỉ là không được uống nhiều. Sau khi uống xong nó sẽ giúp nàng giảm đau khoảng bốn năm canh giờ, nhưng lần sau thì ta không thể để cho nàng uống nữa.”
Phật Sinh ngậm viên thuốc trong miệng, đợi khi nó tan hết thì mới nuốt xuống. Nàng nhìn Hoắc Đình Vân rồi hỏi: “Vậy sao lần trước ông ta không cho ta uống?”
Lần trước nàng cũng đau lắm đó.
Hoắc Đình Vân bị nàng hỏi khó, nhất thời bật cười, cưng chiều nói: “Vậy để lần sau, khi nào ông ấy tới thì chúng ta sẽ hỏi nhé?”
Hắn đặt đầu của Phật Sinh về gối, sau đó bưng đồ ăn trong mâm ra. Lúc này Phật Sinh cũng nhìn sang, đồ ăn trong mâm cũng không tính là thanh đạm, thậm chí còn có một cái đùi gà lớn.
Hai mắt của Phật Sinh lập tức tỏa sáng.
Hoắc Đình Vân mỉm cười, sau khi rửa tay thì cầm lấy đùi gà, chậm rãi xét thịt gà thành từng sợi nhỏ, sau đó tự tay đút vào miệng của Phật Sinh.
Phật Sinh có hơi xấu hổ. Nhưng khi nghe Hoắc Đình Vân nói: “Nương tử, há miệng.” thì nàng mới mở miệng ăn.
Bờ môi của nàng vô tình chạm vào đầu ngón tay, động tác của Hoắc Đình Vân chợt ngừng lại.
Phật Sinh cho rằng hắn đang ghét bỏ nước miếng của mình, vì thế ngượng ngùng nói: “Xin lỗi… Hay là ngươi cứ để cho Hạ Hà làm đi.”
Hoắc Đình Vân lắc đầu, buông tiếng thở dài: “Vậy thì không được, nương tử vì ta nên mới bị thương, sao ta có thể mượn tay người khác chăm sóc cho nàng được?”
Phật Sinh nhỏ giọng nói: “Có gì đâu, lần trước ngươi cũng thay ta cản một đao, xem như là có qua có lại.”
Nhưng Hoắc Đình Vân vẫn lắc đầu, muốn kiên trì tự làm. Trong vương phủ này, hắn là người lớn nhất, cho nên Phật Sinh dù không muốn cũng không dám cãi, chỉ đành mặc cho hắn đút cho mình từng ngụm cơm. . Bạ???? đa????g đọc tr????????ệ???? tại ﹏ trù????tr????????ệ ????﹒VN ﹏
Cảnh này rơi vào mắt của Hạ Hà và Mai Hương, khiến trong mắt của các nàng xuất hiện một ý cười. Hai nàng liếc nhau một cái, sau đó nhẹ chân rời khỏi phòng.
Động tác đút cơm của Hoắc Đình Vân rất chậm, cho nên bữa cơm này tốn gần nửa canh giờ mới kết thúc. Phật Sinh ngủ hai ngày, trong bụng đã sớm trống trơn, nên khi được Hoắc Đình Vân đút thì bất tri bất giác ăn liền ba chén cơm. Phật Sinh nhìn cái chén không trên bàn, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng Hoắc Đình Vân lại nói: “Nương tử ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới khỏe nhanh.”
Phật Sinh đành phải lúng túng gật đầu. Hoắc Đình Vân đi rửa tay, bưng mâm không ra cửa rồi mới quay lại trò chuyện với nàng.
“Nương tử ngủ thêm một chút đi.”
Phật Sinh gật đầu, nhắm mắt lại. Nhưng rồi nàng lại không ngủ được, có lẽ là đã ngủ quá nhiều, cho nên tinh thần của nàng lúc này vô cùng tỉnh táo. Vì thế nàng chỉ đành mở mắt ra, lén lút nhìn Hoắc Đình Vân.
Hoắc Đình Vân phát hiện động tác nhỏ của nàng, hắn cười nói: “Nương tử không ngủ được à? Vậy thì nói chuyện với ta đi.”
Nàng đồng ý, sau đó nghe Hoắc Đình Vân nói: “Hết lần này tới lần khác, ta cứ làm liên lụy tới nương tử. Trong lòng ta thật sự rất băn khoăn, nếu nàng không gả cho ta thì có lẽ sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.” Nói tới chuyện này, vẻ mặt của hắn có hơi phiền muộn.
Phật Sinh lắc lắc đầu. Không phải, nếu như không có nơi này thì nàng đã sớm chết mất rồi.
Chỉ là Phật Sinh cảm thấy rất lạ, Hoắc Đình Vân lấy đâu ra nhiều kẻ thù như thế? Hắn không quyền không thế, cùng lắm là chỉ được hoàng đế sủng ái. Nhưng cơ thể của hắn yếu ớt, không có khả năng uy hiếp tới vị trí của thái tử, sao lại có nhiều người muốn lấy mạng hắn như vậy?
Phật Sinh do dự một chút, nhưng rồi vẫn hỏi ra miệng.
Vẻ mặt của Hoắc Đình Vân trở nên nghiêm túc, hắn im lặng một lát rồi nói: “Việc này can hệ trọng đại…” Hắn nói rất chậm, dường như đang do dự suy nghĩ có nên nói hay không.
Phật Sinh nói: “Nếu như không tiện thì không cần…”
Hoắc Đình Vân đột nhiên mở miệng: “Thật ra thì những việc này có quan hệ với mẫu thân ta.”
Phật Sinh sững sờ, mẫu thân của hắn?
Tầm mắt của Hoắc Đình Vân như rơi vào một khoảng không xa xăm, giống như đang nhớ lại điều gì đấy: “Nàng đã từng nghe nói tới Thiên Mật Tộc chưa?”
Phật Sinh lắc đầu: “Chưa từng, đó là cái gì thế?”
Hoắc Đình Vân nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, thấy vẻ mặt của nàng không hoảng hốt, cũng không giống như là đang nói dối. Nhưng nếu như nàng không biết bí mật của Thiên Mật Tộc, thì sao lại lấy thân mạo hiểm đi trộm thánh vật chứ? Hay đây là âm mưu của Ngụy Khởi?
Hoắc Đình Vân dằn xuống suy nghĩ trong lòng, nói tiếp: “Nghe nói Thiên Mật Tộc vô cùng thần bí, sinh sống trong rừng sâu núi thẳm, rất ít khi giao tiếp với người bên ngoài, đời đời đều bảo vệ một bảo tàng. Bảo tàng này có vô số vàng bạc tài bảo, hơn nữa còn có một cấm thuật, nghe nói nó có thể hồi sinh người chết, mọc lại tay chân. Chỉ có điều truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, vật này rốt cuộc có thật hay không thì vẫn là một điều cần nghiên cứu. Nhưng dù thế, nó vẫn là một sự cám dỗ vô cùng khủng khiếp đối với lòng người.”
Hoắc Đình Vân vừa nói, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Phật Sinh.
Trên mặt của thiếu nữ khó nén sự kinh ngạc, dường như vẫn còn không dám tin trên đời lại có việc thế này. Nàng mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn, nhìn dáng vẻ thì không giống như đang giả vờ.
Hoắc Đình Vân thở dài một tiếng, nói: “Mẫu thân của ta chính là người của Thiên Mật Tộc.”
?!
Phật Sinh càng thêm kinh ngạc. Vậy cho nên… Đám người kia tới vì bảo tàng?
Không đúng, Phật Sinh khó được thông minh một lần, nếu như Hoắc Đình Vân thật sự biết được bí mật của bảo tàng thì đám người kia không thể nào muốn giết hắn được…
Hoắc Đình Vân trầm ngâm một lát, hắn cứ nghĩ nàng dễ bị lừa, cho nên không có cân nhắc nhiều như vậy, không nghĩ tới lại nhất thời sơ sẩy. Nhưng cũng may, vấn đề cũng không lớn lắm.
Hoắc Đình Vân che miệng ho khan, sắc mặt khó coi, giọng nói cũng có chút suy yếu: “Ta cũng không biết. Có lẽ đám người kia không muốn có quá nhiều người biết bí mật này, cho nên muốn giết ta để diệt khẩu. Chỉ là việc này quan hệ trọng đại, ta không thể tùy tiện nói ra. Bởi vậy ngay cả hoàng thượng cũng không biết rõ chuyện này.”
Phật Sinh:!
Nàng thật sự quá kinh ngạc rồi, vậy vậy vậy… Vậy chẳng phải nói rõ Hoắc Đình Vân đang tín nhiệm nàng?