Chương 12
Nhờ có mang trên mình một vài miếng ngọc cũng như ngân lượng mà Viên Vĩ Anh có thể dùng để chuẩn bị cho chuyến hành trình này, Viên Vĩ Anh sau khi chuẩn bị đầy đủ lương thực và thuyền thì liền nhanh chóng cùng Nhược Ỷ Mộng chào tạm biệt vị đại thẩm đã cưu mang mình mấy hôm nay, giăng buồm ra khơi.
"Đại thẩm, sau này ta nhất định sẽ quay lại để đền ơn cho thẩm."
Nở nụ cười phúc hậu, bà liền nói:
"Nơi đây hẻo lánh lại cách kinh thành một đoạn. Hai người các người chỉ cần hạnh phúc là ta vui lòng rồi. Ngươi đó Vĩ Anh, nhớ phải chăm sóc cho Ỷ Mộng một cách chu toàn."
Gật đầu đáp lại lời yêu cầu của đại thẩm. Dù cho không cần ai nói, cô cũng không thể không chăm sóc Ỷ Mộng được. Đang lúc Viên Vĩ Anh định quay bước lên thuyền thì một vài người dân chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng
"Trương đại thẩm, không biết tại sao mà có rất nhiều quan binh đến kiểm tra thôn chúng ta."
"Ta đến xem cùng ngươi."
Trước khi để Trương đại thẩm kịp phản ứng, Viên Vĩ Anh đã cùng người kia đi đến con đường đầu thôn. Không khó khăn để nhận ra người mặc giáp phục dẫn đầu đoàn quân lính chính là Võ Thanh Trác. Viên Vĩ Anh liền vui vẻ chạy đến:
"Võ tướng quân!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc của Ninh Vương, chưa bao giờ Võ Thanh Trác cảm thấy mừng rỡ như bây giờ, mấy bữa nay chưa tìm được tung tích của Ninh Vương, hắn ăn ngủ không yên. Nay tìm được người, hắn đã có thể quay về báo cáo với hoàng thượng rồi.
"Thần tham kiến Ninh Vương, thật mừng là ngài vẫn bình an vô sự."
"Được rồi được rồi, cũng may là ngươi đến kịp lúc đó. Chứ ta là đang định đi thuyền về kinh thành đây."
Sực nhớ ra điều gì, Võ Thanh Trác nhỏ giọng hỏi
"Ninh Vương, vậy còn Nhược tiểu thư?"
"A, ngươi đừng lo, nàng ấy bên cạnh ta. Chỉ là.."
Cả bọn Viên Vĩ Anh, Nhược Ỷ Mộng và Võ Thanh Trác cùng nhau trở về kinh thành trên chiếc thuyền của quân triều đình, một đường an toàn.
Võ Thanh Trác chỉ biết thở dài lắc đầu khi nhìn cảnh Nhược Ỷ Mộng hệt như con nít cứ bám lấy Viên Vĩ Anh. Tuy không thân thiết, nhưng cùng là con cháu thế gia trong kinh thành nên hắn và nàng cũng xem như có quen biết, trong mấy lần yến tiệc cũng gặp qua mấy lần, ấy vậy mà bây giờ nhìn nàng từ một tiểu thư khuê các lại biến thành như vậy, chỉ có thể thương tiếc thay.
Phía bên này, Nhược Ỷ Mộng đang vô tư dựa đầu lên vai Viên Vĩ Anh mà dụi dụi trên đó.
"Vĩ Anh, ta buồn ngủ mà tại sao xung quanh cứ lắc lư hoài vậy?"
Buông chung trà trên tay xuống, Viên Vĩ Anh cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời:
"Chúng ta đang trên thuyền mà, ngoan đi, ráng chịu một lát."
Vì lo lắng sức khoẻ của Ỷ Mộng không chịu nổi nếu đi thuyền gần nửa tháng trời nên Viên Vĩ Anh đã bàn bạc lại cùng Võ Thanh Trác. Họ quyết định đến trấn gần đó sẽ cập bến và di chuyển bằng đường bộ.
Mấy ngày sau đó, Viên Vĩ Anh cùng Nhược Ỷ Mộng vẫn luôn quấn quýt bên nhau. Mọi sinh hoạt của nàng đều được Viên Vĩ Anh chăm sóc chặt chẽ, Nhược Ỷ Mộng cũng chỉ quấn quýt và rất ỷ lại vào cô.
Cũng như hôm đó, vừa mới rời khỏi bến tàu, Nhược Ỷ Mộng liền cảm thấy không khoẻ vì say thuyền. Khi đang đi qua bãi đã trên bờ biển, Nhược Ỷ Mộng do còn chóng mặt đã sảy chân suýt nữa là té về phía trước. Đi bên cạnh nàng ngay lúc đó tất nhiên không ai khác chính là Viên Vĩ Anh, cô nhanh tay đỡ lấy Ỷ Mộng, một màng anh hùng cứu mỹ nhân này đều được chứng kiến bởi tức cả mọi người ở đây. Họ đều ngầm cho rằng khi về kinh thành chắc có lẽ Nhược tiểu thư sẽ thành Ninh Vương Phi.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhược Ỷ Mộng hoàn toàn ỷ lại vào Viên Vĩ Anh, nàng để yên cho cô dìu mình đi đến xe ngựa, sau khi vào trong xe ngựa thì cô lại để nàng nằm gác đầu lên đùi mình.
Đối với Nhược Ỷ Mộng, tất cả mọi người đều xa lạ chỉ ngoại trừ Viên Vĩ Anh, nhưng mà mọi chuyện có vẻ tiến triển tốt hơn khi mà cả ba người Viên Vĩ Anh, Võ Thanh Trác và Nhược Ỷ Mộng ngày càng thân thiết hơn.
Sau nhiều ngày di chuyển về kinh thành, phải tạm dừng chân ở những quán trọ nhỏ rồi lại lên đường khiến cho cả binh đoàn cảm thấy mệt mỏi. Viên Vĩ Anh đã quyết định sẽ dừng tại thị trấn lớn một ngày đêm để mọi người dưỡng sức cũng như giải lao một ngày.
Trên đường phố hôm nay, mọi người dân trong trấn không khỏi cảm thấy lạ khi mà trấn của họ lại xuất hiện ba nhân vật lạ mặt lại xuất ra vẻ khí phái hơn người như vậy.
Viên Vĩ Anh hào hoa phong nhã, không quá nam tính nhưng cũng chẳng quá mức nữ tính. Nhược Ỷ Mộng khi xưa nếu khiến người khác nhìn vào có cảm giác cao xa không dám với tới thì nay lại luôn bày ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu khiến nam nhân nào nhìn vào cũng muốn bảo vệ nàng. Người còn lại không ai khác chính là Võ Thanh Trác, trái ngược với Viên Vĩ Anh, ai cũng có thể cảm nhận được khí khái hiên ngang cần có của một đại tướng nơi hắn.
Cả ba người họ như được sống thật với lứa tuổi của mình, không còn là Ninh Vương, không còn là đại tướng quân và cũng không cần phải giữ kẽ quá nhiều khi là tiểu thư Thừa tướng phủ.
"Này ta muốn ăn kẹo hồ lô."
Khi nhìn thấy một người bán kẹo đi ngang, Nhược Ỷ Mộng liền kéo tay Viên Vĩ Anh.
"Được được ta đi mua cho nàng."
Viên Vĩ Anh mỉm cười và nhanh chóng quay lại với ba xâu kẹo trên tay.
"Của ngươi này, còn này là cho huynh nè."
Nhược Ỷ Mộng vui vẻ nhận lấy que kẹo, bên cạnh đó Võ Thanh Trác cũng trề môi lên tiếng.
"Thật là ớn lạnh những người yêu nhau như các người."
"Bớt nói lại và lo ăn kẹo của huynh đi."
Viên Vĩ Anh đùa giỡn đưa tay đẩy thanh kẹo vô mặt Võ Thanh Trác khiến mặt hắn dính đầy đường. Nhược Ỷ Mộng liền cười thành tiếng khi nhìn gương mặt đầy đường của hắn. Viên Vĩ Anh thức thời liền kéo Nhược Ỷ Mộng chạy đi trước khi bị Võ Thanh Trác đuổi kịp.
"Ngươi đứng lại cho ta!!"
Lại tiếp tục trải qua vài ngày nữa, ngoài trừ những lúc cùng cả đội quân di chuyển thì trong những ngày nghỉ ngơi Viên Vĩ Anh cùng Nhược Ỷ Mộng đều cùng nhau đi ăn, đi dạo, khi thì ven rừng xem hoa, lúc lại ra bờ hồ hóng gió. Mỗi ngày không còn ăn sơn hào hải vị cũng như những trang phục xa hoa, kẻ hầu người hạ nhưng cả hai đều rất vui vẻ. Tuy nhiên, cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, chỉ thêm đêm nay là họ đã về đến kinh thành rồi. Sau khi Nhược Ỷ Mộng đã về phòng ngủ thì Viên Vĩ Anh cùng Võ Thanh Trác đang cùng nhau uống rượu.
"Ngày mai vào kinh rồi, không biết nên nói như thế nào với Thừa tướng đây."
Nghe được câu hỏi của Võ Thanh Trác, Viên Vĩ Anh mệt mỏi thở dài.
"Ta không lo vấn đề đó, chỉ là.. đối với Ỷ Mộng thì người ở thừa tướng phủ cũng là xa lạ thôi. Nhưng về kinh rồi thì ta lấy thân phận gì mà lo cho nàng ấy chứ."
"Cũng không đúng, có khi gặp lại người thân thì muội ấy sẽ hồi phục trí nhớ thì sao?"
"Cũng mong như vậy. Cạn ly."
Cả hai cứ tiếp tục uống và tán gẫu cho đến khi Võ Thanh Trác có dấu hiệu say muốn gục ngã.
"Này, ngươi say rồi ta cho người đưa ngươi về phòng."
Viên Vĩ Anh loạng choạng bước đến cửa để gọi người, nhưng cô vẫn nghe rõ những câu nói trước khi Võ Thanh Trác nhập mộng:
"Vậy thì ngươi lấy nàng ấy làm Vương Phi là được rồi."
"MỞ CỬA THÀNH."
Đoàn binh di chuyển vào thành, lúc chuẩn bị đi ngang qua cổng thành, Viên Vĩ Anh khẽ vén màn lên, cô nhìn về phía rừng cây bên ngoài. Bước qua cánh cửa này, cô lại phải tiếp tục làm Ninh Vương, manh trên mình những gánh nặng vô hình của thân thể, danh phận này.
"Ỷ Mộng, dù cho sau này có như thế nào, thì nàng cũng phải nhớ là không thể nói ra ta là nữ nhân. Được không?"
" n, cái gì Vĩ Anh nói ta đều nhớ cả, ngươi cũng phải nhớ là dắt ta đi dạo thuyền đó."
Nhìn gương mặt đầy ngây ngô của Nhược Ỷ Mộng, Viên Vĩ Anh càng cảm thấy tiếc nuối những ngày tháng vô tư mà mọi người không biết mình là ai. Cô cũng hiểu rõ Nhược Ỷ Mộng đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng mình, chắc chắn không phải đến từ việc hối lỗi hay thương hại.
"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Như thái phi."
Viên Vĩ Anh sau khi bước vào đại điện liền hành lễ với ba người có cấp bậc lớn nhất đang ngồi tại chính điện. Thái hậu nhìn thấy nữ nhi của mình đã quay về sau nhiều ngày mất tích liền vui mừng ban ghế cho cô, bà cảm động vừa tạ ơn trời vừa rơi nước mắt.
"Đa tạ mẫu hậu."
Đây chính là khoảnh khắc mà Viên Vĩ Anh ghét nhất, muốn làm gì cũng phải giữ kẽ, chỉ nói chuyện với người mang thân phận mẹ mình mà cũng có đủ thứ phép tắc, nếu là gia đình bình thường, khi con của mình mất tích kiếm lại được, sẽ là cảnh gia đình đoàn viên, không như hoàng gia, còn phải đợi hành lễ rồi miễn lễ.
Viên Vĩ Anh ôn tồn kể cho mọi người nghe về chuyện của mình trong hơn một tháng qua, kể cả chuyện Nhược Ỷ Mộng bị mất kí ức. Trong suốt quá trình đó, cô làm sao không nhận ra được ánh mắt của Như Tiên luôn đặt trên người mình cơ chứ. Nhưng cô biết mình đã yêu Ỷ Mộng rồi, nhưng không đồng nghĩa với việc cô hết tình cảm với Như Tiên. Vì không biết nên đối mặt với Như Tiên như thế nào nên cô cũng một phần không muốn về kinh thành. Nếu như ở hiện đại, tức cả đều chỉ qua đường thì cùng lúc quen vài người đối với Viên Vĩ Anh mà nói là vui thôi. Nhưng đây lại khác. Trước tiên là Như Tiên, tuy không có thời gian trau dồi tình cảm quá nhiều nhưng Như Tiên vẫn có một vị trí rất quan trọng trong lòng cô, có lẽ là duyên số rồi. Nói về Nhược Ỷ Mộng, quả thực lúc đầu cô có hứng thú với nhan sắc của nàng nhưng từ khi có Như Tiên rồi thì Viên Vĩ Anh đã thu lại suy nghĩ của mình. Không ngờ tạo hoá trớ trêu, cuối cùng thì cô vẫn đem lòng yêu nàng.
Cô biết việc thành hôn với Ỷ Mộng dễ dàng lắm, chỉ cần cô đến thừa tướng phủ dạm hỏi mà thôi. Nhưng còn Như Tiên? Cô làm sao không hiểu được người yêu của mình. Nàng luôn tự ti vì không thể bên cô quang minh chính đại. Thử hỏi Viên Vĩ Anh làm sao có thể thành thân với Ỷ Mộng mà bỏ qua Như Tiên như vậy chứ.
Sau khi dùng bữa xong, lại cùng thái hậu tâm sự nửa ngày trời thì Viên Vĩ Anh lấy cớ mệt mỏi rời cung, nhưng Viên Vĩ Anh không ra khỏi cung mà lén lút đến tẩm cung của Như Tiên, cô quen thuộc vào thêm lối cũ. Như Tiên thấy cô bước vào liền mừng rỡ chạy đến ôm chặt lấy Viên Vĩ Anh, dù đã gặp nhau khi nãy nhưng đây mới thật sự là giây phút tương phùng của cả hai.
"Vĩ Anh, hơn một tháng này, ngươi gầy đi."
Đưa tay vuốt ve gương mặt đối phương, Như Tiên đau lòng nói.
"Nàng đừng lo, ta vẫn khoẻ lắm."
Cầm lấy bàn tay đối phương vỗ về, Viên Vĩ Anh nở nụ cười cưng chiều. Cô dùng sức kéo Như Tiên tựa hẵn vào lòng ngực mình, cả hai đều im lặng tận hưởng giây phút yên bình ngắn ngủi này.
Đâu đó trên phố, Viên Vĩ Anh chán nản đi đi lại lại. Cô không tìm được cách giải quyết cho suy nghĩ của mình thì không thể nào mà thông suốt được. Từ trên mái nhà, bốn tên hắc y nhân nhảy xuống trước mặt Viên Vĩ Anh.
"Hôm trước ngươi không chết, vậy bây giờ sẽ là ngày chết của ngươi."
Bốn tên cùng nhau lao vào cô, có thể dễ dàng nhận thấy bốn tên này võ công cao hơn hẵn những tên lần trước.
Dùng những tuyệt kĩ của mình, Viên Vĩ Anh đã đánh ngã được hai tên cầm kiếm. Dùng mũi chân đá thanh kiếm lên cao, cô liền nhảy lên chụp thanh kiếm sau đó liền chém về phía hai tên còn lại, hai tên còn lại cùng lúc xông về phía cô mà chém. Viên Vĩ Anh bắt lấy tay một trong hai tên đó, dùng kiếm của hắn đỡ lấy kiếm của tên kia, dùng thêm sức cô đẩy thanh kiếm đến ngực tên còn lại. Thanh kiếm đang hướng đến ngực của tên hắc y nhân thì hắn liền dùng trảo đánh gãy ngang thanh kiếm của cô, tên đang bị khống chế cũng nhanh chóng chưởng một phát vào bụng khiến cô ra đập thẳng lưng vào vách tường.
"Phụt"
Viên Vĩ Anh phun ra một ngụm máu, một chưởng của tên kia thật sự quá nặng.
Vịn vào bức tường mà đứng lên, Viên Vĩ Anh ổn định lại chân khi trong người mình xong liền nhanh chân đánh về hướng tên đã đánh mình. Hơn mười chiêu thì Viên Vĩ Anh ngày càng thất thế hơn vì thể lực của cô đã bị bào mòn khi mà cô đánh gục hai tên đầu, đã vậy những tuyệt kĩ thật sự của bộ võ mà nguyên chủ học, cô không thật sự hiểu được huyền cơ trong đó mà chỉ dựa theo ký ức được kế thừa để thực hiện, khó mà chống lại bốn tên này. Trong một phút sơ sẩy, cô bị tên đó đá văng nằm xuống đất, cú đáp đất khá mạnh khiến đầu cô chảy máu khá nhiều.
"A..a"
Hai tên kia nhìn thấy Viên Vĩ Anh đang nằm trên đất với gương mặt đầy máu, liền gật đầu một cái.
Một tên tiến tới ngồi xuống giữ chặt hai vai Viên Vĩ Anh, tên còn lại thì nâng chân trái cô lên, hắn bắt đầu dùng nội công bẽ gãy chân cô.
"Aaaaaa"
Viên Vĩ Anh đau đớn thét lên, sau đó cô hoàn toàn ngất xĩu.
Sáng hôm sau, cả kinh thành hoảng hốt khi mà từ sáng đã phát hiện Ninh Vương nằm trong một vũng máu.
Hết chương 12