Đồ Nương rất suy yếu. Tính ra nàng đã không ăn gì suốt hai ngày rồi. Nàng dựa vào lưng Mạc Xuyên, bất tri bất giác ngủ đi. Đến lúc tỉnh lại thì Mạc Xuyên vẫn đang đi trong núi, cũng may đây là đường xuống núi nên đường cũng không dốc lắm.
Mạc Xuyên nghiêng đầu, định đánh thức Đồ Nương đang nằm ngủ trên lưng mình, nhưng đối phương chỉ đáp lại bằng những tiếng gáy đều đều, ngủ đến là ngon.
Cũng không biết trong đầu đột nhiên đứt dây thần kinh nào mà hắn lại không gọi Đồ Nương dậy, cứ như vậy cõng nàng xuống núi.
Đi được nửa đường thì Đồ Nương tỉnh lại, lập tức bị Mạc Xuyên cho xuống. Hai người một trước một sau đi trên con đường dài dằng dặc đến kinh thành.
Đồ Nương cảm thấy trán có chút nóng lên, cả người cũng không có chút sức nào. Thậm chí khi đi trên đường chỉ cần có cơn gió thổi qua nàng cảm thấy mình cũng có thể bị thổi đi theo. Nhưng khi nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tất cả, lúc trời tối, Mạc Xuyên lại nói:
"Nghỉ chân ở đây đã."
Thực ra hắn không lo lắng chút nào, lúc sáng ở trong trại hắn đã ăn tất cả những gì có thể ăn, còn thuận tay lấy mấy cái màn thầu và một bình nước.
Sau khi ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi, Mạc Xuyên móc đồ ăn trong ngực ra, làm trò trước mặt Đồ Nương cắn một miếng.
Đồ Nương không nhìn hắn, cuộn mình ngồi một góc nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong một cái màn thầu, hắn bẻ một nửa cái khác ra, đưa cho nàng. Dù sao nàng cũng đã đáng thương đến như vậy rồi mà còn bị đói nữa thì đúng là hơi quá.
Đồ Nương không nói lên lời, suy yếu lắc đầu. Chỉ vào túi da dê đứng nước của Mạc Xuyên, nuốt nuốt nước miếng.
Hắn nghiêng người rời đi, "Không ăn thì ta vứt đi."
Đúng là chiều nàng quá rồi, có màn thầu không ăn lại đòi uống nước.
Nhưng thực ra Đồ Nương đâu có nghĩ nhiều như vậy. Dạ dày cảm thấy chua loét khó chịu, huống chi vừa nhớ tới mùi máu tươi nồng đậm kia, nàng liền ăn không nổi. Bây giờ, cho dù đặt bất kì thứ gì trước mặt nàng, dù là sơn hào hải vị thì nàng đều không ăn nổi, chỉ muốn nôn. Chỉ có dòng nước mát lành kia... mới có thể giảm bớt yết hầu khô khốc của nàng bây giờ.
Mạc Xuyên lại ăn xong một cái màn thầu nữa, mở túi da dê ra, há mồm uống một ngụm lớn, Đồ Nương ngồi ở bên cạnh chỉ có thể tròn mắt nhìn.
Nhìn ánh mắt kia, hắn lại hừ một tiếng: "Giả bộ đáng thương cái gì chứ!"
Nhưng vẫn đưa nước qua, bảo Đồ Nương khum tay lại để đựng nước.
Hắn không muốn có một nụ hôn gián tiếp với Đồ Nương, cho nên liền đổ nước ra tay nàng. Mà Đồ Nương cũng chẳng quan tâm tay mình có sạch hay không, trực tiếp cúi đầu uống, vô cùng quý trọng.
Sau đó hai người đi ngủ, tới hừng đông thì lại lên đường.
Tình trạng thân thể của Đồ Nương càng ngày càng không tốt, cả người đều thấy vô cùng lạnh lẽo, đi được nửa đường thì hôn mê, mãi cho đến khi Mạc Xuyên đi được một đoạn quay lại nhìn mới thấy Đồ Nương đang nằm trên đất, không nhúc nhích.
Lúc nàng híp mắt tỉnh lại, đã đến một khách điếm gần đây nhất.
Trên người nàng là hai lớp chăn dày bịch, trên trán còn đắp một cái khăn ẩm để hạ nhiệt.
Một người mở cửa phòng đi vào, là một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, thân hình hơi gù, bê một bát canh gừng.
"Khách quan, ngài tỉnh rồi?" Hắn đặt bát xuống, "Lão nhân có nấu bát canh gừng, thêm chút đường đỏ ở bên trong, ngài tranh thủ uống khi còn nóng đi."
Hắn nói xong liền gật đầu với Đồ Nương, sau đó đi ra ngoài gọi Mạc Xuyên.
Cổ họng Đồ Nương vô cùng nóng rát, ho khan vài tiếng, ngồi dậy bê bát canh gừng uống một ngụm.
Mạc Xuyên mở cửa phòng ra, thong thả đi tới: "Tỉnh rồi?"
Đồ Nương khó chịu, gật đầu một cái rất nhẹ, không để ý đến hắn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Đột nhiên cơ thể nhẹ bẫng, sau đó cả người cùng chăn bị người ta ôm lên.
Mạc Xuyên ôm Đồ Nương đặt lên một con ngựa già. Con ngựa này bình thường khách điếm dùng để chở đồ, hắn đã bỏ ra giá cao để mua lại. Cho chủ quán một lượng bạc xong hắn liền tiêu sái ôm Đồ Nương cưỡi ngựa phóng đi.
Nếu không phải ngựa bị chết, lại bị sơn phỉ chặn lại thì khoảng thời gian này sợ đã đi được hơn nửa quãng đường rồi.
Không thể tiếp tục trì hoãn nữa, bởi hắn sợ Trúc Ngọc sẽ tới kinh thành trước, sau đó hai người sẽ lỡ nhau.
Lần này mà bỏ lỡ, sẽ không tìm lại được nữa.
Đồ Nương hôn mê cả đường, cơm cũng không ăn chỉ uống nước, cả người gầy đi thấy rõ. Nàng bị Mạc Xuyên ôm lên ôm xuống ngựa, gặp khách điếm thì nghỉ một đêm, sau đó thì lại lên đường cả ngày.
Con ngựa già kia cũng là cược mệnh mà chạy, nhưng không có đi vào con đường chết mệt như con ngựa lúc trước.
Xóc xóc nảy nảy như vậy suốt bốn ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới kinh thành.
Kinh thành vẫn phồn hoa như cũ, Mạc Xuyên ôm Đồ Nương hôn mê bị cuốn trong đống chăn vào thành, trên đường còn không quên chào hỏi nhóm hương thân.
Nhóm hương thân vô cùng nhiệt tình, ngăn lại con ngựa già kia của hắn, muốn lôi kéo Mạc Vương gia tới quán của mình.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, dưới ánh mặt trời rực rỡ của một ngày đẹp trời, tâm tình rất tốt nói: "Vị trong lòng ta sắp chết. Nếu chẳng may chết ở trong tiệm của các ngươi thì chẳng phải sẽ gặp đen đủi sao?"
Chỉ một câu, lập tức ngăn cản được đám người. Mọi người lập tức tránh ra nhường đường cho ngựa của hắn.
Mọi người ven đường đều cảm thấy tò mò, rốt cuộc là người đang được chăn đệm đơn bạc kia cuốn lấy là nam hay nữ?
Đến phủ Vương gia, hắn xuống ngựa, chậm rãi đi vào. Một nha hoàn 13, 14 tuổi thấy hắn đi vào, lập tức bước nhanh tới, sốt ruột nói: "Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi. Trúc Ngọc gia đã đợi trong phủ vài ngày rồi."
Vừa nghe đến cái tên này, vẻ mặt của Mạc Xuyên liền giãn ra, giao Đồ Nương cho gã sai vặt bên cạnh, bước chân nhẹ nhàng đi theo con đường nhỏ lát gạch xanh trong phủ, đi tới căn phòng trước kia hắn chuẩn bị cho Trúc Ngọc.
Lúc đẩy cửa ra, thấy trong phòng trống không không có ai, nha hoàn bên cạnh liền trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: "Trúc Ngọc gia....không ở phòng này."
"Vậy hắn ở đâu?" Mạc Xuyên tức giận trợn mắt lên nhìn, nha hoàn sợ hãi, run run ngón tay chỉ về phía tây: "Ở...ở khách phòng."
"Khách phòng?" Hừ, hắn cười lạnh một tiếng, nện bước đi ra, đi nhanh theo hướng nha hoàn chỉ.
Lúc đẩy cửa ra, liền thấy Trúc Ngọc ngồi trong phòng, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn còn chưa kịp lại gần thì cổ áo đã bị người ta xách lên:
"Ngươi làm gì nàng?"
"A, không làm gì cả, chỉ mời nàng đến làm khách mà thôi." Hắn lôi lại cổ áo bị siết chặt, "Không ngờ nửa đường ngựa chết, lại bị sơn phỉ làm ô uế... chỉ sợ...."
Lời nói còn chưa nói xong, Trúc Ngọc đã nghiêng người rời đi, để lại hắn một mình đứng sững sờ tại chỗ. Hắn quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng Trúc Ngọc, trào phúng nói: "Chỉ sợ không sống nổi bao lâu nữa."
"Rầm" một tiếng, cửa bị bị người ta dùng sức đẩy mạnh ra, sau đó là tiếng bước chân sốt ruột đi tới mép giường.
Nàng hình như thấy được quanh chóp mũi phảng phất mùi trà, hoàn toàn khác với mùi máu tanh nồng vẫn luôn vương vấn trong óc kia. Nó như một làn khói, nhẹ nhàng không chút tiếng động vờn quanh thân thể nàng.
Đồ Nương bị người ta bế lên, hướng ra ngoài phòng, sau đó lại có một người khác đạp cửa tiến vào, hai người đứng đối mặt nhau, không khí như ngưng đọng lại, như thể sẽ lập tức bùng cháy ngay sau đó.
"Không làm phiền." Trúc Ngọc ôm người đã hôn mê trong lòng, muốn đi ra ngoài, lại bị Mạc Xuyên cản lại.
"Đầu lưỡi đứt mất nửa đoạn, mắt cá chân bị thương, đã 7, 8 ngày chưa ăn gì..." Hắn đếm đếm đầu ngón tay, sau đó lại gần bên tai Trúc Ngọc, ái muội nói: "Hơn nữa còn tới quỳ thủy."
"Ngươi chắc chắn muốn dẫn nàng đi trong tình huống như vậy sao? Ở trong phủ ta, có ngự y tốt nhất." Hắn cười khẽ, nói.
Trúc Ngọc nghe những lời này, từng câu từng chữ đều là về nàng, trái tim như bị kim đâm. Đến tột cùng là chuyện gì mới có thể tra tấn nàng thành dáng vẻ này? Có thể làm cho một Đồ Nương luôn vui vẻ hoạt bát hôn mê bất tỉnh nhân sự ở đây?
Không thể trách nàng được, chỉ có thể trách bản thân hắn.
Hắn nhìn Mạc Xuyên, nét mặt quyết tuyệt hơn bao giờ hết, từng từ từng chữ thốt ra đều đánh nát trái tim Mạc Xuyên: "Nếu nàng chết, thứ ngươi muốn, đừng hòng mơ tưởng."
-------------
Đồ Nương lại một lần nữa được nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Cái giường này không giống những cái trước đó, vô cùng thoải mái. Tầng tầng lớp lớp chăn đệm, có dày có mỏng, mềm mại sạch sẽ đắp trên người nàng.
Khóe miệng bị khẽ mở ra, sau đó một muỗng nhỏ nước được đưa vào, chảy vào trong miệng nàng. Nàng nhấp môi, sau khi uống xong lại bị nhẹ nhàng nâng dậy, một muỗng cháo loãng được đưa vào miệng nàng.
Sợ làm đau đầu lưỡi của nàng, muỗng cháo đều được đưa thẳng tới tận cổ họng. Trong lúc mơ hồ, Đồ Nương chợt nhớ tới cảnh tượng người mặc hồng y giơ rìu chém xuống, miếng cháo loãng vừa vào miệng lập tức bị phun ra.
Trán vị thái y nhỏ mồ hôi, khom lưng nói với hai vị nam tử đứng bên cạnh: "Hồi Vương gia, cô nương này..... Nàng... trừ nước ra, thì ăn cái gì cũng đều phun ra cả. Hạ quan thực sự không có cách nào..."
Trúc Ngọc cau mày, lấy bát cháo loãng thái y vừa đặt xuống lên đảo đảo, như canh suông nước lã. Hắn xoay người ra khỏi phòng, một lúc sau bê một bát cháo loãng âm ấm tiến vào. Chỉ là cháo trắng bình thường, cho thêm chút táo đỏ và đường mà thôi. Đồ Nương thích ăn ngọt, nhưng lại tiếc tiền mua táo đỏ. Trớ trêu thay, vị chủ quán kia lại mở hàng ngay đối diện sạp thịt của nàng, cho nên mỗi lần về nhà, hoặc là đi qua sạp thit, Đồ Nương đều vô cùng nghiêm túc không liếc nhìn sạp hàng bên kia, chạy chậm qua.
Hắn dùng tiền bán thịt, mua cho nàng mấy trái táo đỏ, liền bị nàng giấu kĩ lại trong khăn tay, tiếc không muốn ăn, lúc nào thèm lắm mới mang ra bỏ vào miệng, tiếc đến nỗi hạt cũng không muốn nhả.
Trúc Ngọc tự nâng Đồ Nương dậy, bón từng muỗng nhỏ cho Đồ Nương, lại dịu dàng vỗ ngực nàng. Cho đến tận lúc ăn hết cả bát cháo, Đồ Nương vẫn không phun miếng nào.
Thái y đứng xem ở bên cạnh thấy vô cùng kì lạ, cầm hòm thuốc tới, băng bó lại mắt cá chân cho Đồ Nương, kê thuốc cho nàng, cùng với thuốc bổ cho nữ nhân khi đến tháng, đưa cho Mạc Xuyên.
Mạc Xuyên nhận lấy đơn thuốc, phất tay đuổi ngự y đi, ném đơn thuốc ở trên bàn, lại nhìn về phía hai người trên giường một cái, sau đó tức giận rời đi.
Đồ Nương hôn mê liên tục vài ngày, không sao mở mắt ra được, nhưng lại vẫn luôn biết có một người cả người đượm mùi trà luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng, lau mặt cho nàng, bón nàng ăn cơm uống thuốc, thậm chí cả chuyện bên dưới, hắn cũng làm cho nàng.
Lúc Đồ Nương tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Lúc nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy Trúc Ngọc đang ngồi ở mép giường.
Vẫn một thân xiêm y màu ánh trăng như cũ, một vài sợi tóc khẽ bay phía sau tai, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Cảm thấy động tĩnh của người trên giường, hắn mở mắt ra, nhìn Đồ Nương chớp chớp vài cái, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi?"
Câu nói quen thuộc, giọng nói ôn nhu quen thuộc vờn quanh tai nàng, khiến nước mắt trong nháy mắt trào ra như lũ.
7, 8 ngày không được nhìn thấy, trong lúc khó khăn cực khổ, không lúc nào nàng không nghĩ đến Trúc Ngọc. Bây giờ nhìn thấy hắn đang ngồi ở mép giường của nàng, như thể bọn họ chưa bao giờ rời đi mà vẫn ở căn nhà cũ, hắn ngồi ở bên cửa sổ đọc sạch, chờ đến khi Đồ Nương mở mắt ra, hắn sẽ đặt sách xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Trong nháy mắt đó, Đồ Nương khóc đến không ngừng được, cứ nức nở không thôi, khiến người nọ buộc phải lại gần, vỗ nhẹ lưng nàng, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Để nàng chịu khổ rồi."
Đời này Đồ Nương chưa từng ôm ai chặt như thế, như thể dùng toàn bộ sức lực của bản thân ra để ôm vậy.
Đầu lưỡi tuy đã kết vảy nhưng vẫn đau đớn như cũ. Nàng cố dùng giọng nói khàn khàn, nhịn đau nói: "A...A....ất....ớ... hàng...." (Ta rất nhớ chàng).
Sau đó, nàng nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của đối phương ở bên tai nàng nói: "Ta cũng nhớ nàng."