Hôm sau, Hàn Tuyết dậy khá sớm, chuẩn bị cho Lâm Cảnh Thần dự hội nghị. Anh mặc một bộ Âu phục màu đen được cắt may tinh xảo, tôn lên dáng vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ. Hàn Tuyết thì mặc một vest nữ màu trắng trang nhã, búi tóc gọn gàng. Hai người mặc hai màu đối lập, khi sánh bước bên nhau rất nổi bật.
Đoàn người lên xe, rời khỏi khách sạn đi về tòa nhà hội nghị. Lâm Cảnh Thần và Hàn Tuyết ngồi sau, Lục Đông lái xe, Lưu Ninh im lặng ngồi bên ghế phụ. Trước sau đều là xe của vệ sĩ.
Tòa nhà hội nghị quốc tế được thiết kế theo hình vòng cung độc đáo, tất cả các mặt đều được phủ kính, phản chiếu chút ánh sáng mặt trời yếu ớt. Phóng viên đứng bên ngoài khá đông nhưng trật tự, làm việc rất chuyên nghiệp.
Lâm Cảnh Thần, Hàn Tuyết và Lục Đông nhanh chóng đi vào bên trong. Vừa đến cửa liền chạm mặt đoàn người của tập đoàn Thiên Du do Thành Phong dẫn đầu. Hắn chỉ cười khẩy một cái rồi đi về chỗ ngồi được sắp xếp.
Lâm Cảnh Thần được sắp xếp ngồi hàng ghế trên cùng với nhiều vị lãnh đạo cao cấp khác. Khi thấy anh, rất nhiều người đã niềm nở đến chào hỏi, tỏ vẻ kính trọng. Không mấy khi vị Lâm Tổng này chịu xuất hiện.
Hàn Tuyết và Lục Đông ngồi cách sau anh mấy hàng ghế. Cô nhìn Lâm Cảnh Thần sáng ngời phía trước với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đây cũng là lần đầu tiên cô được tham dự một hội nghị tầm cỡ quốc tế như thế này.
Khi hội nghị bắt đầu, Hàn Tuyết rất chăm chú lắng nghe, nghiêm túc học hỏi. Giờ nghỉ ngơi giải lao, Lâm Cảnh Thần luôn bị người khác vây quanh. Hàn Tuyết chỉ có thể ngồi tán gẫu đôi câu cùng Lục Đông để giết thời gian. Tuy bận rộn giao tiếp nhưng thỉnh thoảng Lâm Cảnh Thần vẫn liếc nhìn về phía Hàn Tuyết, khẽ mỉm cười với cô.
Điện thoại Hàn Tuyết rung lên, cô lấy ra kiểm tra tin nhắn, chỉ vỏn vẹn hai chữ.
[Đã đến]
Hàn Tuyết nhếch môi cười nhẹ, nhìn qua phía Thành Phong. Hắn luôn chĩa ánh mắt đầy ác ý về hướng Lâm Cảnh Thần, không hề e dè. Cô gửi đi một tin nhắn rồi cất điện thoại, tiếp tục lắng nghe diễn thuyết.
Kết thúc ngày hội nghị đầu tiên, mọi người ra về trong sự hào hứng. Đây là cơ hội tốt để các tập đoàn, doanh nghiệp mở rộng quan hệ hợp tác.
Lâm Cảnh Thần từ chối mấy lời mời tiệc rượu riêng tư, cùng Hàn Tuyết trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày hội nghị thứ hai vẫn diễn ra suôn sẻ. Đến tối Lâm Cảnh Thần buộc phải ở lại tham dự một buổi tiệc cùng với mấy vị lãnh đạo. Anh cho Lưu Ninh đưa Hàn Tuyết về khách sạn trước. Lục Đông ở lại cùng anh.
Lưu Ninh im lặng chấp hành mệnh lệnh nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn. Nhiệm vụ của Ảnh Đường là bảo vệ Lâm Cảnh Thần, giờ lại kêu anh ta đi bảo vệ một người phụ nữ. Hàn Tuyết hoàn toàn nhận ra thái độ của Lưu Ninh nhưng cô chẳng mấy bận tâm.
"Đến khách sạn anh Lưu cứ để tự tôi đi lên, anh quay lại sớm với Cảnh Thần" giọng Hàn Tuyết vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề trong xe. Dù sao Lâm Cảnh Thần vẫn là đối tượng bị nhiều kẻ nhắm đến, cô chỉ là một trợ lý nhỏ không đáng bận tâm.
Lưu Ninh không thèm trả lời Hàn Tuyết. Anh ta lẳng lặng lái xe. Đột nhiên tốc độ xe chậm lại. Hàn Tuyết ngẩng lên nhìn thì thấy phía trước có một chiếc xe vượt lên chặn trước đầu xe của Lưu Ninh. Đằng sau có một chiếc khác đang áp sát dần.
Lưu Ninh không hề hốt hoảng, hắn bình tĩnh lái xe lách qua vượt lên trên. Hai chiếc xe lạ vẫn kiên trì bám sát. Hàn Tuyết ngồi sau ung dung quan sát. Lưu Ninh liếc nhìn gương chiếu hậu thấy Hàn Tuyết vẫn rất thản nhiên, không biết cô có nhận ra bọn họ đang gặp nguy hiểm không nữa.
"Ngồi vững" Lưu Ninh gằn giọng rồi nhấn ga nhằm cắt đuôi hai chiếc xe phía sau.
"Xe bọn chúng đã sửa lại rồi, muốn cắt đuôi được khó lắm" Hàn Tuyết lúc này mới lên tiếng.
"Đội trưởng Lưu có mang theo súng không?" Ánh mắt Hàn Tuyết nhìn Lưu Ninh rất nghiêm túc. Hắn ta liền gật đầu.
"Để tôi lái, phần còn lại trông chờ vào khả năng bắn súng của đội trưởng Lưu." Hàn Tuyết vừa nói vừa vươn người lên, ra hiệu cho Lưu Ninh ngồi qua ghế phụ. Anh ta có chút ngần ngại.
"Không muốn chậm trễ việc khác thì nhanh lên" giọng Hàn Tuyết rất dứt khoát.
Lưu Ninh liền nghiêng người qua ghế phụ để Hàn Tuyết ngồi vào ghế lái.