Bước đến kéo lớp khăn che mặt của người thần bí đang nằm dưới đất xuống, Viên Vĩ Anh liền biết được đối phương là nữ nhân. Dù chưa xác định đối phương thiện hay ác nhưng xem xét lại tình hình trước mắt thì tên ác nhân là tên đã bỏ chạy, còn người nằm đây không giống kẻ ác cho lắm.
Dìu đối phương đứng lên, Viên Vĩ Anh khoác tay người kia qua vai mình rồi vận công chạy nhanh về quán trọ của mình. Cô hoàn toàn không biết gì về y thuật nên căn bản cô cũng không biết là gì để giúp đối phương, chỉ có thể xuống bếp tự mình lấy một thau nước, rồi dùng khăn sạch lau bớt mồ hôi cũng như giúp đối phương tỉnh táo phần nào.
. . .
Sáng hôm sau
Người nằm trên giường khẽ nheo mắt tỉnh dậy, từ từ tiếp thu hoàn cảnh xung quanh, người đó giật mình nhớ lại chuyện tối qua xong liền nhìn xuống trang phục của mình. Thở phào nhẹ nhõm vì nó vẫn còn nguyên vẹn, tiếng mở cửa đã thu hút sự chú ý của cô.
"Ngươi tỉnh lại rồi sao?"
Viên Vĩ Anh đi vào, trên tay là hai đĩa thức ăn còn nóng. Biết được người mới bước vào đây là ân nhân cứu mạng mình, đã vậy với kinh nghiệm cải nam trang gần 20 năm của mình, không khó để nhận thấy đối phương cũng vậy. Có những đặc điểm đặc trưng có lẽ chỉ những người mặc nam trang cả đời như họ mới biết được.
"Đa tạ huynh đài đã cứu giúp, ta là Gia Lục Tuần Dương, là con trai thứ năm của Nhạc Vương Gia. Hôm qua đang theo dõi kẻ thần bí ở Lan Thành thì bị hắn phát hiện, ta tiến lên tiếp cận hắn thì liền lâm vào mê man."
Viên Vĩ Anh hơi bất ngờ vì đối phương cũng là hoàn thân quốc thích như cô, nhưng theo cô biết thì Nhạc Vương gia là một trong ba vị vương gia không có quan hệ ruột thịt với hoàng tộc gồm có Trấn quốc công, Hạo Vương, và cuối cùng là Nhạc Vương. Trong đó Nhạc Vương gia là vị Vương gia duy nhất đến từ một bộ tộc nhỏ, được xưng vương vì đời trước từng có công lớn trong việc chống ngoại xâm.
Hơn nữa là đối phương lại thành thực nói thân phận của họ thì Viên Vĩ Anh cũng không che dấu làm chi.
"Ta là Viên Vĩ Anh, chắc ngươi cũng biết ta là ai rồi chứ? Nên cứ gọi là Định Hàm được rồi."
"Người là Ninh Vương?"
Gia Lục Tuần Dương bất ngờ nhìn xuống ngực Viên Vĩ Anh, ở kinh thành cô chỉ là con của tiểu thiếp của Nhạc Vương gia, làm gì có cơ hội mà gặp Ninh Vương gia, ấy vậy mà Ninh Vương hào hoa phong nhã nổi tiếng đa tình gần xa lại là nữ nhân. Tuy không lăn lộn trong quan trường, nhưng Gia Lục Tuần Dương hiểu rõ cái gọi là có qua có lại, gần vua như gần cọp. Nay mình biết được bí mật của Vương gia, ai biết được có ngày bị giết bất đắc kì tử. Gia Lục Tuần Dương liền khai thật thân phận của mình cho đối phương biết trước, ý của nàng rất rõ ràng chính là cả hai đều nắm được bí mật của người kia.
Gia Lục Tuần Dương có mẫu thân từng là nha hoàn trong phủ Nhạc Vương, do một lần say loạn tính mà cô ra đời. Vì xuất thân thấp kém, thân thể suy nhược nên khi sinh cô ra đã từ trần, để lại một nữ hài đỏ hỏn chỉ biết khóc. Sự may mắn cuối cùng chính là người đỡ đẻ là một nha hoàn khác, là đồng hương cũng là tỉ muội thân thiết nhất của mẫu thân cô. Biết rõ nếu là nữ nhân số phận chắc hẳn không khác gì nha hoàn bọn họ, người đó đã báo lại với Vương gia là sinh hạ nam hài, thay đổi cả cuộc đời Gia Lục Tuần Dương.
Tuy là cô cũng không nhận được lòng thương phụ tử từ Nhạc Vương gia, nhưng vẫn sung sướng hơn nếu phải sống thật là nữ nhi. Sống trong Vương phủ, nhưng chỉ tốt hơn hạ nhân một chút, chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của cô. Lần này ra khỏi nhà, cô cũng định đến tham gia đại hội võ lâm tìm thú vui, đi ngang Lan Thành cũng tò mò muốn điều ra mọi việc cho ra lẽ.
Viên Vĩ Anh cũng không giấu gì, kể hết chuyện thân thế của mình cho đối phương nghe. Đối phương đã dám thừa nhận với mình, không lẽ mình lại lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử. Cô hiểu rõ, dù bây giờ trong kinh thành có 10 người nói cô là nữ nhân, cũng không ai tin, từ khi thành niên, Ninh Vương trước đây phong lưu thành tánh, luôn ra vào các nơi yên hoa, giờ lại nói là nữ nhân thì chắc là chuyện cười trong thiên hạ. Hoặc là cô cũng muốn có một người bạn ở thế giới lạ lẫm này, ở hiện đại cô có thể không có người yêu, nhưng bạn bè thì không. Cô có một hội bạn thân, cứ rãnh là cùng nhau dạo phố, đi ăn uống rồi cùng nhau ngồi coffee nói chuyện cả buổi. Một khoảnh khắc nhớ tới những người bạn ở thế giới trước là trái tim cô như hẫng đi một nhịp, càng thêm cảm giác lạc lỏng cô đơn hơn khi ở đây.
"Ta và Tuần Dương vậy mà có chung cả hai mục tiêu, không biết là ngươi có muốn đồng hành cùng ta không?"
"Vậy thì còn gì tốt hơn."
Viên Vĩ Anh thuê thêm một phòng, cả hai dùng bữa xong thì ra phố nghe ngóng tình hình. Đêm qua trong thành không có điều gì bất ổn xảy ra cả, có lẽ do gặp phải hai người Anh Dương mà bọn chúng chọn ngày khác. Y hệt hôm qua, chỉ cần vô tình nhắc đến các vụ án đó là người dân ở đây liền thay đổi thái độ, trở nên cực kì dữ tợn đuổi họ đi.
"Định Hàm, ngươi có nghĩ là người dân ở đây biết được gì đó mà cố ý giấu diếm không?"
Viên Vĩ Anh không trả lời ngay lập tức mà nhíu mày trầm tư về một vấn đề gì đó, thất thần một chút cô liền lên tiếng hỏi Gia Lục Tuần Dương.
"Tuần Dương, ngươi kể rõ lại chuyện hôm cho ta nghe đi, từng chi tiết một."
Sau khi nghe lại một lần nữa từ đầu đến cuối, Viên Vĩ Anh như thông suốt gì đó, môi không nhịn được mà cười sung sướng.
"Ngươi cười có nghĩa là?"
"Đúng là bọn giả thần giả quỷ, ta từng được một cuốn thư tịch trong phủ, ở gần Tây Vực có một gia tộc nổi tiếng dùng độc."
"Ý ngươi là Dịch gia Độc Môn?"
"Đúng vậy, nổi tiếng nhất của họ chính là Độc Tâm Tán bí truyền của Dịch gia. Trong thư tịch đó có ghi một số dấu hiệu khi trúng phải loại độc đó, hệt như ngươi vừa trải qua hôm qua."
"Nhưng theo ta biết, Dịch gia tuy nổi tiếng dùng độc, không phải danh môn chính phái gì nhưng nguy củ nghiêm ngặt, không được dụng độc vô cớ. Vả lại họ có danh tiếng trên giang hồ, cần gì tới Lan Thành này làm chuyện giả thần lộng quỷ."
"Ta chưa chắc lắm, cũng có thể thế gian rộng lớn, loại độc khác cũng giống vậy thì sao? Tốt nhất là tối nay chúng ta tự thân kiểm tra xem sao?"
"Nhưng ta thắc mắc, người dân ở đây đều biết cứ sáu tháng là vụ án diễn ra, vậy thì đâu ai dám ra ngoài ban đêm nữa chứ, vậy thì họ biết bắt ai bây giờ?"
Chưa thấy ai lại lo nghĩ cho hung thủ như Gia Lục Tuần Dương, Viên Vĩ Anh nuốt xuống miếng thịt trong miệng cười cười.
"Nếu sợ không có ai cho họ bắt, vậy để ta mua cho người bộ nữ trang, rồi để họ bắt."
Gia Lục Tuần Dương có ngốc cũng biết đối phương châm chọc mình, chẳng thèm đáp lại sự hài hước nhạt nhẽo đó, nàng tự rót cho mình một chung rượu uống cạn.
Tuy chỉ mới quen, nhưng hai người cực kì tự nhiên vì có lẽ đối với Viên Vĩ Anh đây là người bạn đầu tiên khi cô đến đây. Còn với Gia Lục Tuần Dương, không những là bạn, Viễn Vĩ Anh còn chung cảnh ngộ khiến bản thân có thể thoải mái chung hoà.
. . .
Nhược phủ
"Phụ thân, mùa xuân năm sau, nữ nhi muốn được tham gia tuyển tú."