Bảy ngày nữa là đến sinh thần thái hậu, do dọc đường Viên Vĩ Anh di chuyển với tốc độ rất nhàn hạ nên là tất nhiên đến kinh thành trễ hơn dự kiến rất nhiều. Những ngày này Viên Vĩ Anh cùng Gia Lục Tuần Dương tìm hiểu thông tin về Dịch Gia, về Thượng Quan gia.
Dịch gia trăm năm trước cùng Tề gia là hai thái sơn của giang hồ, Tề gia tinh thông y thuật được người đời ca tụng thần y, còn Dịch gia lại đam mê tìm tòi về thuốc độc, tuy vẫn chữa bệnh nhưng tính tình cổ quái, phương pháp lại khác người, được người đời gọi là quỷ y. Trăm năm qua đi, cả hai gia tộc truyền thừa ngày càng thưa thớt, Dịch gia dời đến vùng biên quan, không tranh với đời, từ đó biệt tích, còn Tề gia tuy con cháu nối dỗi rất nhiều, nhưng mấy chục năm trước từng có biến cố, dẫn đến Tề Gia Y Lục, gia bảo của Tề gia thất truyền, từ đó cũng biến mất khỏi giang hồ.
Điều khiến Viên Vĩ Anh bất ngờ chính là Thượng Quan gia lại không liên quan gì nhiều đến giang hồ, mà lại liên quan đến triều đình, đặc biệt là thừa tướng phủ. Theo lời Gia Lục Tuần Dương, Thượng Quan gia hai mươi năm trước có một nam nhân tên là Thượng Quan Chính Ngã, đảm nhiệm chức hình bộ thượng thư, là bằng hữu thân thiết của Nhược Hành Can, thừa tướng hiện tại, cũng là phụ thân của Nhược Ỷ Mộng, lúc bấy giờ ông ta chỉ mới là lễ bộ thượng thư.
Biến cố xảy ra vào hai mươi năm trước, Thượng Quan gia bị phát hiện chứng cứ mưu phản, ý đồ kết hợp với ngoại ban lật đổ đương triều, mà người cáo trạng lại chính là Nhược Hành Can, bằng hữu chí cốt của Thượng Quan Chính Ngã. Nhờ vào công trạng, Nhược Hành Can từ lễ bộ thượng thư thăng qua tiến chức, trở thành thừa tướng quyền cao chức trọng, còn Thượng Quan gia cả nhà hai trăm chín mươi mốt nhân mạng trên dưới, đều bị xử trảm.
"Vĩ Anh này, theo như ngươi nói, Thượng Quan gia vẫn còn truyền thừa bên ngoài, hay là vô tình mấy mươi năm sau vẫn có người họ Thượng Quan?" Gia Lục Tuần Dương đăm chiêu hỏi, mọi thứ có vẻ như nhiều thông tin như cuối cùng lại tràn ngập bí ẩn.
"Ta nghĩ có liên quan đến nhau, không thể nào đơn giản chỉ là trùng họ như vậy được. Bây giờ, ta nghĩ chỉ có hai đáp án. Một là năm xưa Thượng Quan gia việc ác bại lộ, tuy bị tru di nhưng vẫn có con cháu chạy thoát, trốn đến biên cương, trùng hợp là nơi đó gần Dịch gia, có lẽ là họ có thù oán cá nhân gì đó. Còn thứ hai, chính là Nhược thừa tướng năm xưa đã bán đứng bằng hữu, vu oan giá hoạ, nếu là như vậy, chỉ cần con cháu Thượng Quan còn sống, chắc chắn sẽ quay về trả thù."
Gia Lục Tuần Dương thản thốt, đúng là hay thật, cô suy nghĩ nãy giờ tuy cảm thấy mọi chuyện có huyền cơ, nhưng vẫn còn lấn cấn vài chỗ, vậy mà qua miệng Viên Vĩ Anh, mọi thông tin họ có được liền trở nên thông suốt dễ hiểu.
"Ta biết ta đẹp trai lại thông minh, nhưng ngươi không cần nhìn ta tràn trề hâm mộ vậy đâu." Viên Vĩ Anh cố ý dùng vẻ mặt ghét bỏ nói, thực ra cô còn một suy nghĩ khác, chỉ là không nói với Gia Lục Tuần Dương. Không biết sao khi mà nghe đến Nhược thừa tướng có bí mật sau lưng, cô lại nghĩ đến chuyện Nhược Ỷ Mộng nhập cung không đơn giản như vậy, nhưng rồi cô cũng đánh tan suy nghĩ đó, chỉ là cô tự an ủi bản thân mà thôi.
"Cái rắm, càng lúc ngươi càng tự luyến vậy hả?"
"Ê ê, bây giờ ngươi đã là hòn ngọc quý của Nhạc Vương phủ rồi đó, mở miệng ra là văng tục vậy?" Viên Vĩ Anh cho một khối điểm tâm vào miệng, khoái chí nhìn Gia Lục Tuần Dương như quả bóng xì hơi khi nghe đến Nhạc Vương Phủ.
"Thôi đừng nhắc, từ ngày về kinh, ta bị mang đi cái yến hội, các buổi tụ tập của thượng quan quý nhân nơi kinh thành, không ngày nào đươc yên. Gần đây ngươi quay về, biết ta với ngươi quen biết nhau, phụ vương ta rất vui vẻ, nhờ vậy ta mới thoải mái rãnh rỗi gặp ngươi đó." Đồ ăn ngon trước mắt cũng không làm tâm trạng cô tốt hơn, như nhớ ra gì đó, Gia Lục Tuần Dương đang nằm gục xuống bàn liền bật dậy.
"Này Vĩ Anh, bảy ngày nữa sinh thần của thái hậu rồi, ngươi có đi không?"
"Ngươi hỏi như không hỏi, nếu không đi ta về kinh làm gì? Nhưng mà ngươi cũng biết ta ghét bọn giả nhân giả nghĩa, tự cho mình thanh cao đó lắm. Thà ta rủ ngươi đi Ỷ Hương Lầu uống rượu còn vui hơn."
"À mà này, năm trước khi ngươi rời khỏi Ác Nhân Cốc, đi cùng Vũ Băng Nhi, cô nữ quả nữ dọc đường, có gì thú vị không?" Viên Vĩ Anh dùng bộ mặt hóng hớt nhìn chằm chằm, áp sát vào Gia Lục Tuần Dương, khiến ho Gia Lục chán ghét đẩy mặt cô ra xa.
"Ta đâu có được phong hoa tuyết nguyệt, hào hoa phong nhã như Ninh Vương, bên cạnh lúc nào cũng có hồng nhan tri kỷ bầu bạ.." Chưa dứt câu, Gia Lục Tuần Dương đã bị Viên Vĩ Anh vỗ một bạt tay vào đầu.
"Nói tiếng người." Gia Lục Tuần Dương vuốt lại tóc mình, ôn tồn nói: "Ta cùng Vũ Băng Nhi thì như nước sông nước giếng, không ai chạm ai, được nửa đường thì nàng ấy hội ngộ với hai sự muội cùng môn phái, dù gì ta cũng đóng vai một đại nam nhân, đi cùng ba nữ nhân thì ngại ngùng quá nên tụi ta đã tách ra."
"Trời ơi, ta còn nghĩ Vũ Băng Nhi xinh đẹp như vậy, ngươi cùng nàng nhìn cũng xứng đôi, còn nghĩ rằng hai người sẽ nảy sinh tình cảm, thành một đôi tiên đồng ngọc nữ xưng bá võ lâm." Viên Vĩ Anh vừa luyên thuyên, vừa múa tay múa chân như muốn diễn tả bốn chữ tiên đồng ngọc nữ,
"Vũ Băng Nhi đẹp thì có đẹp, nhưng cả người âm trầm, không nói năng được nửa câu, so với nàng ấy thì nhị sư muội của nàng ấy dễ thương hơn nhiều, hình như gọi là Hoả Linh Nhi."
Viên Vĩ Anh chán nản vỗ trán: "Tên ngốc này, thấy người ta dễ thương sao lúc đó không mặt dày đi chung, ngươi tách ra riêng rồi thì cơ hội nào mà tiếp cận nữ nhi người ta. Ta dạy dỗ lại ngươi mới được, để có thể rinh mỹ nhân về nha, cái không cần nhất chính là liêm sĩ, hiểu chưa?" Viên Vĩ Anh bày ra tâm thái ta đây chính là sư phụ, vênh vênh tự đắc.
Cả hai vô tư cười đùa, mặc kệ thân phận cả hai là gì, trong nội tâm của họ, họ chỉ là chính bản thân họ, không cần để tâm đến suy nghĩ của người khác. Sau khi dùng cơm xong, Viên Vĩ Anh nhàm chán lại lấy chiếc bông tai đó ra xem, một con bướm bằng bạc, bên dưới là một sợi xích nối với duy nhất một viên thạch anh màu tím tô điểm cho nó, nhắc đến màu tím, Viên Vĩ Anh mới nhớ ra nữ nhân đó cũng mặc y phục màu tím nhạt. Gia Lục Tuần Dương sau khi đi nhà xí về thì thấy Viên Vĩ Anh nhìn chằm chằm vào một chiếc bông tai của nữ nhân, liền lên tiếng trêu chọc: "Có cần phải vậy không, ngươi và Tế Nguyệt cốc chủ xa nhau chỉ mới một tháng mà còn đem theo hoa tai để nhìn vật nhớ người hả?"
Viên Vĩ Anh giật mình khi đột nhiên nghe tiếng Gia Lục Tuần Dương: "Không phải của Tế Nguyệt." Gia Lục Tuần Dương nghe vậy thì chỉ chỉ vào bông tai trên tay cô: "Vậy cái này ở đâu ra?"
"Ta cắn từ tai một nữ nhân xuống." Theo từng câu chữ, hình ảnh ngày hôm đó như tua chậm trong kí ức Viên Vĩ Anh, khiến cô vô thức nở nụ cười. Nhưng bên cạnh, Gia Lục Tuần Dương thì đang trợn tròn mắt: "Không phải chứ đại ca của ta, ngươi ra ngoài chỉ mới một tháng, lại có nữ nhân khác nữa ư? "
Viên Vĩ Anh cất đi chiếc bông, quay lại nhìn họ Gia Lục bằng ấy mắt đen tối: "Là do đầu óc ngươi đen tối chỉ nghĩ được mấy thứ đó, ta chỉ vô tình gặp nữ nhân đó một lần thôi."
"Ngươi mà có tư cách nói ta đen tối, gặp một lần thì cắn tai, gặp lại lần nữa ngươi cắn ngực người ta à?" Có thể hiểu được người có thể thân thiết với Viên Vĩ Anh thì tám chín phần tính cách cũng như vậy, ngoài trừ những ngày đầu còn khách sáo với nhau, cho đến những buổi canh gác truy tìm bọn người xấu, đến những lúc trà trộn vào Ác Nhân cốc, tuy cả hai không quen biết bao lâu, nhưng Gia Lục Tuần Dương chắc chắn là bằng hữu tốt nhất của Viên Vĩ Anh ở thế giới này, và Gia Lục Tuần Dương cũng coi Viên Vĩ Anh như người thân mà đối đãi tự nhiên, không nề hà gì thân phận của cả hai.
"Vậy ta cũng gặp ngươi nhiều lần rồi đó, hay là ngươi hãy dùng thân thể cứng cáp nam tính này phục vụ ta vui vẻ đi." Cả hai vô tư đùa nói đùa, rồi cùng cười ha hả, nhưng đâu ngờ rằng lời nói này của Ninh Vương bị một tên nô bộc đang quét sân đi ngang qua thư phòng nghe được.
Trên đời này, không có gì lan truyền nhanh hơn tin đồn bát quái, chỉ đến chiều, cả con chợ đều truyền miệng nhau hai nguồn tin.
"Ninh Vương sau khi đau khổ bị từ hôn, nữ chính lại thì tẩu tử, chuyển qua thích nam nhân."
"Ninh Vương căn bản đã thích nam nhân, nên năm xưa từ chối Nhược gia, bỏ đi cùng nam nhân của mình."
Lời đồn nhanh chóng được tổng quản thái giám bẩm báo lại với thái hậu, khiến bà lảo đảo khiến cung nữ thái giám hoảng hốt đỡ bà. Chẳng lẽ hoàng nhi của bà thật sự nuôi nam sủng, bỏ đi theo nam nhân sao?
Một người nữa trong kinh cũng hơi kinh hoàng vì lời đồn đó chính là Võ Thanh Trác, hắn lại tiếp tục tự hỏi trước đây có khi nào Ninh Vương thực sự thích hắn?
Trong đêm tối, Nhược Ỷ Mộng rời khỏi hoàng cung, nàng đi đến một bãi tha ma ở bìa rừng, xung quanh âm u, Nhược Ỷ Mộng lại mặc y phục đỏ rực càng làm tăng thêm sự kinh hãi cho khung cảnh này. Nhược Ỷ Mộng quen thuộc đánh một chưởng vào một lọ hài cốt, một chiếc nắp quan tài trượt dài ra, bên trong là một thông đạo dẫn sâu xuống lòng đất. Dáng người xinh đẹp đỏ rực dần dần biến mất.