Hàn Tuyết đang đọc mục tin tức thì chợt thấy tối sầm, một bóng dáng cao lớn đứng phía trước che mất ánh sáng trước mặt cô. Hàn Tuyết ngước lên liền bắt gặp ngay ánh mắt của Lâm Cảnh Thần đang nhìn xuống cô.
"Oh, chào Lâm tổng, chào trợ lý Lục, tình cờ quá." Hàn Tuyết thoáng chút ngạc nhiên.
"Chúng tôi vừa gặp khách hàng xong, ra đây thì thấy cô Hàn. Cô chờ đồ ăn à?" Lục Đông lên tiếng.
"Dạ, đồ ăn ở đây khá ngon, ngày đầu đi làm nên muốn tự thưởng cho mình một chút" Hàn Tuyết mỉm cười đáp
"Vậy chúng tôi đi trước đây" vẫn là Lục Đông nói, Lâm Cảnh Thần chỉ im lặng rồi rời bước.
Hàn Tuyết giơ tay vẫy chào "Lâm tổng đi thong thả"
Hai người đàn ông bước ra chiếc xe thương vụ màu đen đã chờ sẵn phía trước. Lục Đông mở cửa xe cho Lâm Cảnh Thần bước lên. Trước khi chiếc xe đi chuyển, ánh mắt Lâm Cảnh Thần vẫn liếc về phía Hàn Tuyết đang vẫy tay chào.
Chiếc xe vừa đi khuất thì nhân viên nhà hàng cũng đến giao đồ ăn cho Hàn Tuyết.
Về đến căn hộ, Hàn Tuyết bày đồ ăn ra ngay trên bàn phòng khách. Lúc trưa cô không ăn nhiều nên giờ khá đói bụng. Chợt cô nhớ lại một việc liền vội cầm điện thoại nhắn tin cho Tưởng Kiều. Lúc giúp Tô Yên sắp xếp hồ sơ, cô đã đọc lướt qua một tập giấy tờ về các kho hàng, cảng của Thần Không.
Ăn uống dọn dẹp xong cũng là lúc tin nhắn đến. Hàn Tuyết mở điện thoại kiểm tra, danh sách các cảng và kho hàng tại Nam Thành hiện ra. Kho hàng thì nhiều nhưng cả Nam Thành chỉ có hai cảng lớn. Một cái của Thần Không và một cái của tập đoàn Thiên Du - đối thủ của Thần Không. Bắt đầu tra từ đối thủ không đội trời chung trước vậy.
Hàn Tuyết cầm điện thoại rồi nhấn số, không lâu sau đầu bên kia có giọng nam nhỏ nhẹ vang lên "Chào tiểu thư."
"Tiểu Lục, cho người theo dõi cảng và kho hàng của Thiên Du. Kiểm tra trong vòng tuần này có gì bất thường không."
"Dạ, tiểu thư." Trần Lục vừa dứt lời thì đầu bên kia đã tắt máy.
Không lâu sau Hàn Tuyết đã có câu trả lời.
[ Cách đây năm ngày có một lô hàng không rõ nguồn gốc được chuyển vào cất giữ tại cảng Thiên Du, được giám sát rất chặt chẽ. Đến nay vẫn chưa chuyển đi.]
[Cho người tiếp tục theo dõi, có bất cứ động tĩnh gì thì báo ngay cho tôi]
Đúng là Tiểu Lục không làm cô thất vọng, thông tin bí mật như vậy cũng có thể tra ra nhanh chóng. Để tránh nghi ngờ, Hàn Tuyết không nhờ đến Tưởng Kiều nữa. Tiểu Lục là người của cô ở Nam Thành, anh ta không nằm trong Bang. Nếu cô biết thì chắc chắn Lâm Cảnh Thần đã biết nhưng chưa thấy anh ta có động tĩnh gì.
Mấy ngày hôm sau Hàn Tuyết vẫn đi làm bình thường. Cô tiếp thu công việc khá tốt, Tô Yên cảm thấy được giảm bớt áp lực công việc, không phải liên tục tăng ca nữa. Lâm Cảnh Thần ngoài việc trao đổi với Tô Yên thì không hề nói chuyện hay hỏi han gì đến Hàn Tuyết.
Sáng nay Hàn Tuyết xin đến muộn vì phải lên trường một chuyến, bàn về luận văn tốt nghiệp với giáo sư. Gần hết giờ ăn trưa cô mới quay lại tập đoàn. Vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe tiếng Tô Yên gọi
"Tiểu Tuyết đến rồi à? Hai giờ tổng giám đốc sẽ họp với các phòng ban, em vào chuẩn bị phòng họp nhé!"
"Em làm ngay đây" Hàn Tuyết nhanh chóng bỏ túi xách lên bàn làm việc rồi qua phòng họp sắp xếp. Cô lấy tài liệu mà Tô Yên chuẩn bị đặt sẵn lên bàn xong thì thấy Lâm Cảnh Thần cùng nhiều trưởng phòng đi vào.
"Chào Lâm tổng" Hàn Tuyết khẽ cúi chào.
Khi cô định xoay người bước ra ngoài thì nghe Lâm Cảnh Thần nói bên tai "Pha cho tôi một ly cà phê"
"Phiền Lâm tổng chờ một lát, tôi làm ngay" Hàn Tuyết mỉm cười đáp, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô gây không ít chú ý cho mấy vị trưởng phòng kia.
Một lát sau Hàn Tuyết mang theo một tách cà phê thơm lừng vào trong, đến bên cạnh Lâm Cảnh Thần đặt xuống, không quên nhỏ giọng nói chỉ đủ để anh ta nghe thấy
"Đây là cà phê pha theo công thức của tôi, mời Lâm tổng dùng thử". Lâm Cảnh Thần thoáng có ý cười rồi gật đầu.
Mấy tiếng sau, cửa phòng họp mở ra, các trưởng phòng ban lần lượt ra ngoài, có vài người vừa đi vừa bàn luận với nhau. Sau cùng là Lâm Cảnh Thần và Lục Đông. Khi anh ta hướng về phòng tổng giám đốc thì dừng trước bàn làm việc của Hàn Tuyết. Cô đang chăm chú nhập số liệu thì giật mình ngước lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó dò đang bao bọc lấy mình.
"Cà phê ngon lắm, không giống loại công ty hay dùng" Lâm Cảnh Thần cất lên chất giọng trầm trầm.
"Đó là hạt cà phê do tôi chọn. Nếu Lâm tổng thích thì ngày nào tôi cũng pha cà phê cho anh. Chỉ có điều ... " Hàn Tuyết hơi ngập ngừng ...
Lâm Cảnh Thần nhíu mày chờ Hàn Tuyết nói tiếp.
"Nguyên liệu nhập khẩu nên hơi đắt một tí. "
Cả Lục Đông và Tô Yên đều há hốc mồm khi thấy Hàn Tuyết dám nói như vậy với Đại Ma Vương. Gương mặt Hàn Tuyết có ý bông đùa kèm theo một nụ cười.
"Không vấn đề gì" Lâm Cảnh Thần nói rồi quay đầu đi vào phòng làm việc.
"Lần đầu tiên chị thấy có người dám nói đùa với Đại Ma Vương, không ngờ em cũng to gan thật đấy" Tô Yên xoay qua không giấu được kinh ngạc nhìn Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết chỉ nhún vai mỉm cười. Không lâu sau, Lục Đông đi đến bàn của Hàn Tuyết, chìa ra một tấm chi phiếu :
"Lâm tổng nói đây là tiền cà phê của cô Hàn"
Hàn Tuyết nhìn con số trên tấm chi phiếu rồi bật cười thành tiếng
"Lâm tổng thật hào phóng nhưng số tiền này nhiều quá, tôi không nhận nổi đâu. Phiền trợ lý Lục đưa lại Lâm tổng giúp tôi".
Với số tiền trên chi phiếu cô mở vài tiệm cà phê còn được chứ đừng nói gì đến mấy cái nguyên liệu.
Lục Đông cầm tấm chi phiếu trên tay mà lòng đầy nghi hoặc. Người khác thấy số tiền này sẽ khó mà cầm lòng được còn Hàn Tuyết thì trả lại không cần suy nghĩ. Cô còn bạo gan trêu đùa Lâm tổng. Không như những cô gái khác, thấy Lâm Cảnh Thần nếu không sợ chạy mất thì cũng là bộ dạng tâm cơ, quyến rũ, muốn nhào đến kiếm cơ hội. Dáng người Hàn Tuyết rất đẹp nhưng chưa bao giờ cô trưng ra bộ dạng lẳng lơ, ẻo lả.
Tô Yên cũng nhìn thấy con số trên tờ chi phiếu, cô đưa tay sờ trán Hàn Tuyết :
"Tiểu Tuyết à, em không bị ấm đầu chứ? Số tiền đó hơn cả tiền lương cả năm của chị. Hay em là chủ tịch giả nghèo đi làm vậy?"
Hàn Tuyết nghiêng đầu nhìn Tô Yên "Em không phải chủ tịch, em là phú bà đó, chị tin không?"
Tô Yên cười khanh khách
"Vậy nếu có ngày chị mất việc, phải nhờ phú bà bảo nuôi chị nha"
Hàn Tuyết giơ ngón tay cái tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Cảnh Thần thấy Lục Đông quay lại với tờ chi phiếu đặt trên bàn vẻ mặt không hề ngạc nhiên, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên "Thú vị".