Tranh chấp và thuyết phục một hồi, cậu bé cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Tống Khương cười lạnh trong lòng. Lần đầu có một kẻ dám ở trước mặt hắn giở thói kiêu căng như vậy, hơn nữa còn là một thằng nhóc. So với Hướng Mạn, đúng là một cọng lông chân cũng không bằng.
Trái ngược với vẻ mặt u ám của Tống Khương, Hướng Mạn lại kích động đến phát điên phát rồ. Cô vươn tay, nhấc bổng thằng bé lên, xoay xoay mấy vòng.
"Chóng mặt! Mẹ!"
Hướng Mạn cong môi cười, cúi đầu đặt lên trán thằng bé một nụ hôn: "Con nhẹ quá. Về nhà mẹ sẽ nuôi béo con."
Lúc này, trong lòng cô hoàn toàn không cân nhắc đến tương lai sau này. Nếu như cô và hắn không kết hôn, không trở thành vợ chồng, đứa bé này sẽ đi cùng ai đây?
Tống Khương lại càng không có khả năng nghĩ đến chuyện này. Bởi vì trong thâm tâm hắn, Hướng Mạn từ đầu đến cuối đều là vợ nhỏ hắn nhất mực cưng chiều. Cho nên, thấy cô hôn một người đàn ông khác, sắc mặt hắn liền sa sầm.
Đôi mặt phượng lườm thằng con như muốn bắn ra tia lửa. Nếu ánh mắt có thể dùng để đoạt mạng người, thằng bé có lẽ đã đến gặp Diêm Vương điểm danh trăm lần rồi.
Con trai đúng là tình địch của cha mà!
Vợ của hắn, không ai có thể cướp, ngay cả con trai cũng không được!
Tuy đã ghen đến mức hai mắt nổ đôm đốp, nhưng Tống Khương vẫn cố gắng khống chế con thú điên đang muốn xổng chuồng trong người. Hắn thở hắt một hơi, nhìn Hướng Mạn chằm chằm.
Hiếm khi cô cười vui vẻ như vậy, hắn không muốn phá hỏng bầu không khí. Càng không muốn phá nát niềm vui của cô.
Một lát sau, Hướng Mạn bế con mỏi tay liền giao trọng trách cao cả này lại cho Tống Khương. Hắn không nói một lời liền vác thằng bé lên vai khiến cô và con giật thót tim.
Hướng Mạn hoảng hốt hỏi tình hình con trai, xác định thằng bé không sao mới quay sang lườm Tống Khương cảnh cáo:
"Chú coi chừng cháu đấy!"
"Được rồi."
Vợ quản nghiêm, hắn không thể không nghe lời.
Con trai được Tống Khương vác trên vai, ngơ ngác nhìn màn đối thoại của hai người. Cậu bé vốn rất thông minh, cho nên có nghi hoặc liền im lặng suy nghĩ. Chỉ là càng nghĩ càng thấy không đúng lắm. Là cha mẹ của bé, vậy chẳng phải là vợ chồng sao?
Tò mò, thằng bé lên tiếng hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại xưng cháu gọi chú vậy?"
Hướng Mạn suýt chút nữa bước hụt: "..."
Vấn đề này, cô cũng không biết nên giải thích sao nữa?
Tìm đại một lý do nói cô và hắn chưa kết hôn, hay nói là do ngựa quen đường cũ, gọi thuận miệng nên không bỏ được. Càng nghĩ càng thấy trẻ con và vớ vẩn, thông minh như con trai cô sẽ không bị lừa đâu.
Hướng Mạn thở dài một hơi, nhìn Tống Khương cầu cứu. Hắn cười rộ lên, khóe mắt cong cong. Nhìn thằng bé hóm hỉnh trên vai, hắn chậm rãi giải thích:
"Thật ra mẹ con thích chơi trò đóng giả, muốn làm cháu gái một lần. Vì yêu mẹ con nên cha mới đồng ý."
"Ra vậy, mẹ thật trẻ con."
Hướng Mạn: "..."
"Sau này nếu mẹ muốn làm vợ con, con cũng sẽ chiều mẹ như cha."
Tống Khương, Hướng Mạn: "..."
Bên ngoài cổng cô nhi viện, viện trưởng đích thân đón tiếp anh em nhà họ Thẩm. Cô nhi viện Kim Dương là do Thẩm phu nhân quá cố dùng tiền quỹ của bản thân gây dựng. Đây là bí mật chỉ có một vài người biết đến.
Viện trưởng rầu rĩ nói: "Viện trưởng tiền nhiệm đợi hơn mười năm cũng không đợi được hai vị. Trước khi đi, bà ấy có để lại cho tôi thứ này, dặn tôi khi nào người Thẩm gia đến thì phải đưa."
Thẩm Bắc Quân cầm lấy cuốn nhật ký, nhíu mày. Là nhật ký của mẹ anh!
Cùng lúc, Tống Khương và Hướng Mạn ôm con trai đến tìm viện trưởng. Trông thấy cuốn nhật ký, đầu óc Hướng Mạt bỗng đau như búa bổ. Bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù, không còn bất cứ âm thanh nào.
Sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra. Tầm mắt bỗng tối đen như mực!