Nhược Dao nhanh chóng tách khỏi đoàn người của Jessi, nàng âm thầm theo dõi Viên Vĩ Anh. Nàng biết được là Viên Vĩ Anh chuẩn bị rời khỏi Vịnh Minh Nguyệt để về đảo, hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu nàng. Tại sao Viên Vĩ Anh không trở về bên cạnh Tế Nguyệt mà lại đi đến đảo nhỏ sinh sống? Cho đến khi Nhược Dao nhìn thấy Viên Vĩ Anh luôn đi bên cạnh Vân Hi, chẳng lẽ vì nữ nhân này mà Viên Vĩ Anh muốn mai danh ẩn tính, sống cuộc sống dân dã với nàng ta?
Ánh mắt Nhược Dao ngầm chứa sát ý, đối với Tế Nguyệt, không biết vì lí do gì mà Nhược Dao mạt danh không hề có địch ý với nàng. Nếu Viên Vĩ Anh có thể hạnh phúc bên cạnh Tế Nguyệt, nàng chỉ có thể vui lòng từ xa đứng nhìn cô. Nhưng đối với một nông thôn nữ tử không biết từ đâu xuất hiện, nàng không cam lòng.
Viên Vĩ Anh quay đầu nhìn về hướng Nhược Dao đang ẩn nấp, không biết vì sao nhưng cao cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Vĩ Anh, ngươi mang đồ vào thuyền hết chưa?"
Viên Vĩ Anh gập đầu đáp lại, mắt thấy trán của nàng lấm tấm mồ hôi, cô không nghĩ nhiều liền dùng tay áo của mình lau đi.
"Ngươi vào trong gốc cây ngồi cho mát đi, đồ đạc ta kiểm tra lại một lần nữa là đủ."
Từ nãy đến giờ, Viên Vĩ Anh vẫn luôn cảm nhận được có gì đó không ổn lắm, như là bản thân đã vào tầm ngắm của ai đó, nhất là lúc bản thân tiếp xúc với Vân Hi, cô còn cảm nhận được một tia sát khí trong đó.
Thuỷ triều đã lên, dòng hải lưu đã đổi chiều, chiếc tàu chở Viên Vĩ Anh và Vân Hi cũng đã khởi hành về lại đảo của họ.
"Lão bá, có một người gọi là Vân Hi cùng một nam nhân đến đây, không biết họ đâu rồi?"
Cửu thúc ồ ồ giọng: "Họ về đảo rồi, các ngươi là ai?"
Jessi thở hồng hộc, từ khi ở phố họ biết được Viên Vĩ Anh đã từng xuất hiện ở đây, là biểu đệ của một cô nương tên Vân Hi, họ liền tức tối chạy đến bến cảng, nhưng vẫn chậm một bước.
"Chuẩn bị khởi hành, chúng ta quay về báo cáo với Tế Nguyệt tỷ!"
Tối hôm đó, sau khi về đến đảo, Viên Vĩ Anh dọn dẹp lại hàng hoá, ngoại trừ đồ dùng trong nhà, Vân Hi còn nhận nhiệm vụ mua hàng giúp cho các bá tánh lớn tuổi trên đảo. Vân Hi đã về phòng nghỉ, còn Viên Vĩ Anh thì tranh thủ mang hàng hoá đã mua đưa cho mọi người.
Dừng chân lại, ánh mắt Viên Vĩ Anh âm trầm nhìn về gian nhà của cô cùng Vân Hi. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng, Viên Vĩ Anh đưa tay về phía hông mình. Cô ngẩng ra, rõ ràng bên hông không có gì cả, hành động này như vô thức không biết vì sao.
Để xe đẩy hàng bên ngoài, Viên Vĩ Anh nhẹ nhàng bước vào trong, không tạo ra một tiếng động nào.
Một hắc y nhân đang muốn giết Vân Hi, Viên Vĩ Anh lập tức bắt lấy tay hắn.
'Là nữ nhân?' Cổ tay thon gọn trong lòng bàn tay của mình khiến cho Viên Vĩ Anh có thể khẳng định giới tính của hắc y nhân.
Viên Vĩ Anh khẳng định mình không hề biết võ công gì cả, nhưng từ khi thấy Vân Hi gặp nguy hiểm, cơ thể của cô hoạt động như bản năng. Viên Vĩ Anh nhận thấy nữ nhân này không hề ra sát chiêu với mình mà chỉ muốn tránh né chạy ra ngoài.
Viên Vĩ Anh phóng ra từ cửa sổ, cô bắt lấy vai đối phương, tiếp tục ra đòn, nhắm về chiếc khăn che mặt của nàng.
"Là nàng!" Gương mặt của Nhược Dao lộ rõ dưới ánh trăng, Viên Vĩ Anh mở to mắt nhìn chăm chăm.
Gương mặt này chính là một trong các nữ nhân vẫn luôn nằm trong tiềm thức của Viên Vĩ Anh. Nhược Dao nhìn về xa xăm, nàng không nhìn lấy Viên Vĩ Anh, vì nàng biết chỉ cần nhìn cô, Nhược Dao sẽ không kìm được muốn được ôm cô vào lòng.
Viên Vĩ Anh nâng tay lên, cô chạm vào gương mặt tuyệt mỹ của người đối diện, hành động này khiến cả cơ thể Nhược Dao cứng đờ.
"Thực ra nàng là ai?" Viên Vĩ Anh mơ hồ hỏi, dù không biết được đối phương là ai, nhưng trong vô thức cô vẫn muốn nâng niu đối xử nhẹ nhàng với nàng.
Nhược Dao không thể ngờ là Viên Vĩ Anh mất trí nhớ, cô hoàn toàn không nhớ gì về nàng.
Trước khi Nhược Dao kịp trả lời, những hình ảnh không rõ ràng xuất hiện trong đầu Viên Vĩ Anh khiến cô đau đớn khuỵ xuống.
Cô bỗng dưng ôm đầu đau đớn khiến Nhược Dao hoảng hốt, nàng liền ôm lấy Viên Vĩ Anh.
"Vĩ Anh, nàng có làm sao không? Bị đau ở đâu?"
Viên Vĩ Anh chỉ thấy những hình ảnh chấp vá trong đầu, nhưng cô cũng có thể tự xâu chuỗi nó lại.
"Nàng.. đã huỷ hôn với ta?"
Ánh mắt mơ hồ của Viên Vĩ Anh làm cho Nhược Dao nhận ra cô vẫn chưa nhớ ra được gì, nàng chỉ đỡ cô lên đi đến một tảng đá ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Viên Vĩ Anh đã dùng sức kéo Nhược Dao vào lòng của mình.
"Mau trả lời ta, nàng là ai?"
Bốn mắt đối diện nhau, đôi môi mỏng của nàng khẽ mấp máy: "Nhược Dao."
"Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Còn có ý định ra tay với Vân Hi?"
Nghe đến tên nữ nhân khác xuất phát từ miệng của cô, ánh mắt Nhược Dao liền toát lên vẻ lạnh lùng, dù là chỉ trong tíc tắc nhưng với Viên Vĩ Anh nãy giờ vẫn nhìn nàng chằm chằm thì cô liền thu hết vào mắt.
Xâu chuỗi tất cả thông tin lại với nhau, Viên Vĩ Anh vòng tay qua eo của nàng, kéo nàng ngồi lên đùi của mình: "Nàng đến đây tìm ta, và ghen với Vân Hi, có phải không Nhược Dao?"
Trái tim của Nhược Dao như muốn đập tung ra ngoài, đây là lần đầu tiên Viên Vĩ Anh gọi tên thật của nàng, và đã bao lâu rồi nàng mới nhận được sự ấm áp này. Cơ thể nàng tức khắc thả lỏng, dựa vào vai của cô.
"Ta không nhớ gì trước đây cả, nhưng nàng mang đến cho ta cảm giác rất quen thuộc, rất quan trọng."
Ngoài trừ tên của nàng, Nhược Dao không hề nói thêm câu nào cả, nàng chỉ ngồi yên ôm lấy cổ của cô, muốn được cảm nhận hơi ấm của cô thêm một chút. Đối với Viên Vĩ Anh, cô cứ mặc nhiên cho rằng đây là cảm giác của nguyên thân này, vì trong kí ức hai năm của cô thì không hề có nàng trong đó.
Cả hai cứ ôm lấy nhau như vậy, cho đến khi Nhược Dao đâm một kim gây mê vào người của cô, khiến Viên Vĩ Anh thiếp đi. Nàng mang cô vào trong phòng, đắp chăn cho cô.
"Ta phải đi rồi, Vĩ Anh, dù nàng quên hết, nhưng nàng vẫn nhận ra ta, ta đã hạnh phúc lắm rồi."
Nhược Dao cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cùa Viên Vĩ Anh. Bốn cánh môi chạm vào nhau, Nhược Dao lưu luyến không rời đi, nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn.
"Ta yêu nàng, Vĩ Anh."
Hình bóng của Nhược Dao biến mất sau màn đêm.
Jessi tức tốc cho đoàn người quay về bờ, Mẫn Đường đã đem tin tức nhóm người Jessi tìm được Viên Vĩ Anh đến Tế Nguyệt, nàng liền khởi hành đến bờ biển nơi mà Jessi đang đợi.
'Tại sao chứ Vĩ Anh? Tại sao nàng còn sống nhưng lại không về với ta?'
'Vĩ Anh, nàng không cần ta nữa sao?'
'Tại sao lại như vậy, là nàng quên lời hứa của mình rồi hay sao?'
'Nàng là đồ thất hứa!'
Những suy nghĩ như vậy cứ âm ỉ xuất hiện trong lòng Tế Nguyệt, nàng không hiểu được, tại sao cô lại quay về bên nàng. Nếu sự việc mới qua vài tháng, Tế Nguyệt sẽ cho là Viên Vĩ Anh bị thương không thể truyền tin đến nàng. Nhưng bây giờ đã gần một năm, và cô lại ở một hòn đảo nhỏ nhưng không quay về tìm nàng sao?
"Ta đã hiểu. Chuẩn bị đi, chúng ta khởi hành."
Jessi đã mang những thông tin mà nàng biết nói lại cho Tế Nguyệt, nàng thấp thỏm nhìn gương mặt âm trầm của Tế Nguyệt. Chỉ biết thầm than cho anh em chí cốt của mình, nhưng mà nửa năm nay chứng kiến sự tiều tuỵ của Tế Nguyệt cùng tình yêu của nàng dành cho Viên Vĩ Anh. Trong thâm tâm của Jessi cũng cảm thấy giận Viên Vĩ Anh, cô lại quen thói trăng hoa bên cạnh nữ nhân khác mà không quay về với Tế Nguyệt.
'Ra là vậy, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao nàng đã khoẻ lại nhưng không quay về bên ta. Làm sao mà Tế Nguyệt không giận cho được, chỉ cần nghĩ đến trong khi bản thân đau khổ hơn nửa năm nay, không đêm nào nàng không nhớ đến cô, chỉ lo lắng cho an nguy của cô. Thì lúc đó, Viên Vĩ Anh lại bên cạnh một nữ nhân khác. Tế Nguyệt mất bình tĩnh đánh một chưởng vào chiếc bàn trong phòng, họ đang trên thường xuất phát thẳng đến hòn đảo nơi Viên Vĩ Anh đang sinh sống.
Từ Trung Nguyên đến hòn đảo ấy mất tầm một ngày rưỡi, trong suốt thời gian đó, tâm tình của Tế Nguyệt không thể nào khá hơn được. Gương mặt của nàng luôn không cảm xúc, kể cả Jessi cũng không dám đến gần.
Tình hình chiến trận không mấy khả quan, quân đội của Gia Lục Tuần Dương chỉ thủ, không thể công. Tuy nhóm người võ lâm có thể bù lại một phần về số lượng thiếu hụt, nhưng họ chỉ có thể đánh đấm, không hề có chiến thuật hợp lí. Gia Lục Tuần Dương lại không có kinh nghiệm thực chiến, kiến thức hành quân chỉ có lý thuyết, đó là lí do cô khong đủ tự tin để tiến công. Nếu sơ suất, sẽ là đại tổn thất cho Viên Quốc.
Mọi người trong trướng đã ngủ nghỉ hết, chỉ còn lại toán lính canh gác đêm và phòng của Gia Lục Tuần Dương còn sáng đèn. Cô chau mày, mắt đăm đăm nghiên cứu binh thư.
Cửa phòng được mở ra làm Gia Lục Tuần Dương ngước mắt nhìn lên xem ai lại vào phòng của chủ tướng mà lại không gõ cửa. Ánh nhìn của cô giãn ra khi mà thấy được Hoả Linh Nhi đang bưng một chén canh vào, gương mặt non nớt của nàng ẩn đỏ, khẽ nói:
"Tướng quân, người nghỉ ngơi uống canh một chút đi."
Gia Lục Tuần Dương buông binh thư trên tay, cô tiến lại phía nàng, đưa tay cầm lấy mâm canh trên tay nàng.
"Những chuyện này đâu cần Linh Nhi cô nương tự tay làm đâu chứ, nàng là đệ tử phái Nga Mi, là khách quý của triều đình mà."
Tuy đã ở chung gần một tháng, nhưng cả hai chỉ gặp nhau khi có chính sự, đây là lần đầu họ gặp riêng nhau. Hoả Linh Nhi vẫn luôn để ý phòng của cô luôn tắt đèn rất trễ, đêm nào cũng thức khuya nghiên cứu binh pháp. Gia Lục Tuần Dương chỉ mới một tháng thôi đã gầy đi trông thấy, Hoả Linh Nhi đã muốn đến tìm cô rất nhiều lần nhưng đều không đủ can đảm. Hôm nay, đã là ngay thứ ba Gia Lục Tuần Dương hầu như thức trắng đêm, chỉ chợp mắt một canh giờ liền thức dậy. Không thể chịu nỗi nữa, Hoả Linh Nhi liền quyết định tự xuống bếp nấu canh mang đến cho cô.
Nghe được câu nói đầy xa lạ của Gia Lục Tuần Dương, Hoả Linh Nhi liền cảm thấy tủi thân, nàng tuy là nữ tử giang hồ, nhưng chưa từng chủ động nấu canh cho một nam nhân bao giờ. Lần đầu chủ động, lại nhận được sự hờ hững của người đối diện.
Toang lấy lại chén canh, nàng hờn dỗi nói: "Nếu tướng quân không cần, thì trả lại đây."
Gia Lục Tuần Dương đi trước một bước đặt chén canh xuống bàn, giọng nói cũng dịu lại: "Đa tạ, Linh Nhi."
Hai chữ Linh Nhi cuối, rất khẽ, nhưng trong không gian yên tĩnh đó thì cũng đủ để Hoả Linh Nhi nghe được. Hai bên vành tai đỏ dần lên, nàng rất thích nghe tên mình được gọi bởi chất giọng trầm ấm của Gia Lục Tuần Dương.
"Hôm nay vị canh có vẻ là lạ." Từ muỗng đầu tiên, Gia Lục Tuần Dương đã biết đây là chính tay Hoả Linh Nhi nấu cho cô. Kiềm nén sự hưng phấn nơi đáy lòng, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.
"Nếu không ngon thì đừng dùng nữa." Hoả Linh Nhi bối rối, nàng cũng rất ít khi xuống bếp.
Gia Lục Tuần Dương dừng muỗng, trước ánh mắt buồn buồn của Hoả Linh Nhi, cô bưng chén canh lên, uống cạn.
"Ơ.." Hai mắt nàng hoang mang.
"Người không cần gáng uống đâu."
Lấy ra khăn tay lau miệng, Gia Lục Tuần dương mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Hoả Linh Nhi.
"Chỉ cần là nàng làm, dù là cơm trắng cũng đặc biệt ngọt hơn."
Hoả Linh Nhi tức khắc cúi gầm mặt, nàng cảm nhận được hơi nóng bốc lên trên má. Câu nói bông đùa đó không hề phù hợp với vẻ đạo mạo mỗi khi cô bàn chính sự.
"Với cả, Tuần Dương."
"Hả?" Hoả Linh Nhi không hiểu ý của cô.
"Ta gọi là Tuần Dương, không phải người, cũng không phải tướng quân."
Sau đêm hôm đó, không khí giữa hai người Gia Lục Tuần Dương và Hoả Linh Nhi đã có một tiến bước mới. Khi có người, họ vẫn như vậy nhưng đến khi tối, Hoả Linh Nhi thường xuyên đến trò chuyện với Gia Lục Tuần Dương, cùng ăn uống, cùng đàm luận chiến trận, lâu lâu lại cùng luyện kiếm với nhau.
"Tướng quân, bên ngoài có một nữ nhân nói là người quen của Bạch tiểu thư, có chuyện gấp muốn gặp người."
Gia Lục Tuần Dương đang bàn luận chính sự cùng với cái vị trưởng môn cùng cái đại đệ tử thì một binh lính bên ngoài bước vào tâu.
Nghe đến tiểu thư họ Bạch, Gia Lục Tuần Dương liền phản ứng: "Ngươi đem nữ nhân đó vào phòng của ta đi."
"Các vị, ta có việc riêng, cuộc bàn luận hôm nay kết thúc ở đây."
Gia Lục Tuần Dương cáo từ mọi người rồi nhanh chóng vào phòng của mình. Họ Bạch mà quen biết với cô chỉ có sư phụ của cô, đường chủ của Mẫn Đường.
Hoả Linh Nhi cắn môi nhìn theo bóng lưng vội vàng của Gia Lục Tuần Dương.
'Đồ đáng ghét, có nữ nhân đến tìm thì liền cho vào phòng riêng của mình, còn hấp tấp vội vàng như vậy, muốn gặp nữ nhân đó lắm hay gì.'
Gia Lục Tuần Dương bước vào phòng của cô, bên trong đã có một nữ nhân ngồi uống trà thong dong. Nữ nhân xinh đẹp nở nụ cười: "Mấy tháng không gặp, Tuần Dương bây giờ đã là tướng quân rồi."
Nữ nhân gọi là Bình Nhi, là người của Mị Đường, mang thư của Jessi đến cho Gia Lục Tuần Dương và cũng ở lại đây để thu thập thông tin cho Tế Thiên cung.
Gia Lục Tuần Dương chưa kịp vui mừng vì hay tin Viên Vĩ Anh còn sống, thì liền trợn trắng mắt khi đọc những dòng cuối thư.
"Cái tên khốn này.."
"Vĩ Anh, ngươi chỉ được cái dẻo miệng. Không biết đã nói mấy lời này với bao nhiêu người rồi."
Vân Hi che miệng cười vì những lời trêu chọc của Viên Vĩ Anh, nàng bước đi nhanh về phía trước bỏ lại cô ở phía sau vẫn luôn miệng luyên thuyên.
Viên Vĩ Anh đuổi kịp Vân Hi, cầm lấy thảo dược trên tay nàng cho vào túi.
"Làm gì có chứ, từ đó đến giờ ta còn chưa từng yêu ai. Từ trước tới giờ, ta chỉ có ngươi thôi, Vân Hi."