Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 10: Danh tiếng của thế tử phu nhân rất lớn



Diệp Bùi Thanh phất phất tay, để cho mọi người lui hết ra ngoài.

Thập Tam không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết lắt léo, châm chước giải thích rằng: khi mình đang đi tiểu, bị người ở đằng sau đánh vào đầu hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại đã bị trói nhốt ở trong này, thấy một nam nhân.

Diệp Bùi Thanh cầm lấy mặt nạ da người nhặt từ trong viện: "Không thấy rõ diện mạo của người ấy?"

Thập Tam lắc đầu: "Không thấy."

Diệp Bùi Thanh lại hỏi: "Y không nói với ngươi câu nào?"

"Không có."

Diệp Bùi Thanh cân nhắc tính chuẩn xác từng câu Mai Úc nói.

Dựa theo câu trả lời của y cùng với các bằng chứng lưu lại ở đây, người bắt cóc Mai Úc đích xác là ân nhân mình tìm kiếm đã lâu.

Ban nãy trong thoáng chốc thấy được mặt nạ ân nhân từng mang, hắn có cảm giác như đang ở trong mộng, ra roi thúc ngựa hoả tốc phong toả khắp nơi, lục soát từng nhà. Không ngờ cuối cùng, người mình muốn tìm thì mất tích, trái lại nhặt được nam thê nhà mình về.

Ân nhân của mình rốt cuộc vì sao phải bắt cóc Mai Úc?

Quan trọng hơn, y và Mai Úc có quan hệ gì?

Diệp Bùi Thanh lôi từng bộ y phục trong tủ quần áo ra xem xét, rồi cẩn thận kiểm tra đồ vật trong phòng một lượt. Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi trông thấy ân nhân, lại ngẩng đầu nhìn Mai Úc, trong lòng thoáng trào dâng một ý nghĩ không thể tưởng.

Người trên đường cái ban nãy rốt cuộc là ai?

Thật là ân nhân?

Sự tình càng ngày càng quỷ dị.

Thập Tam đang quan sát Diệp Bùi Thanh. Theo thói quen y đã thu dọn căn phòng cực kỳ sạch sẽ, không hề lưu một tia dấu vết, chắc chắn Diệp Bùi Thanh sẽ không phát hiện ra được điều gì, nhưng tên này lại cầm đèn quan sát hồi lâu, còn cẩn thận xem xét từng thứ một.

Thập Tam thầm nghĩ: căn phòng này có ngăn bí mật, cất giấu hai bức thư của Nhị Nhẫn và Tam Nhẫn, có điều thư này giấu rất kỹ, lại được viết bằng tiếng lóng đặc biệt của tổ chức, người khác đọc thì thấy nó chẳng qua chỉ là một bức thư bình thường, cho dù phát hiện ra cũng không thành vấn đề.

Diệp Bùi Thanh gọi Diệp Lâm, thấp giọng phân phó: "Tìm hơn mười con chó cho bọn chúng ngửi y phục và đồ đạc ở đây, tìm kiếm trong kinh thành vài ngày, xem có thể tìm được nam nhân hôm nay hay không. Sau khi chúng ta đi, tỉ mỉ lục soát căn phòng này một lần."

Diệp Lâm vội vàng lĩnh mệnh rời đi.

Diệp Bùi Thanh rũ mắt suy nghĩ ngồi xuống bên cạnh Thập Tam, nhẹ nhàng nói: "Ngươi bị một nam nhân nhốt hai ngày một đêm, việc này không phải việc nhỏ. Vì chứng minh sự trong sạch của ngươi, ta phải cẩn thận kiểm tra một chút."

Thập Tam thấy giọng điệu của hắn nghiêm túc, vốn tưởng hắn muốn nói chính sự, thật sự chăm chú lắng nghe, ai ngờ lại chuyển sang cái việc này, liền giận tái mặt nghiêng đầu giả bộ ngủ.

Diệp Bùi Thanh nói: "Không muốn ta kiểm tra? Vậy phải chứng minh sự trong sạch của ngươi như thế nào? Chẳng lẽ bảo bọn thị vệ ở đây kiểm tra?"

Dứt lời thế mà có chút khó chịu.

Thập Tam nói: "Vậy ngươi hưu ta đi."

Diệp Bùi Thanh nói: "Chúng ta một người là thế tử Mục Quốc công, người kia là con trai Thượng thư, hưu là hưu được chắc? Cái này chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi."

Dứt lời, Diệp Bùi Thanh hạ thấp người, cẩn thận dìu Thập Tam đứng dậy.

Ống tay áo màu lam nhạt sạch sẽ nâng đỡ thân thể bẩn thỉu của mình, xộc vào khoang mũi là lãnh hương Diệp Bùi Thanh thường dùng, khiến người ta thấy an tâm. Thập Tam mơ mơ hồ hồ đứng lên, ý thức không rõ dựa vào hắn, cảm giác như có chút lưu luyến chẳng nỡ. Hôm nay bận rộn lại khẩn trương, cơ hồ y đã hao hết tất cả thể lực, buồn ngủ.

Đây là lần đầu tiên Thập Tam chủ động tới gần, Diệp Bùi Thanh thế nhưng cảm thấy lồng ngực mình cứng lại.

Y lơ đãng đặt câu hỏi: "Mai Úc, ngươi luyện võ được bao nhiêu năm rồi?"

Thập Tam thầm nghĩ: chẳng qua y chỉ choáng váng đầu, còn chưa ngu người đâu. Y đã từng chịu huấn luyện, cho dù y bị trúng mê dược mãnh liệt, cũng sẽ không để lộ bí mật.

Đối với câu hỏi lắt léo đưa người ta vào bẫy này, y từ trước tới nay không trả lời. Vì thế y trầm mặc liếc nhìn Diệp Bùi Thanh một cái.

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi."

Thập Tam thân thể suy yếu không tiện đi đường, Diệp Bùi Thanh bao y lại bằng chăn, ôm lên ngựa.

Trở lại trong phủ tất nhiên kinh động nhiều người, các viện đều phái hạ nhân đến hỏi thăm, Diệp Bùi Thanh nói: "Đêm đã khuya, Mai Úc lại chịu kinh hách, ngày mai sẽ thỉnh an lão thái thái và các vị trưởng bối sau," đuổi tất cả trở về.

Diệp Bùi Thanh đặt Thập Tam lên giường, châm nến nói: "Ngươi bị bắt đi hai ngày, nhất định có kẻ nhân cơ hội này nháo sự, phá hoại danh dự của ngươi. Mặc dù ta tin tưởng sự trong sạch của ngươi, nhưng vẫn phải cẩn thận kiểm tra một phen, mới khiến mọi người tin phục."

Dứt lời tựa tiếu phi tiếu nhìn Thập Tam.

Thập Tam không biết phải ứng đối thế nào với sự vô lại của Diệp Bùi Thanh, không muốn đánh nhau, bèn giả bộ choáng váng đầu ngã xuống, mê man bất tỉnh.

Diệp Bùi Thanh ra vẻ phải cởi quần của y, Thập Tam bật dậy ngay, nghiến răng nghiến lợi cho Diệp Bùi Thanh một quyền. Diệp Bùi Thanh nhân cơ hội mà lên, hai người ở trên giường quyền đấm cước đá quay cuồng một phen, cho đến khi Thập Tam thở hồng học dừng lại trừng mắt nhìn hắn, Diệp Bùi Thanh lúc này mới tiếc nuối rời giường, đắp chăn cho y.

Hắn ha ha cười nói ẩn ý: "Phải nghĩ cách để thân thể ngươi tốt lên, vậy chúng ta mới có thể chơi lâu hơn chút."

Thập Tam buồn bực nói: "Ngươi đùa còn chưa đủ?"

Diệp Bùi Thanh nói: "Chưa đến một nén nhang đã ngất xỉu, đủ thế nào được? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tuỳ tiện ứng phó một chút là xong?"

Thập Tam biết nhiều lời vô ích, xoay người ngủ không thèm nói chuyện với hắn.

Từ đó về sau, Thập Tam ở trong Mục Quốc phủ tĩnh dưỡng, đối ngoại chỉ nói: ngày ấy Mai Úc khi đi tiểu thì té xỉu, được một quả phụ năm mươi tuổi gần đó cứu mang về nhà, nhưng vẫn bất tỉnh, ngày thứ hai mới nhận ra y là thế tử phu nhân.

Cách giải thích này vậy mà được chấp nhận, lão quả phụ năm mươi tuổi kia cũng cao hứng, oang oang cái mồm khắp nơi "Chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu công tử tuấn tứ như thế, khiến lòng ta ngứa ngáy, nhưng chẳng dám động vào." Việc này càng truyền càng khoa trương, mấy chục nhà hàng xóm của lão quả phụ cũng bắt đầu lên tiếng làm chứng, khi Mai Úc té xỉu mặc y phục gì, đầu đội phát quan thế nào, cánh tay nào vịn tường, rồi thì bao lâu mới ngã xuống đất. Ngôn từ chuẩn xác, giống như không thấy được cảnh ấy thì không phải người sống trong ngõ nhỏ, ngay cả Diệp Lâm cũng nói "Danh tiếng của thế tử phu nhân thật lớn, mới choáng đầu đã được tất cả người sống trong ngõ giúp đỡ mang về nhà."

...

Hôm nay Kinh lão phu nhân gọi một bà lão lúc trước từng hầu hạ mình đến ôn chuyện, bà lão nhân cơ hội nói với lão phu nhân: "Nghe nói thế tử phu nhân bị một nam tử bắt đi, nhưng lại không bắt được tên ấy, hiện tại bọn hạ nhân đồn đãi không hề dễ nghe."

Kinh lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát nói: "Trì phu nhân đâu? Nó không quản?"

Bà lão kia im bặt.

Kinh lão phu nhân cả ngày liền không thấy thoải mái.

Buổi tối lão thái thái hỏi Vân Khê có biết việc này không, Vân Khê trả lời "Nô tỳ không biết", còn nói một câu "Có lẽ Trì phu nhân bận rộn", lão thái thái liền tức giận, mắng: "Ta còn chưa chết mà đã nói thay cho tân chủ tử của ngươi. Bận việc thì nên phân chia bớt ra, quả không được thì đừng quản. Trước kia việc lớn hơn thế cũng không thấy có người dám lắm miệng, giờ đến mức lọt cả đến chỗ ta. Mai Úc gặp chuyện không mau có thế tử chịu trách nhiệm, nếu bất lực thì còn có phụ thân hắn và ta đó, đâu đến lượt bọn hạ nhân nhiều lời? Ngươi gọi nàng ta tới đây, ta giáp mặt hỏi nàng có quản được hạ nhân nữa không?"

Vân Khê không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi, Trì phu nhân ngừng rửa chân đến quỳ trước mặt lão thái thái.

Cũng không biết lão thái thái đã nói gì với Trì phu nhân, vài ngày sau, Trì phu nhân trước mặt đám hạ nhân bắt vài người lại răn đe, hung hăng đánh một trận, những người còn lại nhìn mà sợ, từ đó về sau không dám ăn nói lung tung, việc này mới bình thường trở lại.

Diệp Bùi Thanh thầm nghĩ: lúc ấy bọn họ cũng biết việc này nghiêm trọng, nghiêm lệnh phân phó thuộc hạ không để lộ tin tức, chẳng biết là ai lại nói lung tung.

0k

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv