Vì xem tuyết rơi, Xa Vân Hề xin nghỉ, nàng ở lại trong núi cùng với Quan Di Tình.
"Tiểu Hề Hề, em dậy mau dậy mau." Buổi sáng ánh nắng bừng lên, Xa Vân Hề bị âm thanh ồn ã huyên náo đánh thức. Lòng không tình không nguyện mở đôi mắt còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng thấy người nào đó đang phấn khích trước mặt mình. Nàng không biết nên làm gì đây, cũng vui vẻ theo người ta nhưng lại ủy khuất bản thân mình vẫn còn muốn ngủ nướng.
Thật vất vả đêm qua mới ngủ ngon giấc, hiện tại bị gọi dậy như thế, nàng đã phạm tội gì a. Nhưng Di Tình hưng phấn như thế, không biết chuyện gì xãy ra khiến cô ấy tươi không cần tưới.
"Sao vậy, Tình?"
Giọng nói ngáy ngủ, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.
"Hề Hề, có tuyết rồi, em ra xem đi, tuyết thật lớn, bên ngoài trắng xóa một mảnh."
Quan Di Tình phấn khích trực tiếp nâng đầu Xa Vân Hề lên.
Xa Vân Hề bị lay bị kéo đến hoa mắt chóng mặt, nàng đành nắm lấy hai bàn tay của ai kia không cho chúng tiếp tục kéo giật đầu của mình.
"Di Tình, Tình đừng có lay đầu em nữa, lay một hồi em vào bệnh viện bây giờ, em dậy cùng Tình xem tuyết có được không?"
Hiếm thấy Di Tình vui vẻ như vậy, Xa Vân Hề ngồi dậy yêu thương nhìn Quan Di Tình. Cô ấy ở trước mặt mình bây giờ không còn tư thái nữ vương nữa, cũng không cần mạnh mẽ kiên cường nữa. Như vậy có nghĩa là cô ấy đã tin tưởng và đặt mình vào nơi sâu nhất trong trái tim cô ấy.
"Được, em nhanh lên đi. Tôi đi rửa mặt rồi chúng ta ra ngoài chơi."
Nói xong mau mắn xuống giường chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhìn bóng lưng vui thích như chim non của Di Tình, Xa Vân Hề nước mắt tự nhiên rơi xuống. Cô ấy cứ mỏng manh như thế, sau này nếu không có mình thì phải làm sao?
Không màng tới công việc mà ở đây xem tuyết, Xa Vân Hề rõ ràng biết Di Tình đang trốn tránh điều gì đó, có thể làm cho nàng trốn tránh như vậy chắc chắn là chuyện hoặc là người của Quan gia.
Sau khi trở về số phận sẽ ra sao, không ai biết, cô ấy đã không tự tin nói rõ, xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp.
Chợt nhớ đến anh trai mình có nhắc chuyện lão gia tử của Quan gia, Xa Vân Hề cũng rất sợ. Nàng sợ Quan Di Tình sẽ bị thương tổn, sợ cô ấy bỏ mình, sợ tình yêu này không thể tiếp tục mà phải chấm dứt trong đau khổ.
Nếu như mình có đầy đủ sức mạnh vậy thì tốt, Quan gia mình cũng không sợ. Anh trai nói sẽ giúp mình, nhưng Xa Vân Hề biết nếu như vậy sẽ làm mất hòa khí giữa Quan gia và Xa gia. Quan gia không phải gia tộc nhỏ, nếu sử dụng thủ đoạn trên thương trường, Xa gia cũng chưa chắc thắng được Quan gia.
Nàng không muốn những người thân của mình vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng. Chị dâu thân thể vừa tốt lên, anh trai vì chăm sóc chị dâu suýt chút nữa đổ bệnh. Lần này Xa Vân hề không muốn anh ấy bận tâm. Còn lại tỷ tỷ, thế lực Hoàng gia rất lớn, nhưng nếu liên minh với Xa gia đối phó Quan gia, cuối cùng thương tổn vẫn là Di Tình, người con gái của mình.
Cho dù tính toán thế nào, Xa Vân Hề đều cảm thấy đây là chuyện khổ sở. Nàng không muốn tổn thương đến những người thân yêu, chính mình nên làm như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, nàng tối tăm không tìm được lối ra. Cho tới nay đều là người nhà bảo vệ mình, lần này đổi lại chính mình sẽ bảo vệ bọn họ.
Nhìn ngoài cửa sổ hoa tuyết bay lả lướt, Xa Vân Hề hy vọng dường nào cứ mỗi mùa đông nàng vĩnh viễn được ở bên cạnh Quan Di Tình đến hết cuộc đời.
Sau nửa giờ, hai người rửa mặt xong xuôi.
Giữa núi non hùng vị, tại quảng trường khách sạn xuất hiện hai người con gái xinh đẹp.
"Ta lầu đầu thấy tuyết lớn như vậy, trong thành phố chưa từng có, hơn nữa còn rất đẹp."
Quan Di Tình mỗi một bước để lại dấu chấn lớn trong tuyết, "Xoạt xoạt" tiếng vang như âm nhạc êm tai.
"Nơi này không có nhà cao tầng như trong thành phố, cuộc sống dân dã, hoàn cảnh cũng được, không gian thoáng đãng, hoa cỏ cây cối cũng nhiều, xem ra so với thành phố càng đẹp hơn."
Xa Vân Hề ngồi xổm xuống xoa nắn một tuyết cầu hướng đầu Quan Di Tình ném tới.
"Hề Hề, em dám ném tôi, không muốn sống phải không."
Quan Di Tình dùng tay ngăn tuyết cầu bay tới, quay mặt hướng Xa Vân Hề la to. Cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất nắn tuyết cầu bắt đầu hướng Xa Vân Hề báo thù. Chỉ là quá vội vàng, tuyết cầu nắn chưa được tròn trịa nên ném đi không xa.
"Di Tình, Tình ném quá gần, ha ha..."
Xa Vân Hề lớn tiếng cười, nhìn người nào đó ảo não trong lòng lại mừng rỡ.
Lúc này có thể làm cho Di Tình quên buồn phiền, Xa Vân Hề trong lòng rất vui vẻ. Nàng hi vọng người mình yêu mỗi ngày đều vui sống.
"Tiểu Hề Hề, em dám cười tôi, xem tôi báo thù đây." Xa Vân Hề chưa kịp phản ứng lại, Quan Di Tình liền nắm một nắm tuyết, trực tiếp chạy tới nhét vào cổ áo Xa Vân Hề.
Đột nhiên cảm giác mát lạnh, Xa Vân Hề run cầm cập một thoáng, trực tiếp đưa tay bắt cái tay ác bá của ai kia.
"Tình tha cho em đi nha, em không dám nữa."
Xa Vân Hề vừa xin tha, vừa cầm cái tay đầy tuyết của Quan Di Tình. Người này thực sự là báo thù, cổ của mình thành cái cổ tuyết rồi.
"Xem em còn dám bắt nạt tôi không?" Đem tuyết trong tay, trực tiếp ụp vào má Xa Vân Hề, Quan Di Tình miệng nhỏ cong cớn, nói như giận dỗi.
"Không bắt nạt, haha, sau này em không bắt nạt Tình, chúng ta đắp người tuyết đi, lâu lâu mới có dịp cứ chơi thỏa thích."
Mặc kệ tình yêu có vĩnh hằng hay không, dù có muốn gần nhau một đời thì ngày mai ai có thể biết trước định mệnh.
Xa Vân Hề bây giờ mang tất cả hạnh phúc đều cho Quan Di Tình, toàn bộ cho Di Tình. Cô điên, nàng điên với cô, cô muốn cái gì, nàng cũng sẽ đem hết toàn lực cho cô.
"Tốt, vậy chúng ta nặn hai người tuyết đi, một là em, một là tôi."
Nói xong Quan Di Tình kéo Xa Vân Hề chạy về phía trước, tìm nơi rộng rãi bắt đầu kế hoạch nặn người tuyết.
"Hề Hề, người tuyết này làm sao nặn, chúng ta không có xẻng."
Trước đây ở trên ti vi, Quan Di Tình xem người khác đều là dùng xẻng nặn người tuyết, mà bây giờ hai nàng trống trơn hai cái tay, không biết nên làm như thế nào.
"Em dạy cho Tình, lại đây nhìn em làm này."
Xa Vân Hề kéo Quan Di Tình ngồi xổm xuống, Quan Di Tình rất chăm chú nhìn Xa Vân Hề làm cô giáo dạy cho mình đắp người tuyết.
"Chúng ta trước tiên làm cái tuyết cầu, sau đó lăn nó trên tuyết, tuyết sẽ bám vào làm cho tuyết cầu to dần."
Xa Vân Hề vừa nói liền bắt tay vào làm, tuyết cầu ban đầu rất nhỏ, lăn một lát thì to lên.
Nhìn nàng lăn tuyết cầu, Quan Di Tình trong lòng không biết là tư vị gì. Người như nàng trên đời này được mấy người, trở về không biết sẽ đối mặt với điều gì? kết cục gì sẽ chờ đợi mình?
Muốn dắt tay nhau đến bạc đầu, có thể thực hiện sao?
"Được rồi, vậy là xong phần thân người tuyết."
Xa Vân Hề quay một vòng, lăn qua lăn lại đem thân người tuyết đặt trước mặt Quan Di Tình. Trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Vậy kế tiếp có phải là nên làm đầu?"
Nhìn tuyết cầu to ơi là to, Quan Di Tình tiến lên vỗ vỗ, hơn nữa cũng rất rắn chắc.
"Ân, Tình làm cái đầu đi, em làm thân con kia."
Nói xong lại lăn tuyết cầu khác, nhìn Xa Vân Hề bộ dáng tập trung, tựa hồ nàng chính là như vậy, yêu thích rất thật lòng.
Quan Di Tình vừa lăn tuyết cầu, vừa nhìn bóng người nhỏ nhắn của Xa Vân Hề.
Nếu như cô rời đi, cuộc sống Xa Vân Hề sẽ ra sao? Phạm An Nguyên làm nàng sáu năm trải qua tương lai mờ mịt, hiện tại nếu như không có mình, có phải là cuộc đời nàng đến tương lai còn không có. Nếu như vừa bắt đầu đã biết kết cục, mình có yêu nàng không sao? Nếu như không gặp nàng, cuộc đời mình sẽ như thế nào?
Quan Di Tình rơi vào trầm tư, hoàn toàn quên mất mình đang lăn cầu tuyết.
"Di tình, Tình đang làm gì á?"
Nhìn Quan Di Tình trong tay tuyết cầu khổng lồ, Xa Vân Hề sợ hết hồn, mình kêu Di Tình làm cái đầu, Di Tình làm cái này là đầu sao? Đầu gì lớn như vậy.
"Tôi lăn cầu tuyết, làm sao?"
Xa Vân Hề đột nhiên hỏi mình, Quan Di Tình phục hồi tinh thần lại nhìn nàng.
"Quả cầu tuyết? Em nói Tình làm cái đầu nhỏ thôi, Tình xác định đây là cái đầu sao?"
Xa Vân Hề để xuống tuyết cầu của mình, đi tới bên cạnh Quan Di Tình dùng ngón tay chỉ tuyết cầu, sau đó dùng tay ấn ấn mấy lần.
"Đúng, không được sao?" Mình làm không phải cái đầu sao? Rõ ràng là mình làm y chang Xa Vân Hề mà, tại sao lại không giống?
"Không phải không được, mà là cái đầu này quá lớn, haha..." Xa Vân Hề không dám nói thẳng là không được, mà chỉ cười hahả đáp lại.
"Không lớn đâu, tôi thấy nhỏ, bằng nửa thân người tuyết thôi." Quan Di Tình lần đầu nặn người tuyết nên có phần không biết.
"Haha, được được, chúng ta một lát đem cái này làm thân người tuyết nhỏ đi. Lấy cái của em vừa nặn làm cái đầu."
Xa Vân Hề tất cả đều theo ý Quan Di Tình, chỉ cần cô hài lòng, nàng làm gì cũng không đáng kể.
"Được."
Hai người đồng thời lăn tuyết cầu, Xa Vân Hề để cho Quan Di Tình lăn cái đầu tuyết cầu.
"Tình xem thật là đẹp nha." Nhìn 3 người tuyết đứng đó, Xa Vân Hề trên mặt đều là nụ cười vui vẻ.
"Chúng ta làm thêm mắt mũi miệng đi." Quan Di Tình ước được như thế này mãi mãi, thích hai người hiện tại không buồn không lo, bỗng nhiên có suy nghĩ muốn ở lại nơi này không về nữa. Có thể vĩnh viễn không cần trở về thật tốt biết bao nhiêu.
"Ân, để em đi tìm."
Xa Vân Hề nói xong liền chạy đi, Quan Di Tình không biết nàng chạy đi nơi nào để tìm. Nhìn bóng người trong tuyết càng chạy càng xa, dần dần biến mất ở một góc. Trong lòng sợ hãi, sợ nàng biến mất. Quan Di Tình đuổi theo, liều mạng chạy, nhưng vẫn không theo kịp. Tìm một vòng, ngoại trừ tuyết trắng xóa cũng không thấy xuất hiện một ai khác.
"Hề Hề, Hề Hề..."
Bước đi loạng choạng, Quan Di Tình ngã nhoài trên mặt đất. Cảm giác bất lực bao phủ toàn thân, cô thấy quanh mình trời đất sụp đổ, bản thân tựa như trò hề, đáng thương không có điểm tựa. Miệng không ngừng gọi tên Xa Vân Hề, hai hàng nước mắt đổ xuống trong mùa đông lạnh lẽo càng thêm cô đơn. Phảng phất tiếng khóc như bị đông cứng giữa không gian, không cách nào truyền ra ngoài. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt tuyết, thấm vào bên trong mãi đến khi biến mất.
"Di Tình, Tình sao vậy?" Xa Vân Hề trong tay cầm thanh gỗ và củ cải nhìn Quan Di Tình ngồi xổm trên mặt đất thất thanh khóc nức nở, nàng sợ đến cả người đều thất kinh.
"Tiểu Hề Hề, em đừng rời bỏ tôi có được không?"
Nhìn thấy Xa Vân Hề hiện ra trước mắt mình, Quan Di Tình vội vã kéo nàng vào lòng. Muốn dùng hết thảy khí lực đem nàng dung nhập vào trong thân thể của mình, không muốn cho nàng rời mình nữa bước.
"Em sẽ không đi, vĩnh viễn cũng không." Xa Vân Hề ôm chặt Quan Di Tình, cô yếu mềm như thế, nàng phải làm sao với cô bây giờ, phải làm sao?
"Em đừng nói dối tôi rồi sau đó bỏ lại tôi một mình." Sợ Xa Vân Hề sẽ buông mình ra, Quan Di Tình ôm sát cổ của nàng, một điểm buông ra cũng không có.
"Em không rời xa Tình, trừ phi em chết. Tình là người em yêu bằng cả con tim của mình, cũng người em muốn bảo vệ, Tình là tính mạng của em, là tất cả của em, nếu rời xa Tình rồi em chỉ còn lại cái xác không hồn." Xa Vân Hề đã xác định cuộc đời của mình, đời này nhất định không rời xa Di Tình, yêu đây là cả đời.
Được hứa hẹn, Quan Di Tình mới thôi khóc. Qua hồi lâu, hai người làm xong người tuyết. Nhìn ba người tuyết đứng đó, Xa Vân Hề ôm Quan Di Tình vào ngực, không nói tiếng nào.
Yêu thì không nên quay đầu, yêu thì phải cố gắng bảo vệ.