Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 86: Bá đạo và ôn nhu



Cứ như vậy bốn người bắt đầu ở chung trong nhà Quan Di Tình, mặc dù là lần lần đầu sinh hoạt chung một chỗ, mọi người vẫn rất vui vẻ. Quan Di Tình đối với Xa Vân Hề không có gây khó dễ, không thể nghi ngờ đây là việc tốt. Nếu như không có hai người kia, những ngày tháng của Xa Vân Hề sống ở đây có lẽ không thể nào dễ chịu.

Mãi cho đến khi buổi biễu diễn Tokyo kết thúc, mọi người vẫn hòa thuận sống chung, không có phát sinh đại sự gì. Nhưng khi Âu Dương Tuyết Tự đến, làm cho cái không khí trầm ổn tuyệt nhiên vỡ nát.

"Tuyết Tự, em sao đến đây?" Biểu muội đột nhiên tới chơi, Quan Di Tình không biết chuyện gì làm cho em ấy tìm mình.

"Chị, công ty gặp sự cố, có người thu mua cổ phần của những cổ đông khác, hơn nữa cổ phần sắp vượt qua chúng ta."

Nhớ tới sự tình sáng sớm hôm nay, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng lo lắng. Gần đây do bận rộn việc cùng Đường thị hợp tác, không có lưu ý đến động tĩnh của các cổ đông, không nghĩ đến mình thật sơ sẩy lại để cho người khác thừa cơ hội ra tay. Mình tuy là tổng giám đốc công ty nhưng cổ phần là của biểu tỷ và của mình. Vì thế không thể để người khác cướp đi, công ty cũng là tâm huyết của chị ấy.

"Em nói cổ phần của công ty bị người thu mua? Ai lại có hứng thú với công ty chúng ta ngoại trừ người kia, hẳn là không ai khác."

"Có thật không? Là ông sao? Chị đã rời Quan gia rồi tại sao ông còn muốn chiếm lấy cổ phần của công ty? Dù chị có làm gì thì chị cũng là người của Quan gia."

Âu Dương Tuyết Tự thực sự không thể nào hiểu được ông ngoại đang nghĩ gì, hại cháu gái của mình thành như vậy, tại sao còn muốn dây dưa không tha?

Chuyện lần trước, Quan Di Tình sau khi xuất hiện liền cùng Quan gia phân rõ giới hạn. Bốn năm qua không về lại Quan gia, có thể trong lòng cô hận thật nhiều, oán thật nhiều. Mẹ của Âu Dương Tuyết Tự bởi vì chuyện của Quan Di Tình mà bà đã náo loạn quan gia, Quan lão gia tử bị chọc tức đến nỗi phải nằm viện một tháng.

"Kỳ thực việc chị đang nghĩ là tài chính của ông từ đâu đến, không chừng có người hỗ trợ, hoặc là ông đã cùng người khác lập thỏa thuận gì."

Quan Di Tình tay phải nâng cằm, suy nghĩ một hồi. Đột nhiên xuất hiện chuyện này, cô hiểu hơn ai hết rõ ràng là có liên quan đến người bên ngoài Quan gia, người giúp đỡ này thân phận cũng không đơn giản, mục đích của hắn là gì?

"Chị, có thể là người của Đường thị hay không. Lần này hợp tác, ông ngoại đã sớm gặp người của Đường thị, lẽ nào Đường thị cho người trong bóng tối trợ giúp ông?"

Đường thị cùng Quan thị hợp tác lần này là hạng mục phi thường lớn, không thể thất bại. Mặc kệ là cái gì, nếu thất bại, tổn thất đôi bên sợ tới vài trăm triệu, không bên nào có thể gánh vác nổi.

"Thật sao? Vừa vặn tổng giám đốc Đường thị ở đây, em cẩn thận hỏi nàng xem sao."

"Cái gì, Đường Mạc Dao ở đây?"

Âu Dương Tuyết Tự dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Quan Di Tình, nàng thực sự bất ngờ. Nhưng Đường Mạc Dao tới đây làm gì?

"Đúng vậy, hơn một tuần rồi."

"Chị, sao chị không nói sớm, nếu như biết, em đã sớm đến rồi."

Âu Dương Tuyết đối với Đường Mạc Dao không có bao nhiêu hảo cảm nhưng bởi vì công việc mới cùng cô ta tiếp xúc. Nghĩ đến trước mình thiệt thòi, hôm nay nhất định phải đánh cô ta một trận.

"Chúng ta đến thư phòng đi, cô ấy ở thư phòng."

Âu Dương Tuyết Tự cùng Quan Di Tình đến thư phòng liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi nhàn nhã uống trà, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào cô bé đang nói chuyện cùng Xa Vân Hề.

"A, này không phải Đường tổng sao, đã lâu không gặp."

Âu Dương Tuyết Tự vừa nhìn thấy Đường Mạc Dao giọng nói liền cao hơn vài đexiben, cô ngại nữ nhân đang uống trà kia không nghe được.

"Âu Dương, đã lâu không gặp, lần này tìm tôi có có việc a?"

Nhìn Âu Dương Tuyết Tự "niềm nở", Đường Mạc Dao biết người này là đang cáu giận mình. Mình ép uổng nàng nhiều việc, tâm nhãn có to lớn đi nữa thì cũng sẽ thù dai.

Âu Dương Tuyết Tự muốn nói thêm, chỉ là nàng bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, chính là Xa Vân Hề trở về, Xa Vân Hề thật sự trở về. Xoay mặt nhìn sang Quan Di Tình, lại nhìn Xa Vân Hề, đúng là nàng nha. Nếu như Xa Vân Hề trở về, như vậy biểu tỷ có phải sẽ hạnh phúc rồi không?

Âu Dương Tuyết Tự hiện tại không quan tâm đến Đường Mạc Dao nữa mà là toàn bộ tập trung chú ý đặt ở trên cái mặt dày của Xa Vân Hề.

"Vân Hề, cô về khi nào?"

"Được khỏang hai tuần rồi, Tuyết Tự gần đây có khỏe không?"

Lần này gặp lại Âu Dương Tuyết Tự, Xa Vân Hề cảm giác nàng đã thay đổi, nghe nói nàng cùng Lý Hoan, Xa Vân Hề cũng hi vọng các nàng hạnh phúc.

"Rất tốt, lần này trở về thì đừng đi nữa, chị của tôi rất nhớ cô."

Âu Dương Tuyết Tự không thèm để ý tới Quan Di Tình, nói thẳng ra lời nói của mình. Quan Di Tình cố ý chối từ, nhưng nàng sẽ không như vậy. Nghĩ đến mấy năm nay hai người họ thật khổ, mỗi lần nói chuyện với Lý Hoan về chuyện hai người họ, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng rất khó chịu. Xa Vân Hề ở nước ngoài như cái xác không hồn, mà người ở trong nước cũng sống không bằng chết. Không biết hai người chống đỡ bằng cách nào, dường như chỉ dựa vào hồi ức và tin tức về người kia làm niềm tin để sống. Nếu như đến những thứ kia đều không có, hai người có lẽ đã không thể sống tiếp. Tình yêu, hạnh phúc không cần nhiều lý do, mà là đem tất cả đau thương hóa thành hạnh phúc.

Đứng một bên, Quan Di Tình nghe biểu muội của mình nói như thế trong lòng cô không vui nha, cái gì mà mình rất nhớ nàng. Tuyết Tự nói như thế có nghĩa là chứng tỏ mình không có hờ hững với nàng. Sau này Xa Vân Hề còn không lấy chuyện này ra cười vào mặt mình đi.

"A, Tuyết Tự, em không phải tìm Đường tổng có chuyện gì sao?" Quan Di Tình chỉ muốn ngưng hẳn đề tài này ở đây, nếu không cô không còn mặt mũi gì với Xa Vân Hề nữa rồi.

"Em quên mất, Đường tổng chúng ta cần phải nói một vài chuyện"

Âu Dương Tuyết Tự khôi phục lại yên lặng, bắt đầu vẻ mặt như Đường Mạc Dao mắc nợ nàng.

"Chúng ta sao? Nói chuyện gì? Chỉ cần vị kia của cô đồng ý, ta cũng không ngại."

Đường Mạc Dao bưng trà ý cười nhìn Âu Dương Tuyết Tự, đôi mắt toát lên tâm ý đùa nghịch.

"Cô... cô, Đường Mạc Dao, cô đừng đắc ý, cô không phải thích Lục Nhĩ Nhã sao, cô không lọt được vào mắt cô bé kia, cô đùa giỡn tôi làm gì. Có bản lĩnh cô đi đùa giỡn cô bé kia đi?"

Mỗi lần Đường Mạc Dao như vậy, Âu Dương Tuyết Tự sẽ tức đến điên, nàng biết Đường Mạc Dao không phải một hai ngày, từ nhỏ cô ta đã thích bắt nạt người khác. Âu Dương Tuyết Tự bình thường duy trì dáng vẻ tao nhã nhưng mà gặp Đường Mạc Dao liền giương nanh múa vuốt. Mỗi lần trông thấy Âu Dương Tuyết Tự như vậy, Lý Hoan hoài nghi hai người kia có phải trước đây có thâm thù huyết hận gì không.

Âu Dương Tuyết Tự chưa gặp qua Lục Nhĩ Nhã vì thế nên dù có ở trước mắt cũng không nhận ra.

Tất cả mọi người nghe được Âu Dương Tuyết Tự nói như thế ai nấy đều mắt to mắt nhỏ nhìn nàng.

Đường Mạc Dao vừa uống ngụm trà trực tiếp phun ra ngoài, Lục Nhĩ Nhã trừng hai mắt không chớp nhìn Âu Dương Tuyết Tự, Xa Vân Hề lần đầu thấy Âu Dương Tuyết Tự giang hồ như thế, nàng vẫn luôn cho rằng Âu Dương Tuyết Tự là cô gái dịu dàng, bây giờ dáng vẻ kia dịu dàng chổ nào, còn hơn sư tử hà đông thì có. Quan Di Tình hiện tại chỉ muốn tìm cái hang chuột chui vào, em gái của mình hôm nay xấu tính quá nha, cô quay mặt đi, không thèm để ý, coi như mình hoàn toàn không có nghe mấy câu này.

"Âu Dương Tuyết Tự "

Đường Mạc Dao đứng lên hướng Âu Dương Tuyết Tự hét lớn. Nàng hôm nay hại mình đến thảm rồi.

"Tuyết Tự, cô nói hưu nói vượn cái gì, tôi... Tôi, cô có việc nói mau, không nên ở chỗ này nói hưu nói vượn."

Đường Mạc Dao mặt đỏ ửng, cô không muốn Lục Nhĩ Nhã biết mình thích nàng, cô sợ nàng sẽ xa lánh cô. Nhiều năm cô khổ sở chờ đợi, không muốn cuối cùng lại hóa thành bọt nước.

"Tôi nói hưu nói vượn bao giờ, cô chính là thích Lục Nhĩ Nhã, cô đem bức ảnh của nàng xem như bảo bối, cô tưởng tôi không biết sao? Cô giấu tình cảm của mình 15 năm, sợ nàng biết cô thích nàng đúng không? Cô là đồ nhát gan, cô nếu không nói, vậy ngồi chờ nàng gả cho người khác đi. Chà chà, xem cô đi, cô rất quyết đoán vậy mà về mặt tình cảm lại nhát cáy, cô nên học hỏi tôi đi, ăn sạch không chừa cái gì, con cái đầy đủ, có người đầu ấp tai gối bên cạnh."

Âu Dương Tuyết Tự nghiêng mặt xem thường nhìn Đường Mạc Dao. Mười lăm năm không hề động thủ, thực sự là đủ "Ngốc".

Đời này Âu Dương Tuyết Tự đã bỏ qua Xa Vân Hề, vì thế không thể bỏ qua Lý Hoan, sử dụng một chút thủ đoạn làm cho Lý Hoan không chạy thoát được.

Âu Dương Tuyết Tự vừa nói xong, mới chực nghĩ mình đang nói cái gì. Nàng quên mất Xa Vân Hề còn ở đây. Lần này thật sự khiến cho hình tượng Đường Mạc Dao hoàn toàn sụp đổ rồi, trong lòng bi thương thầm nghĩ: "haizzz, coi như mình nợ Đường Mạc Dao một món nợ". Âu Dương Tuyết Tự cúi đầu, ngại ngùng xấu hổ.

Đường Mạc Dao tức đến nói không thành lời, cô vừa nhìn Âu Dương Tuyết Tự, vừa nhìn Lục Nhĩ Nhã, trong đầu muốn đem Âu Dương Tuyết Tự bầm ra thành trăm mảnh.

Lục Nhĩ Nhã lần đầu nghe chuyện đột ngột như vậy, tình yêu mà nàng ấy dám mang ra nói như ăn bánh uống nước vậy nha, nhìn qua sẽ nghĩ đây là thục nữ, vậy mà nàng ấy nói ra những lời này không giống thục nữ chút nào, thật là làm cho người ta giật nảy mình.

Xa Vân Hề nghe Âu Dương Tuyết Tự nói xong thì cả kinh đến nỗi con mắt không dám nhìn ai. Không trách được Lý Hoan, gặp người như vậy chỉ có thể ở nhà trông con, hóa ra là như vậy a. Nhưng tính ra hai người họ, hẳn là Lý Hoan phải thế mạnh hơn chứ, sao có thể để Âu Dương Tuyết Tự ăn sạch sẽ.

Nhớ đến Quan Di Tình, Xa Vân Hề lúc này mới hiểu, hai người họ là chị em họ hàng, không sử dụng thủ đoạn mới kỳ lạ. Hay là mình cũng nên sử dụng chiêu này với Quan Di Tình, có thể sẽ hiệu nghiệm. Nghĩ đến điểm này, Xa Vân Hề trong lòng lập tức có ý định, mà nếu như Quan Di Tình phát hiện được, không chừng người kia sẽ gặp họa.

Muội muội của mình ở đây rung đùi kể chiến tích, Quan Di Tình thật sự sợ Xa Vân Hề cũng học chiêu này, hiện tại suy nghĩ muốn kết thúc vấn đề này ở đây.

"Vân Hề, Nhĩ Nhã, chúng tôi muốn cùng Đường tổng bàn một số chuyện, hai người ra ra phòng khách một chút nhé."

Kêu hai người ra ngoài chính là không hy vọng các nàng liên luỵ vào, chuyện này quá mức phức tạp, sợ sau này phát sinh chuyện gì không ai nói trước được.

"Nhĩ Nhã? Lục Nhĩ Nhã?"

Âu Dương Tuyết Tự nghe tỷ tỷ nói như vậy nàng không thể tin quay đầu lại nhìn, lẽ nào Mạc Dao thích cô bé này?

"Chị, Chị nói đây là Nhĩ Nhã? cô bé bên cạnh Xa Vân Hề đó sao?"

"Đúng, Chị quên giới thiệu cho em, người kia chính là Lục Nhĩ Nhã tiểu thư, cũng là nghệ sĩ piano như Vân Hề."

Âu Dương Tuyết Tự nghe xong cảm thấy đầu bị sét đánh, trong nháy mắt điên đảo đầu óc, hôm nay là ngày gì mà nàng làm chuyện mất mặt quá rồi a.

"Haha, Lục tiểu thư, tôi vừa rồi không phải cố ý." Âu Dương Tuyết Tự nở nụ cười xin tội, chí ít có thể cứu vãn một điểm hình tượng.

"Không sao, mọi người có việc thì bàn chuyện đi, tôi cùng Vân Hề đi xuống trước."

Nói xong nắm tay Xa Vân Hề xuống lầu, ba người còn lại, ngoại trừ Quan Di Tình, hai người còn lại đều mặt đỏ ơi là đỏ, nhưng mà lý do khiến hai người họ đỏ mặt lại không giống nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv