Vừa dứt lời, lớp 9 đã truyền đến những tiếng nói thì thầm.
Thiếu niên đầu đinh ngồi xuống, cầm quyển sách chọc chọc vào lưng Từ Diêu Quang, "Trùng hợp vậy, cô ta thế mà lại được phân đến lớp chúng ta à?"
Từ Diêu Quang tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực.
Mặt mày anh ta khôi ngô, lông mày nhíu lại, biểu cảm nhìn qua có chút khó chịu.
"Sao lại nói vậy, Kiều Thanh, cậu biết bạn học mới à, nam hay nữ?" Bạn cùng bàn của Kiều Thanh thò đầu tới, tràn ngập hứng thú.
Bắt đầu vào lớp 12, giáo viên các môn đều nghiêm khắc hơn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có dăm ba trò vui như vậy.
Vừa nghe được lời này, một đống người phía sau đều cùng tiến tới.
"Nữ, có điều các cậu cũng đừng mong chờ." Kiều Thanh đặt tay lên bàn, nhếch môi cười không ngừng.
Anh ta không đề cập đến việc bạn học mới kia là chị gái của Tần Ngữ, Tần Ngữ là người được Từ Diêu Quang kéo vào trong vòng tròn của bọn họ, hơn nữa tâm tư của cậu chủ Từ này đối với Tần Ngữ cũng không phải chuyện bí mật gì.
"Sao lại nói vậy?" Nghe thấy là nữ, mấy hàng người phía đằng sau hiển nhiên rất phấn khích.
"Cô ấy bị cho học lại, người từ thôn Ninh Hải đến" Kiều Thanh lắc đầu, "Mấy cậu cũng biết thôn Ninh Hải đấy, một trong ba nơi tập trung xóa đói giảm nghèo lớn của tỉnh."
Nghe xong lời này, một đám thiếu niên lập tức dẹp bỏ hơn nửa tâm tư.
Trong đầu hiện ngay lên dáng vẻ xanh xao vàng vọt của mấy đứa trẻ trên tin tức.
Tức khắc không còn bao nhiêu chờ mong với bạn học mới.
"Con mẹ nó, Kiều Thanh này, cậu đừng có làm như thế chứ, không thể cho tôi một chút không gian để tưởng tượng à." Thiếu niên bên cạnh duỗi chân dài ra lối đi, cười mắng.
Cao Dương nói một câu, không thấy Tần Nhiễm bước vào, ông lại nghiêng đầu, vẻ mặt ấm áp: "Tần Nhiễm, mau vào đi."
Tần Nhiễm còn đang ở bên ngoài phòng học, trong tay ôm một bộ đồng phục, còn có vài cuốn sách.
Một tay cô ôm sách, đồng phục để ở bên trên.
Một tay khác lấy điện thoại di động ra nhìn, điện thoại di động của cô có rất ít người liên hệ.
Là tin tức của Cố Tây Trì, Tần Nhiễm nhìn thoáng qua, sau đó tùy ý nhét về lại trong túi quần, nghe thấy giọng nói của Cao Dương, cô ôm sách và đồng phục chậm rãi đi vào trong phòng học.
Kiều Thanh chuyển bút trong tay, thấp giọng, "Cậu Từ này, anh nói xem có phải là cô ta đã sợ hãi rồi không, tôi đã thử tra một lần, giáo dục ở Ninh Hải không tốt lắm. Cô ta cũng thật can đảm, dám đến Nhất Trung."
Từ Diêu Quang cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó kéo ghế ra đứng lên, "Tần Ngữ luyện violin, tôi đi sang hội trường một chuyến."
Lúc đầu Từ Diêu Quang coi trọng Tần Ngữ, cũng là vì Tần Ngữ biểu diễn violin trong lễ khai giảng, rất ít người có thể kéo violin được hấp dẫn đến như vậy.
Từ Diêu Quang ra ngoài từ cửa sau.
Vừa vặn cùng lúc với Tần Nhiễm bước vào phòng học từ cửa trước.
"Mẹ kiếp, cậu bạn này cũng quá khiến người ta ghen tỵ rồi" Kiều Thanh cũng không to gan được như cậu chủ Từ, buồn bực mở miệng, "Tôi cũng muốn đi xem hoa khôi Tần kéo đàn, bạn học mới có gì hay mà nhìn chứ."
Anh ta lấy chân đá đá bạn ngồi cùng bàn, muốn tìm được tri âm.
Bạn ngồi cùng bàn không nói chuyện, trong phòng học cũng rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị, tiếng xì xào bàn tán lập tức biến mất.
Cả đám đều ngây người nhìn về phía bục giảng, phòng học im ắng lặng yên tỏ rõ sự kinh ngạc của bọn họ.
"Tôi là Tần Nhiễm." Tần Nhiễm đổi một tay ôm sách, tay trái cầm phấn viết tên mình lên trên bảng đen.
Rõ ràng là rất lễ phép.
Mấy phần ngang bướng hiển nhiên đã được thu bớt lại.
Có điều động tác thờ ơ kia, rõ ràng là tùy ý nhưng lại mang theo một vẻ ngông cuồng đến khó tả.
Trong lớp 9 vẫn không có một ai nói chuyện.
Rất yên tĩnh.
Cao Dương chỉ một chỗ trống, cười tủm tỉm, "Em ngồi đó nhé, Lâm Tư Nhiên, tan học em giới thiệu trường mình cho bạn học mới một chút."
Thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa giật mình lấy lại tinh thần, mặt cô ấy đỏ hồng, sau đó đứng lên để cho Tần Nhiễm đi vào.
Kiều Thanh và mấy nam sinh phía sau không quá chờ mong bạn học mới, nhưng trong lòng cũng đã có hình dung đại khái rồi.
Giống như trên tin tức vậy, vất vả bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chắc chắn da dẻ sẽ không được đẹp, vừa không mịn màng lại còn xám xịt, phong độ cũng tuyệt đối không thể so được với Tần Ngữ.
Mà bây giờ, tất cả những hình tượng này đều đã bị lật đổ.
Lớp 9 sau hai phút đồng hồ yên tĩnh, là rất nhiều những tiếng ồn ào và tiếng hít vào.
Chữ trên bảng đen từng nét từng nét rời rạc, cong vẹo không ngay ngắn, tuy chữ không dễ nhìn lắm nhưng lại vô cùng cá tính.
Giống hệt với con người cô.
Tóc dài qua vai, làn da cực trắng, một đôi chân thon dài thẳng tắp, cặp mắt hạnh hơi cụp xuống kia vừa đen vừa sáng.
Đã lộ ra vẻ hư hỏng bất cần đời.
Lại còn lạnh lùng.
Người trong phòng học đều nhìn lại cô.
Giữa lông mày tinh xảo hội tụ một vẻ "không quá kiên nhẫn", đường cong khóe miệng thờ ơ, rất có dáng vẻ của một chị đại xã hội gắt gỏng.
Khí thế rất mạnh mẽ, những chỗ đi qua, chân của tất cả những nam sinh duỗi ra trên lối đi nhỏ kia đều tự động thu về.
"Cmn, cô bạn này cũng thật ngang tàng, xinh đẹp muốn chết đi được, Kiều Thanh, tin tức của cậu không đúng nha!"
"Cược một xe que cay, vị trí hoa khôi sắp phải đổi rồi."
"..."
Lâm Tư Nhiên muốn nói chuyện cùng bạn học mới, đưa cô dạo quanh trường học, nhưng một tay đối phương chống lên bàn, cứ bắt chéo hai chân ngồi như vậy.
Bừa bãi và kiêu ngạo.
Cả người đều là khí thế của đại lão, đến tận lúc tan học cô ấy cũng không dám nói một chữ nào.
Sau một buổi học, Tần Nhiễm tiện tay mặc đồng phục lên người mình, tìm Cao Dương hỏi về đơn xin ở lại, nhân tiện xin nghỉ.
**
Sau bốn mươi phút, nhà họ Lâm.
"Sao cô Tần đã trở về rồi? Còn chưa tan học mà?" Thím Trương mở cửa, thấy là cô liền nhíu lông mày lại, ánh mắt vừa săm soi vừa lộ ra vẻ khắc nghiệt.
Tần Nhiễm lời ít mà ý nhiều, ngước mắt, "Tránh ra."
Đôi mắt kia không phải là dạng đen trắng rõ ràng, còn lộ ra những tơ máu rất nhỏ, trong con mắt vốn lạnh lùng yên lặng nổi lên sự hung ác ngang ngược.
Thím Trương cảm thấy căng thăng, vô thức lùi về phía sau một bước.
Tần Nhiễm trực tiếp lên tầng.
Thím Trương ở dưới tầng phản ứng lại, bĩu môi.
Còn không phải vì nể mặt Tần Ngữ, ông chủ Lâm mới đồng ý để cô ta đến nhà họ Lâm à? Coi bản thân là cái gì chứ?
Trên tầng, Tần Nhiễm tìm đến cửa phòng Ninh Tình.
Cửa nửa mở, có thể nghe được giọng nói ở bên trong.
Tần Nhiễm dừng bước chân lại.
Là giọng của Ninh Tình, vừa uất ức vừa bực bội, "Mẹ nói con bất công, nhưng con còn có thể làm gì chứ? Chờ vài ngày nữa, mấy bà dì nhà họ Lâm kia đến, bọn họ mà hỏi tới, con biết giải thích thế nào?"
Trần Thục Lan bệnh nặng, yếu ớt hỏi, "Cái gì?"
"Chẳng lẽ mẹ muốn con nói với mấy dì ấy, Tần Nhiễm nó đánh nhau bị người ta đình chỉ học, đến thành phố Vân dự thính?" Ninh Tình mở miệng, gần như là oán hận, "Nói nó mười chín tuổi còn đang học năm cuối cấp ba, hơn nữa còn cùng khóa với Ngữ nhi à? Loại lời mất mặt như thế này mẹ bảo con phải nói như thế nào? Mấy bà cô bà dì nhà họ Lâm kia vốn đã không vừa mắt với con, mẹ nghĩ là bà chủ nhà giàu có dễ làm như vậy à?"
Ninh Tình thừa nhận mình đối xử bất công với Tần Ngữ, Tần Ngữ từ nhỏ đã thông minh, đưa đi ra ngoài rất hãnh diện.
Thời gian bà ta sống ở nhà giàu này cũng không dễ chịu, Lâm Kỳ đã nói rõ bọn họ sẽ không sinh đứa bé thứ hai, một đời tâm huyết của bà ta đành trút xuống trên người Tần Ngữ.
Tần Ngữ cũng không chịu thua kém, không chỉ ưu tú mà còn rất được Lâm Kỳ yêu quý.
Tần Ngữ là hi vọng của bà ta, nếu nói là không hề thiên vị một chút nào hoàn toàn là lời nói dối.
Bên ngoài, Tần Nhiễm nhấc chân đá văng cửa ra, vừa mạnh bạo vừa hung ác.
- ----- lời nói với người lạ ------
Buổi sáng tốt lành!
Nhiễm gia thật sự có bệnh, là người lặn lộn trong xã hội, tính tình hung ác hành động tàn nhẫn, không phải đùa.