"Ta cũng không thể ghét bỏ cô?"
"Ân....Chính là.....ta....cái kia...."
"Cái gì?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Nàng nhắm mắt lại, cuối cùng nói, "Ta....bên dưới....khắc phu."
"Khắc phu?" Hắn càng thêm nghi hoặc, không thể hiểu Đồ Nương đang nói gì, nhưng những lời Đồ Nương nói lúc nãy, nàng nói nàng không chê hắn, đã đủ khiến hắn ấm lòng rồi. Nhìn sườn mặt khẩn trương của Đồ Nương, hắn lướt qua ngọn nến vừa bị thổi tắt bên bờ cửa sổ.
"Ở quê ta, khi kết hôn, nên đỏ phải châm đến lúc bình minh." Hắn cầm lấy mồi lửa bên cạnh, vừa nói vừa châm lại nến lên.
Đêm nay, ánh sáng lại một lần nữa khôi phục. Đồ Nương rúc trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt sinh động, liếc nhìn bóng người bên mép giường trong ánh nến bập bùng. Hắn thong thả cởi từng chiếc xiêm y của mình xuống, lộ ra vùng da thịt dưới cổ chưa từng gặp người. Đồ Nương xoay người sang chỗ khác, chỉ nghe được tiếng cởi quần áo vụn vặn. Nàng vô cùng bất an, từng thớ thịt trên người đều căng cứng. Ở phía sau, người nọ cuối cùng cũng cởi xong tầng xiêm y cuối cùng, chân trần bước tới.
Chăn đệm bị xốc lên, thân thể chưa ai được nhìn thấy của Đồ Nương cũng hoàn toàn lộ ra dưới thân Trúc Ngọc. Nàng sợ đến nỗi không dám chớp mắt, hai tay gắt gao túm chặt lấy tấm đệm mới mua dưới người.
"Đừng sợ." Hắn nhẹ giọng lên tiếng nhằm giúp người dưới thân bình tĩnh lại, sau đó lại nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra, dưới ánh nên lúc sáng lúc tỏ cẩn thận xem xét.
"Khắc phu sao?" Trúc Ngọc sờ lên vị trí kia, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn. Lại khẽ khàng trêu chọc nơi u tĩnh kia, tựa như muốn kéo ra một làn xuân thủy. Người dưới thân liền run lên, hắn lại thuận theo đó mà đưa ngón tay vào sâu hơn, dùng móng tay khều lên, tay còn lại dùng sức tách hai bàn tay nhỏ đang che mặt kia của nàng ra, thấp giọng nói: "Ở chỗ ta, nàng như thế này sẽ được tôn làm "quốc nữ" đó."
"Quốc nữ?" Nàng run người hỏi, lại không cách nào làm ngơ được da thịt nõn nà ấm áp đang áp lên người mình kia, cùng với.....hai điểm trước ngực.
"Ừ, một người dưới vạn người trên." Hắn đáp, lại lơ đãng trêu chọc hai khỏa tròn trại trịa trước ngực khiến người dưới thân không nhịn được mà hừ nhẹ ra tiếng.
Đôi ta ai cũng không chê ai. Đây là lần đầu tiên hai người ăn ý đến vậy. Mà Đồ Nương, cuối cùng dưới giọng nói đầy mê hoặc của Trúc Ngọc, đã trao toàn bộ bản thân cho hắn, chỉ vì câu nói, "Đôi ta ai cũng không chê ai."
Một đêm này trôi qua vô cùng chậm rãi, nến đỏ lúc sáng lúc tỏ, muốn tắt lại thôi, hoàn toàn không chói mắt. Sáp nến chảy xuống dọc theo giá cắm nến, nhuộm lên một tầng hương diễm, tựa như đóa "hoa hồng" nở rộ trên tấm đệm trắng kia vậy, tỏa ra một làn hương ngòn ngọt.
Trời sáng, hôm nay đương nhiên không phải đi bán hàng rồi.
Trúc Ngọc có thói quen dậy sớm hơn mọi người, trời còn chưa sáng tỏ đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên ghế nhỏ trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn Đồ Nương, thẳng cho đến khi gà gáy nàng mới tỉnh.
Nàng vừa mở mắt ra liền thấy Trúc Ngọc đang ngồi trước cửa sổ, lập tức nhớ lại chuyện hai người làm tối qua, lập tức xấu hổ đến mức vội vàng nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ, hy vọng người này sẽ sớm đứng dậy đi ra ngoài, khi đó nàng mới có thể dậy mặc quần áo được.
Nhưng kết quả là nàng nắm cứng đờ trên giường tới một canh giờ rồi mà người ngồi trước cửa sổ vẫn không hề nhúc nhích. Rốt cuộc nàng không chịu nổi việc tự hành hạ bản thân này nữa, liền mở to mắt ra.
"Tỉnh?" Hắn quay đầu lại, vẻ mặt tao nhã nhìn người trên giường.
"Ừ...." Nàng đỏ mặt hỏi lại, "Chàng sao lại ngồi trước cửa sổ lâu như vậy?"
"Ta đang suy nghĩ nên gọi nàng như thế nào." Hắn cười, "Cũng không thể gọi nàng là cô nương, hay là.... Đồ Nương được, đúng không?"
Nàng lúc này mới nhớ ra, thì ra đã nhiều ngày như thế rồi mà nàng vẫn chưa nói cho đối phương tên của mình. Thấy đối phương chỉ vì một cái tên mà ngồi ở trước cửa sổ buồn lầu như vậy, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng đỏ mặt nói, "Nếu không ngại, chàng gọi là Thiệu Yên là được."
"Chữ "Thiệu" nào, chữ "Yên" nào?"
Nàng sửng sốt, có chút không biết phải làm sao. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ biết tên nàng là Thiệu Yên, lại không biết chúng viết như thế nào, nói ra cũng thực là đáng chê cười.
Thấy Đồ Nương không đáp, trong lòng Trúc Ngọc hiểu rõ, bất động thanh sắc nói:
"Vẫn còn đau phải không?"
Nàng lắc đầu, đỏ mặt chui vào trong chăn, vừa trở mình lại nghe người phía sau cười khẽ ra tiếng. Nhoáng cái một canh giờ nữa lại trôi qua, Đồ Nương không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Chàng.....vẫn chưa ra ngoài sao?"
"Sao thế?" Hắn hỏi.
Nàng cuối cùng không thể chịu được việc nằm trên giường nữa, mặt đỏ tai hồng nói: "Chàng ra ngoài đi, ta muốn thay quần áo...."
Trúc Ngọc lúc này mới hiểu rõ, thì ra đối phương vì chuyện này mà ngây người ở trên giường lâu như vậy, khóe môi cong lên, "Vậy ta ra ngoài đây."
Hôm nay cả hai người liền ngốc ở nhà nguyên ngày. Đồ Nương gọi Trúc Ngọc qua, cuối cùng cũng có thể bắt đầu giao việc cho hắn rồi. Trước kia vì hắn là khách nên nàng không thể làm vậy, nhưng bây giờ đã không phải như vậy nữa. Bọn họ là phu thê rồi, cho nên nên cùng nhau gánh vác việc nhà, cùng nhau sống qua ngày.
Rửa chén, nấu cơm, cho gà ăn, quét tước nhà cửa, đều là việc của Trúc Ngọc, nàng vừa phân công hắn, vừa hướng dẫn hắn làm.
Tỷ như gà thì ngày cho ăn một lần, nàng sẽ băm rau cho gà để sẵn trong rổ, sau khi hắn dậy, chuyện đầu tiên cần làm chính là lấy rau đã thái sẵn trong rổ ném cho gà ăn.
"Chỉ có một đôi này thôi. Con trống là A Hoàng, con đen là A Bạch." Nàng ở trong sân, bắt đôi gà già đến trước mặt hắn giới thiệu. Hai con gà vẫy cánh phành phạch, cố sống cố chết duỗi cổ kêu quang quác. Trúc Ngọc cau mày, bất động thanh sắc lui ra sau hai bước, gật nhẹ.
Nàng lại đi tới bên miệng giếng nói, "Chàng múc nước ở đây, sau đó để chén trong chậu đằng kia để rửa."
Trúc Ngọc gật đầu, lại nhìn bộ quần áo xa hoa đang mặc trên người, có phải nên vén tay áo lên không nhỉ?
"Chàng biết nấu cơm không?" Nàng đi vào phòng bếp, lôi Trúc Ngọc phía sau vào cùng, chỉ vào bệ bếp hỏi.
Hắn nhìn phòng bếp chật chội đến mức đi vào cũng phải cúi người mà vào, lại nhìn mấy hũ gia vị sứt mẻ bên cạnh, một bên tường bị khói dầu hun đến mức đen kẹt, mấy bó củi trong góc, cùng với mấy rổ rau củ trái cây bên đó, liên tục lắc đầu.
Hắn thực sự cảm thấy quá ghê tởm, thật không ngờ đồ ăn bình thường hắn ăn đều là từ nơi này làm ra, vẻ mặt có chút không tốt, tránh tay Đồ Nương bước ra ngoài, đứng ở trong viện liên tục lắc đầu, "Ta nhất định sẽ không nấu cơm đâu."
Nàng đi theo ra, nhìn vẻ mặt tràn đầy chán ghét của Trúc Ngọc, xấu hổ đáp, "Không sao, vậy để ta làm là được. Mỗi ngày ta sẽ nấu sẵn để trong phòng, chàng muốn ăn đi hâm lại một chút là được."
Thấy đối phương không trả lời, nàng lại đi đến cạnh phòng, lấy mấy cây chổi dựa vào bên tường giải thích.
"Đây là chổi để quét sân, đây là chổi để quát phòng, còn đây là để quét giường. Hai cái khăn này, là để lau cho hết bụi, chàng hiểu không?"
Trúc Ngọc còn chưa thoát khỏi ấn tượng thị giác mạnh mẽ về phòng bếp ban nãy, thất thần đáp lời, vẻ mặt nhăn như mướp đắng.
Trong lòng nàng hiểu rõ, Trúc Ngọc đây là đang ghét bỏ, nhưng nàng nhất định không thể chọc thủng tầng xấu hổ này, vạn nhất đối phương khóc lóc la lối nhất quyết không chịu làm việc thì sao. Dù sao nàng cũng là bỏ tiền để mua tướng công về để trang trải công việc, chứ không phải mua lão Phật gia về để hầu hạ. Chính vì thế hắn đương nhiên nên giúp nàng xử lý việc nhà, thậm chí nàng còn muốn sau này sẽ giao lại tiệm thịt heo cho hắn nữa kìa. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của đối phương thì.........Aizzz.......
Hôm nay nàng liền cố tình sai sử Trúc Ngọc làm việc, khiến hắn ở trong sân bận tới bận lui, hết cho gà lại quét rác, rồi còn rửa chén nữa. Nhưng những việc bình thường vẫn làm vô cùng đơn giản đến tay hắn lại thành khó như lên trời.
Lúc cho ga ăn, Trúc Ngọc tay cầm rổ đồ ăn vừa định ném xuống, đôi gà liền đập cánh hùng hổ bay tới, khiến hắn sợ đến mức lập tức quay đầu bỏ chạy, tay cũng ném lên rổ rau xuống, khiến cho hai con gà được một phen phung phí thức ăn.
Còn về phần rửa chén, coi như qua đi. Hơn nữa làm cũng không tồi, ngoại trừ việc thời gian rửa có hơi lâu một chút, à, cũng bỏ qua luôn nửa tay áo ướt nhẹp của hắn đi.
À, còn quét sân, bởi vì khi quét dùng lực quá lớn nên giơ chổi lên một phát là bụi bay tứ tung, cả sân lập tức chướng khí mù mịt.
Nhưng Đồ Nương cũng vẫn yên tâm, sau khi chuẩn bị đồ ăn xong, liền ra ngoài bán thịt heo, mà Trúc Ngọc ở nhà, tự nhiên liền gánh vác mấy nhiệm vụ to lớn đó. Nàng muốn rèn luyện Trúc Ngọc, đem cái tiểu quan da thịt non mịn do được chiều chuộng từ bé này huấn luyện thành một trượng phu thật tốt.
Đó là suy nghĩ của Đồ Nương, còn về phần Trúc Ngọc thì... Bởi vì phải làm việc nhà nên một bộ xiêm y tốt kia của hắn đương nhiên không thể mặc được, cho nên nàng liền may cho Trúc Ngọc bộ xiêm y mới làm bằng vải thô, không ngờ vừa mặc vào lại khiến đối phương bị dị ứng, cả người đều nổi mẩn ngứa ngáy.
Vì thế Đồ Nương đành phải dẫn Trúc Ngọc đến gõ cửa nhà Ma đại phu.
"Tới đây tới đây." Từ trong nhà tiếng một lão nhân vang lên, sau đó cửa chậm rì rì mở ra, thấy người tới là Đồ Nương và trượng phu mới gả tới nhà nàng, liền hỏi: "Bị bệnh gì?"
Đồ Nương kéo Trúc Ngọc vào nhà đại phu, kéo cổ áo hắn ra, vẻ mặt hừng hực khí thế nói: "Ma đại gia, phu quân nhà ta mặc quần áo vải thô trên người liền bị nổi mẩn đỏ. Ngài xem nguyên nhân gì rồi mau chữa trị cho chàng đi."
Đại phu chậm rãi ngồi xuống trước bàn, lại ra hiệu cho Trúc Ngọc ngồi ở đối diện, vươn tay vén ống tay áo hắn lên, liền thấy trên đó nổi những chấm đỏ li ti. Sau đó ông ta không chút bối rồi xoay người, lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, cân đo ước lượng rồi gói vào trong giấy, đưa cho Đồ Nương nói, "Da quá nhạy cảm, mặc thêm mấy ngày cho quen là được rồi. Cô đem dược này đun lên rồi hòa vào nước tắm, tắm xong liền lấy nước tắm ngâm quần áo qua đêm. Làm liên tục vài ngày là khỏi."
Đồ Nương nhận lấy mấy gói thuốc, trả tiền cho Ma đại phu, sau đó liền trở về.
Trên đường về tình cờ gặp bà mối Phùng, bà mối cười lớn ngăn Đồ Nương lại, hỏi nàng về số ngân lượng còn thiếu, sau đó lại hỏi bao giờ thì nàng dắt hai con lợn kia về. Nàng bảo bà mối ngày mai tới tiệm thịt lấy tiền, buổi trưa nàng sẽ tới dắt lợn về, bà mối lúc này mới gật đầu, trước khi đi còn ghé vào tai Đồ Nương nói, "Đồ Nương à, thành thân rồi thì phải sống thật tốt nhà, đừng để bà mối lo lắng."
Đồ Nương đỏ mặt đến tận cổ, dậm chân đi trước, Trúc Ngọc đi theo sát phía sau, cuối cùng vòng qua trước mặt nàng hỏi, "Nàng gả không ra đến mức í sao?"
"Nếu không phải bị phá tướng thì còn lâu ta mới gả không ra!" Nàng tức giận nói, "Trước kia cũng có người đề thân, nếu ta đáp ứng trước thì tốt rồi. Ai ngờ được lại bị phá tướng chứ."
"Hả? Vậy sao lại không gả nữa chứ?"
"Không có gì, là ta không muốn gả." Nàng mở cửa vào trước, bỏ Trúc Ngọc lại bên ngoài, hắn thấy vậy cũng tự mở cửa rồi vào theo.
Buổi tối, nàng làm theo phân phó của đại phu, nấu gói dược kia chung với nước tắm, để cho Trúc Ngọc ngâm mình.
Từ sau khi Trúc Ngọc tới, hết ngày lại nhất định một hai muốn tắm rửa một phen, nếu nàng không đun nước cho hắn, hắn sẽ dùng nước lạnh tắm. Trời hôm nay cũng lạnh, nếu lại tắm nước lạnh nữa nhất định sẽ sinh bệnh, cho nên để tránh lại phải tiêu tiền, nàng đành phải đun nước tắm mỗi ngày cho hắn tắm.
Nàng ngâm dược xong, hòa vào nước tắm xong xuôi liền xoay người trở về phòng, để Trúc Ngọc tắm rửa, chờ hắn tắm xong thì nàng tắm. Không còn cách nào, ai bảo đối phương ghét bỏ nước nàng tắm qua rồi, cho nên, nàng chỉ có thể đợi hắn tắm xong rồi dùng lại nước tắm của hắn mà thôi.