Tựa như hòn đá rơi xuống nước, cái chết của Trì phu nhân ở Mục quốc phủ đã gợi lên một tầng sóng, rồi rất nhanh sau đó biến mất không dấu vết. Cái chết của Trì phu nhân được giấu diếm cực kỳ kín kẽ, không ai dám hé nửa lời về việc này, ngay cả tang sự cũng làm vô cùng đơn giản, giống như người này chưa từng tồn tại.
Ngày đống giá rét đã đến, hoa mai nở rộ. Mọi người nghĩ thầm, chờ mùa đông này trôi qua, Mục quốc phủ cũng nghênh đốn một màu xuân mới.
Không biết Diệp Bùi Thanh đã nói những gì với Vân Thuỵ, nha đầu kia được rửa sạch tội danh ăn cắp, một lần nữa trở lại bên cạnh lão thái thái, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của lão nhân gia. Khi lão thái thái gặp lại Vân Thuỵ thì lão lệ tung hoành, một lớn một nhỏ ôm nhau khóc. Thập Tam nghĩ thầm: thị phi đúng sai, có thể phức tạp tới mức nào? Cuối cùng cũng bất quá là nhân chi thường tình mà thôi.
Vì thế, dì Triệu cũng được Thập Tam gọi về. Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Diệp Bùi Thanh đã nói một câu: "Khi ta sai dì Triệu hạ dược ngươi, cũng uy hiếp người nhà của nàng."
Đã quay về, nhưng vẫn không được trọng dụng, để nàng ta trở thành một trong những thủ hạ dưới trướng quản gia bà tử. Dì Triệu cũng không nói gì, còn cẩn thận làm tốt công việc được giao, không xen vào những chuyện khác.
Trong thời gian này, Hình bộ cộng thêm cả Đại Lý Tự được lệnh điều tra vụ án tham ô giết người của phụ thân Trì phu nhân – Trì Triêu Vân, Thập Tam có rất nhiều việc phải làm, cả ngày quanh quẩn trong Đại Lý Tự, ngay cả cơm trưa cũng không ăn cùng Diệp Bùi Thanh. Diệp Bùi Thanh chẳng hề oán giận, chỉ nói: "Con đường làm quan có hi vọng, tiền đồ vô lượng, càng ngày càng ra dáng."
Thập Tam nghĩ thầm: một ngày không nói móc ta thì không chịu được. Cung kính nói: "Tạ thế tử khích lệ."
Sau khi thường xuyên qua lại với Hình bộ, Thập Tam dần dần có quan hệ thân thiện với một người.
Người đó là Hình bộ Lang trung, tên là Lý Tần, năm nay hai mươi lăm.
Lí Tần này thật ra có chút lai lịch.
Thập Tam thật sự quen hắn.
Vốn Lí Tần là một tiểu khất cái gia nhập tổ chức cùng lúc với Thập Tam, căn cốt không tồi. Từ nhỏ hắn đã cùng Thập Tam luyện võ, chơi đùa, còn cùng thực hiện nhiệm vụ, hai người kết bạn với nhau từ bé, thanh mai trúc mã. Đáng tiếc năm hắn mười lăm tuổi bị thương tới kinh mạch, không bao giờ luyện võ được nữa. Sau một thời gian chán nản thất vọng, Lý Tần tìm một đường ra khác, bắt đầu chăm chỉ đọc sách. Thập Tam cầu xin tổ chức thay cho hắn, tố chức thấy hắn hữu dụng, giúp hắn an bài một thân phận, bảo hắn nhập kinh đi thi. Lý Tần từ đó về sau nhập sĩ làm quan, truyền lại tin tức cho tổ chức, đảm đương làm nội ứng. Những năm qua hắn làm quan không tồi, tương lai chức Hình bộ Thị lang, không ai xứng hơn hắn.
Mỗi lần Thập Tam đến Thiên quốc chấp hành nhiệm vụ, luôn tìm Lý Tần uống rượu.
Cho nên lúc y bắt gặp Lý Tần ở Hình bộ, hai người liền nói nhiều thêm đôi câu. Lý Tần đương nhiên không quen y, chỉ biết y là phu nhân của Diệp Bùi Thanh. Sau khi gặp, ngay cả Thị lang cũng hàn huyên vài lời với Thập Tam, Lý Tần không thể làm như không thấy, bèn đánh tiếng tiếp đón. Nói được vài câu đã thấy rất hợp nhau, Lý Tần muốn ngừng mà không được, cho đến khi Thị lang ho khan một tiếng, bấy giờ mới rời đi.
Vì vậy, từ đó về sau lúc Lý Tần gặp Thập Tam sẽ dừng lại ân cần thăm hỏi một phen.
Người này là hảo huynh đệ của Thập Tam, Thập Tam rất thân với hắn, biết người này không có hứng thú với nam nhân, tự nhiên sẽ không dè chừng. Mấy tháng nay y đều lăn lộn trong Mục quốc phủ nhà cao cửa rộng, một người bạn là nam cũng không có, sau khi kết giao với Lý Tần thì rất vui vẻ. Diệp Bùi Thanh am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc, hỏi y có chuyện gì, Thập Tam đáp: "Kết bạn với một người."
Diệp Bùi Thanh rộng lượng nói: "Bạn bè của ngươi không nhiều, kết giao một ít cũng tốt."
Sau lưng lại sai người điều tra Lý Tần.
Lý Tần còn trẻ lại anh tuấn, nhưng so ra vẫn kém hắn, hơn nữa trong nhà đã có một thê ba thiếp, không đủ uy hiếp. Diệp Bùi Thanh quan sát thái độ của Thập Tam, cân nhắc một hồi, quyết định tạm thời án binh bất động.
Chức quan của Trì Triêu Vân không lớn, lần thẩm án này cũng không muốn liên luỵ nhiều người, vụ án nhanh chóng kết thúc. Trì Triêu Vân tham ô giết người, chứng cứ đầy đủ rõ ràng vô cùng xác thực, tựa như có người muốn đẩy lão ta vào chỗ chết. Vì thế lão bị phán tử tội, tài sản nhập quốc khố, người nhà cộng cả nô dịch toàn bộ sung công.
Sau khi kết thúc thẩm vấn công tác lập biên bản hồ sơ rất tốn thời gian, Thập Tam cộng thêm một đám tiểu quan tốn hơn nửa tháng, ghi chéo lại tất cả tài sản lúc xét nhà lấy được, họ tên nô dịch, cuối cùng mới chấm dứt.
Bởi vì vụ án này, Thập Tam bắt đầu có hứng thú với các vụ án cùng loại, tìm xem mấy đại án xét nhà trước kia. Chuyện cũ năm xưa tưng bừng trên giấy, mặc dù chưa tự mình trải qua, cũng có thể cảm nhận được sự kích động khi đó. Ngày hôm ấy y lật xem một bản án cũ của mười năm trước, rồi bị một đoạn miêu tả ngắn khiến tâm thần bất ổn.
Trên hồ sơ viết: "Phạm quan Tùng Hoài Linh có ba đứa con, đều có ngọc bội, trên khắc tùng bách, còn có bốn chữ triện "trung hiếu lễ nghĩa"."
Thập Tam nhớ rõ, ngọc bội của mình cũng khắc cây tùng, cây bách và bốn chữ này.
Chẳng lẽ Tùng Hoài Linh có quan hệ với mình?
Vốn Thập Tam không có hứng thú với thân thế của mình, cũng không cố ý điều tra. Nhưng việc này thật sự rất trùng hợp, không khỏi nghi ngờ. Y như bị bỏ bùa, tìm kiếm toàn bộ hồ sơ ghi chép về vụ án này ra cẩn thận đọc một lượt. Ở Đại Lý Tự xem xong, y lén lấy mấy bản mang về nhà, nhân lúc Diệp Bùi Thanh không có mặt khêu đèn đọc suốt đêm.
Năm đó Tùng Hoài Linh làm quan tới chức Binh bộ Thị lang, diện mạo phong lưu phóng khoáng, sau lại vì khi quân phạm thượng, bị chặt đầu, khi chết mới hai mươi tám tuổi. Căn cứ theo luật pháp, vốn phải tịch biên gia sản chém cả nhà, Thánh thượng niệm tình công lao trước đây của hắn, chỉ sung công tài sản của hắn, người nhà biếm làm nô dịch, những người khác không bị liên luỵ.
Tùng Hoài Linh có một thê hai thiếp. Chính thất là Đàm thị, sinh hai trai một gái. Người thiếp là Quý thị, sinh được một trai một gái. Một người thiếp khác là NGô thị, không có con. Quý thị vốn là con gái đầu bếp trong phủ Tùng Hoài Linh, vì nấu ăn ngon, được Tùng Hoài Linh thu vào phòng.
Vụ án này năm đó cũng do Hình bộ và Đại Lý Tự cộng thẩm. Hồ sơ chuyển đến chuyển đi, còn lại một phần để ở Hình bộ. Thập Tam nhanh chóng quyết định, tính xin Lý Tần giúp y tra tìm hồ sơ còn lại của vụ án.
Vì thế lúc Thập Tam trông thấy Lý Tần một lần nữa, bèn cầu xin Lý Tần giúp hắn tra chuyện này.
Lý Tần cảm thấy việc này chỉ là nhân tiện giúp đỡ, có điều hơi tốn thời gian chút thôi, liền không chối từ, gật đầu đáp ứng. Hiệu suất làm việc của hắn luôn luôn không tồi, tra xét vài ngày, bèn đem tất cả tin tức có thể tìm được ở Hình bộ nói với Thập Tam.
Lý Tần nói: "Vụ án của Tùng Hoài Linh rất nổi bật, Đàm thị và hai trai một gái của nàng được phụ thân là Đàm đại nhân chuộc ra, hiện nay ở trong Đàm phủ. Quý thị hình như bị người mua đi làm đầu bếp nữ, hiện giờ khong biết còn sống không. Ngô thị thì không biết kết cuộc ra sao."
Thập Tam vội vàng tạ ơn, lại hỏi: "Đàm đại nhân chính là Thái thường thừa Đàm Lâm?"
"Chính là Đàm Lâm Đàm đại nhân."
Thập Tam bật thốt: "Cảm ơn ngươi rất nhiều, hôm nào mời ngươi uống rượu, ngươi chọn chỗ."
Lý Tần thoáng sửng sốt: "....Mai Bình sự nói chuyện hảo sảng khoái a." Ngữ khí có phần giống một cố nhân của hắn.
Thập Tam sờ cằm: "....Ngươi nghĩ nhiều."
Lý Tần liền hào khí nói: "Cũng tốt, chỉ cần thế tử không ngại, ta và ngươi sẽ uống cả đêm."
Thập Tam nghĩ thầm: tửu lượng của ngươi, có thể uống cả đêm? Chưa được một cân đã say đến mức hát hò nhảm nhí. Rồi đáp: "Không dám."
Tối nay nằm trên giường, Thập Tam tâm thần không yên, thấp thỏm không biết nên tiếp tục điều tra chuyện này thế nào.
Diệp Bùi Thanh nghiêng người ôm y, chôn đầu vào vai y liếm cắn cổ y. Thập Tam bị hắn liếm đến mức rối rắm, liền nói: "Thế tử đừng làm rộn."
Diệp Bùi Thanh kéo mặt y qua: "Ngươi là lão bà của ta, ta muốn hôn thì hôn, muốn liếm thì liếm." Nói xong nhét đầu lưỡi vào trong miệng y hôn sâu, cố ý khi dễ y.
Thập Tam bị Diệp Bùi Thanh cắn đến sinh đau, nhưng không dám phản kháng, mặc hắn hôn đủ rồi thì xoay người ngủ. Diệp Bùi Thanh cắn bờ vai của y, lưu lại một hàng dấu răng: "Sao vậy? Mấy hôm nay vẫn tâm thần không yên, ngươi có tâm sự gì?"
"...Không có."
"Người khác không nhận ra, ta lại không nhận ra sao? Ngươi nói sớm, ta cũng bớt việc, bằng không ta đem mấy tên tiểu tử bên cạnh ngươi chộp tới khảo vấn."
Thập Tam trong lòng căng thẳng, yên lặng xoay người lại nói: "Đích xác có chuyện phiền lòng, chẳng hay thế tử có thể giúp ta được không?"
Diệp Bùi Thanh nghiêng người nằm, dùng một tay chống đầu, hứng thú dào dạt nói: "Giúp thế nào?"
Thập Tam nằm thẳng nói: "Ta đang điều tra vụ án mười năm trước của Tùng Hoài Linh, muốn tìm goá phụ của hắn hỏi chút chuyện. Nguyên phối Đàm phu nhân của hắn hiện giờ sống ở nhà Đàm đại nhân. Không biết việc này có thể bố trí được chăng?"
Nới xong liền kể hết những gì mình điều tra được.
Diệp Bùi Thanh có phần đăm chiêu: "Muốn gặp nữu quyến đúng là không dễ, nhưng cũng không phải không thể. Đợi ta đi sắp xếp đã." Rồi nhìn Thập Tam hỏi: "Một vụ án cũ của mười năm trước, cũng có thể khiến ngươi tâm thần bất ổn?"
Thập Tam che dấu đáp: "Thế tử chê cười. Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa."
Diệp Bùi Thanh nói: "Vụ án này có chút kỳ quặc. Khi quân là tội lớn, nhưng lại không liên luỵ cửu tộc, chỉ giết Tùng Hoài Linh thì thôi. Ngươi tra đi, nếu tra điểm bất thường, cũng là một việc tốt."
Thập Tam: "Phải."
Diệp Bùi Thanh cười nói: "Lão bà thân mến, hiện tại đã yên lòng chưa? Có phải hay không nên đem lực chú ý đặt trên người nam nhân của ngươi?"
Dứt lời liền hôn Thập Tam. Hôn triền miên, cổ họng Thập Tam nóng lên.
Mấy ngày sau, Diệp Bùi Thanh đến Đại Lý Tự đón Thập Tam, cười nói: "Bố trí xong rồi. Giữa trưa hôm nay đến nhà Đàm đại nhân ăn cơm."
Thập Tam tự nhiên cao hứng: "Đa tạ thế tử."
Diệp Bùi Thanh không nói gì cả, túm y kéo đi.
Đàm đại nhân năm nay năm mươi tuổi, làm quan ngũ phẩm, trong phủ trang trí cực kỳ mộc mạc. Sau vụ án của con rể Tùng Hoài Linh, bằng hữu trên quan trường đều đi đường vòng với ông, nhân tình ấm lạnh trải đủ. Hiện giờ ông nhắm mắt, khoá miệng, chẳng quan tâm những việc trong triều, chỉ cầu làm tốt phận sự của mình. Ông bình sinh thích nhất là rượu, đáng tiếc ở nơi như kinh thành này, nước cũng đắt muốn đòi mạng, một vị quan nghèo như ông chưa từng được uống thứ rượu ngon gì. Diệp Bùi Thanh tặng ông mấy vò rượu ngon có bạc cũng không mua được, nói muốn hỏi vụ án con rể ông năm đó, Đàm đại nhân lòng tràn đầy vui mừng, không dám đắc tội hắn, liền bằng lòng đáp ứng.
Bọn họ khách khí một phen, đều ngồi xuống, nói vài câu khách sáo thường ngày.
Đàm đại nhân cười nói: "Thế tử đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho tệ xá của kẻ hàn này. Đây đều là những món ăn bình dân, chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn, xin thế tử cùng Mai Bình sự không ghét bỏ."
Diệp Bùi Thanh cười mời rượu ông.
Đàm đại nhân vài chén rượu rót vào bụng, trong miệng trong dạ dày đều là hương thơm của rượu, thoái mái đến mức híp cả mắt.
Diệp Bùi Thanh cười nói: "Rượu này có hợp khẩu vị?"
Đàm đại nhân vội đáp: "Mỹ tửu lâu năm, có tiền cũng không mua được." Rồi nghiêm túc nói: "Ta đã chuẩn bị một căn phòng ở cách vách, tiểu nữ đang chờ ở đó, thế tử muốn hỏi cái gì, tuỳ thời có thể đi hỏi."
Diệp Bùi Thanh liền cười nói: "Bảo Mai Úc đến hỏi thì hơn. Ta và ngươi uống thêm mấy chén."
Đàm đại nhân vui sướng vô cùng, liên thanh đáp "Phải", Thập Tam gật đầu ra hiệu với Diệp Bùi Thanh, đứng dậy rời đi.
Đi vào căn phòng cách vách, lại thấy giữa phòng treo một tấm mành trúc, phía sau là một phụ nhân đoan trang đang ngồi, sau lưng là một nha hoàn. Phụ nhân phía sau mành trúc mở miệng, thanh âm ôn hoà ân cần: "Đàm thị kiến quá đại nhân."
Thập Tam thi lễ, ngồi xuống nói ra ý định của mình.
Phụ nhân trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: "Chuyện cũ năm xưa, không ngờ còn có người nhớ rõ. Chẳng hay đại nhân muốn hỏi cái gì?"
Thập Tam nói: "Tùng đại nhân năm đó phạm tội khi quân, trên hồ sơ lại không ghi rõ đã phạm lỗi gì. Xin hỏi phu nhân tình hình cụ thể chi tiết lúc đó?"
Việc này đề cập đến đương kim hoàng đế, cực kỳ mẫn cảm, Thập Tam lại không thể không hỏi, bởi vậy thanh âm trầm thấp, không dám nhiều lời.
Phụ nhân bình tĩnh đáp: "Năm đó vong phu diện thánh chưa về, chứng ta đang sốt ruột, hôm sau có quan sai tới cửa, nói vong phu khi quân phạm thượng, đã bị Hoàng Thượng chém đầu. Về phần đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, dân phụ không biết."
Thập Tam thoáng trầm mặc, rồi hỏi tiếp: "Trong hồ sơ ghi Tùng đại nhân năm đó sinh được ba nam hai nữ, nhưng chẳng hay có còn đứa con nào khác không?"
Phụ nhân nghĩ nghĩ đáp: "Đích xác chỉ có ba nam hai nữ."
Thập Tam thở dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng chính mình đại khái đã nghĩ nhiều rồi. Y vừa định cáo từ rời đi, lại nghe phụ nhân đột nhiên mở miệng nói: "Khoan đã...Vong phu quả thực còn có một đứa con nữa."
Thập Tam gắt gao nhìn chằm chằm phụ nhân bên kia mành trúc: "....Không biết là con của vị phu nhân nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Phụ nhân đáp: "Đó là con đầu lòng của Quý thị. Khi mới sáu hoặc bảy tuổi gì đó, một lần chơi ở cửa thì mất tích, mọi người còn tìm kiếm khắp thành."
Thập Tam trầm mặc, vừa mở miệng, thanh âm đã có phần nghẹn ngào: "Phu nhân không nhớ lầm chứ? Quả thực có một bé trai mất tích?"
Phụ nhân nói: "Chuyện từ mười năm trước, nhưng vẫn có chút ấn tượng. Lúc ấy Quý thị lo lắng đến mức ngất đi, khóc mấy ngày mấy đê."
"Quý thị hiện giờ ở đâu?"
Phụ nhân thở dài: "Năm đó cực kỳ hỗn loạn, chúng ta lưng đeo tội danh, tự thân khó bảo toàn. Phụ thân chỉ kịp tới cứu ta ra, không đến mức bị người ta bán đi làm tôi tớ. Ta một mực chú ý tới nơi Quý thị và Ngô thị bị đem đi, chỉ biết Quý thị đang ở Tấn Vương phủ, Ngô thị...thì thành thiếp của một vị đại nhân. Ta có tâm muốn cứu Quý thị, đáng tiếc phụ thân mấy năm nay bị doạ sợ, không dám nhiều chuyện."
Thập Tam nói: "Quý thị chưa bao giờ cầu xin ngươi giúp đỡ?"
Phụ nhân trầm mặc không đáp.
Thập Tam cũng hiểu được, nói: "Cứu người rước lấy phiền toái, phu nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên không muốn quản nhiều. Đa tạ phu nhân hôm nay nói cho ta biết việc này."
Y không đợi Đàm thị trả lời, choáng váng rời khỏi phòng nhỏ, lại ngây ngốc đứng trong sân một lát, rồi mới quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Bùi Thanh.
Diệp Bùi Thanh thấy y hoảng hốt, cau mày hỏi: "Sao vậy?"
Thập Tam nhìn hắn, suy nghĩ lại hỗn loạn: không phải chuyện lớn gì, chỉ là đột nhiên có nương, cũng biết cha mình là ai.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Thập Tam rốt cuộc bình tĩnh lại. Y nói: "Hôm nay chưa hỏi được gì, ta phải nghĩ cách khác tra xét."
Diệp Bùi Thanh nghiền ngẫm nói: "Một vụ án cũ mà thôi, ngươi hà tất phải để bụng như thế."
Thập Tam gật gật đầu.
Vì thế bắt đầu từ hôm đó, y bèn nghĩ cách tiến vào Tấn Vương phủ điều tra. Hiện nay võ công của y không tính là cao, do thám ban đêm rất có thể bị người của Tấn Vương phủ phát hiện ra, khi ấy thất bại trong gang tấc, hối tiếc không kịp.
Đang lúc hết đường xoay xở, hôm nay trong cuộc nói chuyện phiếm của mọi người y biết được một tin, Tấn Vương sắp tổ chức mừng thọ, có phát thiệp mời cho bách quan, mời bọn họ đến dự tiệc. Thập Tam không kịp suy xét, tối nay nằm trên giường, Diệp Bùi Thanh vừa mới bắt đầu theo thói quen liếm cổ y, Thập Tam liền hỏi: "Thế tử có đến Tấn Vương phủ mừng sinh thần?"
Diệp Bùi Thanh vừa mút vừa nói: "Năm ngoái chỉ tặng quà, nhưng năm nay muốn đi xem."
Thập Tam quan sát sắc mặt của hắn, tận lực không để mình trông quá mức khẩn trương: "Nếu thế tử đi, có thể mang theo ta được không?"
Diệp Bùi Thanh có hứng thú nhìn y: "Gần đây hình như ngươi có rất nhiều việc cần đến sự giúp đỡ của ta."
Thập Tam thấp giọng nói: "....Thế tử không đồng ý thì thôi."
Diệp Bùi Thanh ghé vào trên người y, chậm rãi kéo xuống áo lót của y, vuốt ve nói: "Ta muốn cởi quần ngươi."
Thập Tam không nói gì, cũng không kháng cự, tiết khổ liền bị Diệp Bùi Thanh từ từ cởi ra, vứt xuống đất.
Diệp Bùi Thanh đặt tay lên đùi y, chậm rãi sờ nắn, thanh âm ám ách trầm thấp: "Mai Úc, chân của ngươi dài, vóc người cũng không thấp, nếu đầy đặn thêm chút nữa, nhất định là ngọc thụ lâm phong."
Thập Tam ngậm miệng không đáp.
Diệp Bùi Thanh bèn cúi xuống hôn.
Lần hôn này nóng bỏng mê hoặc, Diệp Bùi Thanh tách hai chân Thập Tam ra, dán sát vào người y. Hắn thở dốc nói: "Gần đây làm sao vậy, hửm? Để ta làm tận đến mức này?"
Thập Tam cũng thở dốc nói: "Thế tử có thể đồng ý mang ta đến Tấn Vương phủ?"
Diệp Bùi Thanh cười xấu xa: "Cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một việc."Dứt lời nói thầm một câu vào tai y.
Thập Tam lẳng lặng nhìn hắn, nhíu mày.
Tên sắc lang này, ban nãy thế mà lại nói: "Tự làm cho ta xem."
Diệp Bùi Thanh từ trên người y ngồi dậy, xốc chăn lên. Nhân lúc hai chân người nằm dưới chưa kịp khép lại, thu hết cảnh đẹp vào đáy mắt.
Ánh mắt của Diệp Bùi Thanh tựa như đang vuốt ve, di chuyển từng tấc từng tấc trên người y. Hắn phủ thêm áo ngoài, rót một chén trà cho mình, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên giường, cười nói: "Ái thê nhanh nào, đừng xấu hổ."
Thập Tam xoay người, kéo chăn che phủ thân thể của mình: "....Thế tử tự chơi một mình đi."
Diệp Bùi Thanh cười nói: "Xấu hổ cái gì? Ta cũng không tin ngươi chưa bao giờ động đến phía dưới của mình."
Cho dù thế cũng không nhất thiết phải biểu diễn cho ngươi xem.
Diệp Bùi Thanh nghiêng người về phía trước nói: "Tấn Vương phủ cao thủ như lâm, muốn vào đó cũng không chuyện dễ dàng. Ta và hắn chỉ là quan hệ bình thường, một năm chỉ có đôi lần cơ hội như vậy mà thôi."
Thập Tam nhìn hắn, tâm phiền ý loạn cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc ngồi dậy. Y xốc chăn lên, mặt và cổ đều nóng lên, cầm lấy thứ mềm oặt kia của mình.
Diệp Bùi Thanh bất động thanh sắc uống trà, bản thân đã cương rồi.
Thập Tam về phương diện này vốn không yêu cầu nhiều, chính mình cũng chỉ tự sướng vài lần, hiện tại lại bị người ta nhìn chằm chằm, khẩn trương đến mức động tác có hơi quá sức, đau đớn giật giật khoé miệng.
Diệp Bùi Thanh nói: "Không phải như vậy. Tay ngươi không nên đặt ở đó, phải là – ""tốt bụng hướng dẫn y vài câu.
Thập Tam tâm tình đã không tốt, lại đau, nghe thấy Diệp Bùi Thanh dạy mình kỹ xảo về phương diện này càng thêm tức giận, nói: "Ta sống bao nhiêu năm, thế mà không biết vệc này cũng có nhiều cách thức như vậy, tinh thần chuyên nghiệp của thế tử thật khiến người ta cảm động, đúng là được mở rộng tầm mắt."
Diệp Bùi Thanh híp mắt. Tinh thần chuyên nghiệp? Người này châm chọc mình đem chuyện này trở thành sự nghiệp, chẳng phải đang mắng mình là lưu manh chuyên nghiệp sao?
Thập Tam đỏ mặt đùa nghịch hồi lâu, rốt cuộc nói: "Không cảm giác."
Thấy y sờ soạng nửa ngày, Diệp Bùi Thanh đã sớm không nhịn được, nghiêng người về phía trước giọng nói khàn khàn: "Ngươi không biết, ta dạy cho ngươi." Dứt lời liền vươn tay bắt lấy thứ kia.
Thập Tam quay đầu sang một bên, thứ kia bị người nọ có kỹ xảo hầu hạ, dần dần ngẩng đầu. Thập Tam chỉ cảm thấy một cảm giác mãnh liệt từ bụng làn tràn tới tứ chi trăm mạch, vội vàng cắn răng không phát ra tiếng.
Diệp Bùi Thanh thấp giọng nói: "Ngón tay phải như vậy, ròi gảy ở đây."
Thập Tam kêu lên một tiếng đau đớn.
Diệp Bùi Thanh cười nói: "Chưa từng thử qua cảm giác này chứ gì, chả trách ngươi lãnh đạm như vậy."
Thập Tam nói: "Ta đương nhiên không bằng thế tử kinh nghiệm phong phú."
Diệp Bùi Thanh tay dùng sức, cười nói: "Sao lại thấy có mùi dấm chua chua nhỉ? Sao ngươi biết ta có kinh nghiệm? Ngươi cho rằng ta sẽ giúp người khác làm việc này?"
Thập Tam buồn bực nói: "Thế tử thiên phú kỳ tài, vô sự tự thông." Trời sinh là lưu manh chính hiệu.
Diệp Bùi Thanh cúi đầu cắn bờ môi của y: "Miệng lưỡi thật giảo hoạt, ta trước kia còn tưởng ngươi không thích nói chuyện, thì ra là lầm rồi."
Ngón tay kỹ xảo cao siêu, Thập Tam toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên giữa lúc đó, y bắt đầu cào cào cánh tay của Diệp Bùi Thanh. Diệp Bùi Thanh chỉ thấy tay mình ẩm ướt, thấp giọng cười nói: "Chúc mừng, đây là lần đầu tiên của năm nay đi."
Thập Tam đỏ mặt cúi đầu, yên lặng tìm thứ gì đó để lau chùi, lau sạch sẽ tay của Diệp Bùi Thanh.
"Lại xấu hổ gì thế?" Diệp Bùi Thanh gẩy cằm Thập Tam.
"Thúi lắm. Không xấu hổ."
Diệp Bùi Thanh mê muội hôn y trong chốc lát, cùng nhau nằm xuống.
Người ôm mình cơ thể cực nóng, giữa hai chân cũng có thứ gì đó thường thường ma xát, Thập Tam vài lần muốn mở miệng giúp hắn giải quyết, lời tới bên miệng rồi lại thôi. Muốn trực tiếp sờ lên, lại sợ kỹ xảo của mình không tốt, khiến người ta chê cười, bèn không lên tiếng nằm yên.
Diệp Bùi Thanh xoa xoa đầu y, cho đến khi hô hấp vững vàng, tựa hồ đã ngủ.
Không biết qua bao lâu., Thập Tam cảm thấy người bên cạnh đã biến mất, Diệp Bùi Thanh rón ra rón rén xuống giường, đến ngủ ở gian ngoài.
Trong đêm tối, từ bên kia cánh cửa truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ.
.....
Sinh thần của Tấn Vương còn hơn một tháng nữa, sốt ruột cũng vô dụng, Thập Tam nhân cơ hội này luyện công. Diệp Bùi Thanh đã đả thông toàn bộ kinh mạch của y, gần đây võ công của y tiến triển thần tốc.
Công lực của Thập Tam tăng nhanh đến mức nào, Diệp Bùi Thanh cũng không biết được.
Người lần đầu tiên tu tập nội lực rất khó lĩnh hội bí quyết, bình thường phải luyện tập đứt đoạn hoặc thử nghiệm, mới có thể đột phá. Nhưng người đã từng tu tập như Thập Tam, lại có thể đi đường tắt, không cần tốn nhiều công phu.
Vì thế, công lực hiện tại của y có thể sánh bằng một người luyện võ hai năm.
Ngày qua ngày cực kỳ thích ý, hôm đó, Tần phu nhân của Mai phủ đột nhiên sai người đưa đến một bức thư, nói sắp đến sinh thần của Quân Hoa, tiểu cô nương này lại rất nhớ Mai Úc, muốn đón y về nhà đoàn tụ một ngày. Thập Tam cảm thấy việc này nhất định có kỳ hoặc, Diệp Bùi Thanh lại nói: "Trở về một chuyến cũng tốt, ta đi cùng người."
Vì thế hai người thông báo với lão thái thái, cùng đến Mai phủ.
Mai Thượng thư nói chuyện với Diệp Bùi Thanh, Thập Tam bị gọi tới trước mặt Tần phu nhân.
Thái độ của Tần phu nhân trái lại cực kỳ hoà ái dễ gần, sai người bưng trà rót nước, bảo Thập Tam ngồi xuống. Thập Tam yên lặng nghe nửa ngày, mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Mai Thượng thư có năm trai bốn gái, một người con gái trong số đó là do Tần phu nhân thân sinh. Nữ nhi Quân Mai dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, ở kinh thành tiếng lành đồn xa, người cầu hôn vô số kể, gần như đạp nát cả cửa phủ. Tần phu nhân một lòng muốn nàng tiến cung, nên không quyết định hôn sự cho nàng. Lúc ấy người nịnh hót Tần phu nhân nhiều đếm không xuể, đều nói Quân Mai nhất định có thể trở thành tú nữ, Tần phu nhân kết thân với Hoàng Thượng, cực kỳ tôn quý. Ai ngờ làm ầm ĩ nửa ngày, không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng Quân Mai không được tuyển. Tần phu nhân tức giận nhưng cũng không có cách nào khác, nghĩ thầm, không biết đã đắc tội với ai, phá hỏng chuyện tốt của bà ta. Quân Mai không đâu chậm trễ vài năm, rất nhiều vương tôn công tử điều kiện tốt đã đính hôn ước. Giờ mọi người nghe nói Quân Mai không được chọn, vẫn có một số ít đến cửa cầu hôn, cho dù không rầm rộ bằng năm đó.
Trong số những người tới cầu hôn, điều kiện tốt nhất là Đại công tử của Ngự Sử đại phu – Uông Chí. Phụ thân là quan tam phẩm, hắn lại là con trai trưởng, trẻ tuổi mà thế cao, văn thao võ lược, tuấn tú lịch sự, con đường làm quan tương lai tiền đồ vô lượng. Tần phu nhân cực kỳ vừa lòng, chuẩn bị đồ cưới thật hậu, gả Quân Mai cho hắn.
Hai người trai tài gái sắc, mấy tháng sau khi thành thân cuộc sống cực kỳ mỹ mãn. Đáng tiếc chỉ có một việc: Quân Mai ở nhà đã quen được nịnh hót, đến Uông phủ liền giở thói xấu, không quan tâm đến nhà chồng.
Đến năm thứ hai, đệ đệ của Uông Chí – Uông Phong được Thánh Thượng tứ hôn, Thánh Dương Công chúa đến Uông gia, sự tình liền bắt đầu trở nên khó coi.